Nhưng mà. . . . . .
Khi tôi ngồi trong phòng khách nguy nga lộng lẫy nhà Kỷ Gia Khiêm, lúc bị mẹ hắn kéo tay, tôi lại một lần nữa thấm thía một chuyện là tin tức của giới truyền thông không đáng tin cậy.
"Những chuyện về ta, thật sự chỉ là tung tin vịt. . . . . ." Mẹ Kỷ nâng trán nói: "Quả thật là trước giới truyền thông ta luôn che dấu tính cách ôn nhu hiền thuận của ta, nhưng ai ngờ một tâm hồn lung linh thuần khiết như vậy lại bị bọn họ xuyên tạc đến như thế! Ài, nói đến cùng vẫn lại tách con trai ta quá phong cách. . . . . ."
Tôi nhẫn nại." Phốc" **, tôi liên tục khen từ nhà cửa tới phong cách của bà ngay đến cả con chó tôi cũng đã khen tới mấy lần rồi, có vẻ bà ấy cũng không ghét tôi.
Ngồi nói chuyện với họ thoáng cái đã đến buổi trưa, tôi cũng đã hiểu đại kái chuyện nhà hắn rồi. Theo như lời Kỷ Gia Khiêm nói lúc trước, trước khi hắn mười tuổi thì khắn không được ở cùng ba mẹ, cho nên tính cách của hắn mới khó tính như vậy. Cha mẹ hắn đối với chuyện này cũng vô cùng hối hận, có lẽ cũng vì như vậy nên họ mới dễ dàng tiếp nhận tôi.
Còn về phần tư tưởng muôn đăng hộ đối, sự việc là như này, cuộc đời không phải là một bộ phim truyền hình, không có cái gì là tuyệt đối hết. Mẹ của hắn mặc dù không phản đối chúng tôi ở bên nau, nhưng hi vọng tôi có thể hiểu được áp lực của bọn họ trong gia tộc, có khả năng tôi và Kỷ Gia Khiêm phải ra nước ngoài để kết hôn. Mặc dù nói tới chuyện kết hôn bây giờ có hơi sớm, nhưng vừa mới gặp mặt bà ấy đã đề cập đến vẫn đề này chắc cũng vì muốn tôi chuẩn bị sẵn tâm lý. Cho nên tôi không phản bác gì, dù sao người ta có thể tiếp nhận một kẻ không xứng đôi với con trai người ta như vậy quả thực chẳng dễ dàng gì rồi.
Không phải tôi xem thường bản thân, chỉ là từ lúc sinh ra tới nay, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn với một người như Kỷ Gia Khiêm. Đối với xã hội thượng lưu, quả thực là tôi cảm thấy hơi sợ. Tôi không có năng lực lớn đến mức dám khiêu chiến với cái vòng luẩn quẩn này, cũng không thanh cao đến mức hoàn toàn cự tuyệt sức hấp dẫn của nó.
Thấy tôi không chút do dự đồng ý, không khí của bữa tối cũng vì thế mà thoải mái hơn rất nhiều. Tôi rất vui vì thấy đồ ăn trên bàn đều là đồ Trung Quốc, cũng vì vui mà tôi ăn thêm nửa bát cơm nữa.
Cơm no rượu say, lúc tôi ngả người nằm xuống giường mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Bây giờ là cái loại tình huống gì đây? Chẳng lẽ tôi vả Kỷ Gia Khiêm vì mệnh lệnh của ba mẹ hắn nên mới kết hôn sao? Đây cũng quá quỷ dị đi! Hiện tại tôi bị ba mẹ hắn cầu hôn, hăn nghĩ như thế nào tôi còn chưa xác định được a.
Kỳ thật tôi cũng rất khâm phục mình, trước khi ngủ suy nghĩ đến cái vấn đề rối rắm như vậy mà tôi còn có thể ngủ được như chết, chết đến mức có người leo lên giường tôi mà tôi cũng không biết.
"Nóng. . . . . ." Tôi xoay người lại, mơ mơ hồ hồ cảm giác thấy có thứ gì đó đang đặt trên mặt mình, nhưng bởi vì đầu óc tôi đang choáng váng nên không tài nào mở mắt ra nổi.
Trong màn đêm tăm tối, tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Thức dậy?"
Bị người khác phá giấc ngủ, tôi hàm chứa oán khí đáp: "Không. . . . . ."
Kỳ thật lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Giọng nói của Kỷ Gia Khiêm quá chân thật, nhắc nhở tôi đây không phải là một giấc mơ, mà là hắn thật sự đang ở bên cạnh tôi.
"Giỏi lắm." Hắn hài lòng nói: "Nhan Mạch Hàm, em hãy nghe cho kỹ đây . . . . ."
Tôi ngừng thở, an tĩnh chờ xem hắn muốn nói cái gì.
Chỉ nghe thấy Kỷ Gia Khiêm nhàn nhạt nói: "Em diễn vẫn tồi như vậy, giả vờ ngủ chẳng giống chút nào."
Con mẹ nó! Tên khốn này, đùa giỡn tôi vui lắm sao?
Tôi nhất thời nổi giận, nhanh như chớp bật dậy muốn đánh cho hắn một trận. Ai ngờ ngay lúc tôi bật dật đã bị hắn đánh gục rồi! Kỷ Gia Khiêm đột nhiên hôn tôi, mơ hồ không rõ nói: "Anh. . . . . ."
Tôi đẩy hắn ra, nhíu mày hỏi: "Anh làm sao"
"Yêu em."
Cả người tôi lập tức hóa đá.
Ông trời a, vì sao nghe xong câu này. . . . . . tôi lại cảm thấy như đang bị khủng bố vậy?
Tôi nhịn không được rùng mình một cái, nhìn thẳng vào mặt hắn.
Kỷ Gia Khiềm thấy tôi nhìn hắn chòng chọc, có chút chột dạ kéo xa khoảng cách giữa hai chúng tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Tôi hơi mím môi, có chút ngơ ngẩn nói: "Khụ, không có gì. . . . . . Nhưng mà sao anh lại ở đây?"
Hắn bất đắc dĩ nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút ý cười trêu tức: "Lời này anh nên hỏi em mới đúng chứ?"
Thấy kế hoạch bị vạch trần, tôi xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng giải thích: "Em. . . . . . Đi ngang qua."
Kỷ Gia Khiêm chợt nở một nụ cười. Hắn không chỉ cười, mà còn kéo tôi ôm vào trong lòng, cằm của hắn tựa vào đầu tôi, bàn tay vuốt ve trên người tôi."Ài, em thật là. . . . . . Bảo anh phải nói cái gì đây? Lúc thông minh thì thông minh đáng hận, lúc hồ đồ thì so với ai vẫn hồ đồ hơn. Đồng Ngôn theo anh lâu như vậy, dò hỏi tin tức từ chỗ cô ấy đối với anh là chuyện vô cùng dễ dàng. Mặc dù cô ấy không nói rõ mọi người đang làm cái gì, nhưng anh thấy sắc mặt của cô ấy rất kỳ quái. Sau khi cho người đi kiểm tra chuyến bay của Mạnh Thần Úc, anh phát hiện mặc dù anhta có đăng ký vé máy bay đi Thượng Hải, nhưng mà đố là để trốntránh giới truyền thông, anh ta sớm đã đổi chuyến bay rồi. Cho nên anh liền đáp chuyến tiếp theo đến đây."
Nghe hắn nói như vậy toi mới nhận ra cái kế hoạch này có quá nhiều lỗ hổng! Bộ dạng này bị hắn vạch trần cũng thật dọa người. . . . . . Vì thế tôi ở trong lòng hắn băm vằm kế hoạch mà ba Kỷ nghĩ ra.
Mặc dù đã bị mất mặt đến mức này thì tôi nên ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng tôi ngứa mồm vẫn nhịn không được hỏi hắn: "Anh đã biết hết rồi sao còn đến đây?" Chờ tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ không phải tốt hơn sao?
Nói tới đây Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên buông lỏng tôi ra, mặt lộ ra vẻ ủy khuất nói: "Là vì anh thật sự nghĩ rằng. . . . . .không thể thay đổi được. Mọi người cũng thật là, kết bè khi dễ anh?"
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của hắn gần trong gang tấc nghe đặc biệt rõ, khiến cho tôi nhịn không được khẽ run lên. Lòng vòng lâu như vậy, cuối cùng thì tôi cũng được nằm trong vòng tay hắn?
Tôi ôm hắn chặt hơn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, từ bây giờ trở đi tôi tuyệt đối sẽ không rời xa hắn.
"Nào dám khi dễ anh a. . . . . . Rõ ràng là anh khi dễ em." oi cũng không biết làm sao, đôi mắt bỗng nhiên đỏ ửng, khàn giọng gọi hắn: "Kỷ Gia Khiêm. . . . . ."
Hắn cúi đầu đáp: "Uh`m."
Tôi kéo lấy cánh tay của hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Làm sao bây giờ. . . . . . em rất thích anh."
Hắn hơi hơi ngẩn ra, nói: "Vậy thì vẫn tiếp tục thích như vậy đi."
Tôi gật gật đầu: "Uhm. . . . . . . . ."
"Nhưng mà. " hắn nhấc mi: "Chỉ là thích thôi sao?"
"Ặc. . . . . ." Tôi ở trước ngực hắn cọ sát, nói khẽ: "Vài mét thơ anh đã từng nghe qua chưa? ‘ Lúc anh thích em, em vẫn chưa thích anh. Lúc anh yêu em, em bắt đầu thích anh. Lúc anh rời xa em, em lại yêu anh mất rồi. Vì bước chân của anh quá nhanh, hai là em bước đi quá chậm. Chúng ta bỏ lỡ Nặc Á Phương Chu, bỏ lỡ Titanic, bỏ lỡ tất cả nguy hiểm và thuận lợi, chúng ta vẫn còn tiếp tục ’. . . . . ."
"Ngừng." Kỷ gia khiêm bỗng nhiên cắt ngang tôi: "Tới đây là đủ rồi, đọc nữa thực sự hơi quá."
Tôi thụ giáo một cúi đầu: "A...."
Trầm mặc một hồi lâu, Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên nói: "Vì sao không trực tiếp trả lời câu hỏi của em?"
Việc làm ăn Kỷ Gia Khiêm còn tinh hơn khỉ. . . . . . Hắn cảm thấy mình nói chữ "Yêu", tôi lại lại nói chữ "Thích", hắn vốn không có lời.
Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy hai chữ rụt rè quả thực không hợp với tôi, vì thế tôi treo lên tươi cười nói với hắn: "Em yêu anh yêu đến mức bộ ngực cũng lớn lên rồi. . . . . ."
Kỷ gia khiêm nhìn tôi ba giây, rồi nhàn nhạt mà nói: "Anh chỉ muốn nghe ba chữ kia."
Tôi nhún nhún vai bày tỏ theo hắn. Đây là một thương nhân vô cùng kỳ quái, không thích tặng phẩm.
Lời thổ lộ của tôi mặc dù không đáng giá, nhưng đối với Kỷ Gia Khiêm lại khác rất nhiều. Ba chữ kia mặc dù tôi nghe không rõ cho lắm, nhưng tôi biết hắn rất nghiêm túc khi nói ra ba chữ kia.
Nhìn khuôn mặt hơi mệt mỏi của hắn, trong lòng tôi bỗng nhiên nảy lên một trận đau lòng, nhịn không được giơ tay sơ sờ mặt hắn: "Thực xin lỗi, mấy ngày nay đã giày vò anh rồi."
Hắn không hề động đậy, mặc cho tôi sờ soạng hồi lâu mới thấp giọng hỏi: "Em nghiêm túc?"
Thấy tôi gật đầu, Kỷ Gia Khiêm cũng gật đầu nói: "Vậy thì chứng minh cho anh xem đi."
Tôi thu tay sờ sờ cằm, cẩn thận cân nhắc ý tứ của vạn tuế gia. Hắn đã mệt đến như vậy rồi, nên chắc không phải là hắn muốn tôi thị tẩm chứ? Nhưng hai chúng tôi ngoại trừ cái này, thì những cái khác có vẻ không hài hòa lắm. . . . . .
Tôi nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nên làm gì, nên đành hỏi hắn: "Anh muốn 419 với em sao?"
"Không. . . . . ." Hắn cầm tay của tôi, nói khẽ: "Muốn cùng em n đêm."