Người đại diện mới của tôi tên là Trịnh Băng năm nay 33 tuổi, là người theo chủ nghĩa độc thân. Người cũng như tên, lạnh lùng như băng.
"Chị, chị Băng. . . . . ." Tôi sợ hãi nhìn chị ta, sợ đến mức níu cả lưỡi, "Ý của chị là. . . . . . Ngay bây giờ em phải học lái xe sao?"
Chị ta nhún nhún vai, mặt không chút thay đổi nói: "Không nhất thiết phải ngay bây giờ, tôi đăng kí cho cô rồi vài ngày nữa sẽ bắt đầu." Chị ta vứt cho tôi một quyển sách về các đề thi lái xe muốn tôi học thuộc, nhàn nhạt nói: "Hôm nay chỉ cần đến chụp hình quảng cáo và làm người phát ngôn cho công ty gạo nữa thôi, không bận lắm. Nhân lúc này mau học thuộc đi."
Tôi yếu ớt cầm quyển sách nhỏ kia lên, ngồi chồm hổm ở góc tường học thuộc lòng.
Lại nói đến việc tại sao công ty gạo lại muốn mời tôi là người phát ngôn? Mấy hôm trước chính chị Đồng Đồng là người đã thay tôi nhận hợp đồng này. Tôi đã hỏi qua chị ấy, thì ra vì nghệ danh của tôi có một chữ "Khởi", nhóm fan của tôi cũng có tên là gạo, hài âm "Mê Khởi" . Cho nên nếu tôi làm người phát ngôn cho họ, sẽ không thiếu fan hâm mộ đến mua gạo đâu nhỉ.
Công ty gạo cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, rất nhanh sau đó đã liên lạc với chị Đồng Đồng.
Nhớ tới chị Đồng Đồng, tôi không khỏi yên lặng thở dài. Chị Đồng Đồng vẫn chưa mở máy, cũng không biết bây giờ chị ấy đang ở đâu.
Tôi đang ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng nói của Trinh Băng vang lên sau lưng: "Cô cứ học đi, tôi bận chút việc, 3 rưỡi tôi sẽ quay lại."
Tôi hơi run rẩy, vội vàng nói vâng
Có thể ở lại một mình thì thật tốt quá! Trịnh băng khí thế quá cường đại, tôi thật sự rất sợ. . . . . .
Nhưng nếu tôi biết tiếp theo đây tôi sẽ gặp phải chuyện gì, thì tôi tuyệt đối sẽ không để Trinh Băng rời khỏi tôi nửa bước!
Đang lúc tôi co rúc ngồi một chỗ học thuộc quyển sách kia, chợt nghe"Ken két cạch" vài tiếng, một mọt người phụ nữ mặc quần áo màu lam dẫm trên đôi giày cao gót ước chừng phải 12 phân, hùng hổ đi đến.
Tôi còn chưa kịp phản ứng xem người đó là ai, thì cô ta đã tiến tới, vung tay nắm lấy tóc của tôi!
Tôi cố gắng hất cô ta ra, thân thể không tự chủ được dao động một phen, suýt nữa thì té ngã trên mặt đất. Tôi vội vàng níu lấy cái bàn, ngẩng đầu lên vừa muốn trừng cô ta một cái, chợt phát hiện người đàn bà điên này đang giơ tay lên, hình như là muốn đánh tôi!
Lửa giận trong lòng tôi bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt, dùng hết sức bình sinh bắt lấy tay cô ta, hung hăng đẩy cô ta ngã ngồi về phía sau. Mặt mũi cô ta xốc xếch tóc tai rối bù, lúc này tôi mới nhận ra người đàn bà điên này là Tạ Đình Quân!
Tôi bỏ tay cô ta ra, xoa xoa chỗ da đầu như muốn bị cô ta kéo rách ra vậy, cau mày mắng: "Con mẹ nó cô bị điên à?"
Tạ Đình Quân hung hăng trừng mắt về phía tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ôi, Nhan Khởi Hàm, sao lúc này mày không tiếp tục giả vờ nữa đi? Có bản lĩnh thì để cho Mạnh Thần Úc nhìn bộ dáng của mày bây giờ đi, thật là thuần khiết quá a!"
Tôi còn chưa kịp nói cái gì, cô ta lại tiếp tục xông tới, giơ chân lên dùng giày cao gót của cô ta sút thẳng vào cẳng chân của tôi. Tôi đau đến mức rên lên một tiếng, đang định đánh lại thì cô ta đã ẩn tôi ngã xuống đất.
Tôi đau đến mức muốn gào khóc thành tiếng, mẹ nó, định phải góc bàn rồi !
Tôi híp mắt mơ mơ hồ hồ liếc nhìn đôi giày cao gót của cô ta, thì ra cô ta đã có sự chuẩn bị từ trước rồi! Có phải đến camera cũng đã chuẩn bị rồi không?
Nếu như bây giờ tôi đánh trả, làm không tốt sẽ bị cô ta hãm hại . . . . . .
Tôi xoa thắt lưng đứng lên, hai chân còn chưa đứng vững, đã bị cô ta giáng cho một cái tát thật đau!
Bởi vì đỡ eo, tôi không thể tránh thoát, cứ nư vậy bị cô ta đánh.
Từ nhỏ đến lớn, ngay đến ba mẹ tôi cũng còn không nỡ đánh tôi, cô ta nghĩ cô ta là cái quái gì mà cũng dám đụng đến tôi? !
Tôi hoàn toàn nổi giận, bắt đầu xông lên vật lộn với cô ta.
Bất kể co ta có âm mưu gì! Chú thì có thể nhịn nhưng vợ chú thì đừng hòng!
Tôi học theo nắm lấy tóc của cô ta, bốp bốp hai cái trả lại cho cô ta, sau đó nhổ nước bọt về phía cô ta nhưng tiếc rằng không trúng.
Lúc Trịnh Băng đi vào, nhìn thấy chúng tôi đang vật lộn thành một đoàn.
Cô ta gầm lên một câu "Làm gì a", chạy qua đá văng tôi sang một bên.
Mẹ kiếp! Dựa vào cái gì mà đá tôi!
Tôi nhịn đau đứng lên, chỉ vào người đàn bà chanh chua mắc bệnh thần kinh kia nói với Trinh Băng: "Là cô ta xông vào đánh em trước!" Tôi thấy thần sắc Trịnh Băng không thay đổi, vội vàng bổ sung thêm: "Mà còn là vô duyên vô cớ !"
Ai biết Tạ Đình Quân bỗng nhiên"Oa" một tiếng, khóc.
Cô ta lau nước mắt nói: "Nhan Khởi Hàm mày cứ chờ đó, tao sẽ không để mày được sống yên ổn đâu!"
Sau đó cô ta liền bụm mặt chạy ra ngoài.
Trịnh băng nhìn bóng dáng của cô ta biến mất phía cuối hành lang sau đó mới quay lại nhìn tôi, không hề che dấu sự giễu cợt nơi đáy mắt.
Tôi khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng lại nghe chị ta lạnh lùng nói: "May mà ở đây là công ty, xảy ra chuyện gì cũng có thể che dấu được. Nhưng nếu như là ở bên ngoài a? Cô Nhan à, tôi hi vọng về sau cô xử sự có thể chững chạc một chút, sử dụng cái đầu một chút a!"
Tôi chết điếng cắn môi nhìn chằm chằm chị ta, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi biết rồi. Phiền chị bàn bạc với công ty gạo một chút, hôm nay tôi không đi được."
Nói xong lời này, tôi che lại chỗ chảy máu trên cánh tay, không quay đầu lại đi ra khỏi công ty.
Chị ta nói đúng, ta phải học cách lý trí, học cách bình tĩnh. Hiện tại tôi không có khả năng phá hợp đồng với Tinh Huy, cho nên tôi còn ở đây một ngày, thì phải chung đụng với cô ta một ngày. Tôi không thể trở mặt với cô ta, nhưng tuyệt đối không thể để Trịnh băng cảm thấy tôi là người dễ bị bắt nạt.
Nhưng chỉ nói chuyện với Trịnh Băng vài câu, tôi bỗng nhiên hiểu tại sao Tạ Đình Quân lại chạy đến gây sự vào lúc này rồi. Như lời Trịnh Băng đã nói, đây là công ty, tôi và Tạ Đình Quân đều là nghệ sĩ của công ty, công ty khẳng định sẽ không hy vọng tin tức nghê sĩ trong công ty đánh nhau bị truyền ra ngoài. Cho nên chỉ cần Tạ Đình Quân chưa đánh chết tôi, thì tôi vẫn phải yên lặng nhẫn nhịn.
Mẹ nó, may mà tôi có đánh lại, không thì chẳng phải tôi sẽ bị nghẹn tới chết hay sao? !
Tôi đi đến đại sảnh công ty mới nhớ ra mình không biết lái xe. Chị Đồng Đồng không có ở đây, tôi lại không thể bắt taxi, vậy làm thế nào để về nhà đay? Thật là rối rắm.
Lấy điện thoại di động ra lật đi lật lại danh bạ đến nửa ngày, Bỏ qua tên của Kỷ Gia Khiêm và nhóm người Chung Dịch An, tôi mặt dày gọi điện cho Uông Hân: "Chị Hân, bây giờ chị có bận gì không?"
Mặc dù không nhìn thấy chị ấy, tôi cũng có thể đoáng được Uông Hân đang mỉm cười: "Không có, chị đang ở công ty học kịch bản, có chuyện gì không?"
"Có thể. . . . . ."
"Đưa ta về nhà" bốn chữ đó còn chưa nói ra khỏi miệng, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, chân run run không đứng vững, điện thoại suýt chút nữa thì rớt kỏi tay tôi.
Chiếc xe Maybach màu đen đột nhiên xông đến trước mặt tôi, chiếc xe quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn.
Thấy tôi không nói gì, bên kia điện thoại Uông Hân khó hiểu hỏi lại: "Sao vậy Khởi Hàm? Em nói có thể cái gì?"
Tôi sửng sốt vài giây, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật, vội vàng nói: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới chị thôi. Chị yêu quý, ngày mai gặp lại ở phim trường nhé!"
Nói xong lời này, tôi nhanh chóng cúp điện thoại, lấy tinh thần không sợ chết tiến về phía trước vài bước , giang tay ngăn cản chiếc xe của Kỷ Gia Khiêm.
Xe chợt dừng lại, người xuống xe cũng không phải là Kỷ Gia Khiêm, mà là trợ lý của hắn tiểu Thái.
Tôi không tránh khỏi có chút thất vọng. Tiểu Thái có vẻ hơi xấu hổ nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự đồng tình, giống như tôi là người bị mắc bệnh tâm thần vậy.
"Cô Nhan, có việc gì không?"
Tôi biết rằng bộ dáng bây giờ cra tôi rất nực cười, nhưng cũng không có tâm tư mà bận tâm đến điều đó, chỉ lo hỏi: "Kỷ Gia Khiêm đâu?"
Tiểu Thái lắc đầu, thành thật đáp: "Tôi cũng không biết nữa, Boss chỉ gọi điện bảo tôi lái xe đến nhà anh ấy thôi."
Tôi "A..." một tiếng, cũng không thèm để ý xem Tiểu Thái có đồng ý hay không iền tự động ngồi lên xe, còn chưa ngồi vững đã mở danh bạ trong điện thoại ra tìm số.
Tôi cắn răng nhấn phím call. Rất lâu sau, Kỷ gia khiêm mới nghe máy.
Thanh âm của hắn rất lạnh lùng: "Có việc gì?"
Nghe thấy ba chữ ngắn ngủn này của hắn, trong lúc đó tôi bỗng nhiên rất muốn khóc thành tiếng. Nhưng không muốn hắn nhìn thấy vẻ yếu ớt của tôi, đành phải nhịn đau nói dối: "Tôi nhớ còn có vài thứ quên ở nhà nhà anh. Lúc ra đến của thì gặp Tiểu Thái, có thể để cậu ấy đưa tôi đến đó được không?"
Kỷ Gia Khiêm hình như chỉ do dự trong nháy mắt, sau đó lạnh lùng nói: " Mật mã nhà tôi là 525252, tự cô vào đi."
Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy.
Thật ra hắn cũng biết đó chỉ là cái cơ mà thôi. Đồ của tôi ở đó đại đa số đều là hắn mua, bình thường tôi cũng không hay dùng đến, nên hiện tại cũng không nhất thiết phải lấy đi thứ gì.
Nhưng tôi cũng không biết vì sao, vào lúc này tôi chỉ muốn gần hắn thêm một chút, gần hắn thêm một chút nữa. Cho dù lúc này hắn không có ở đó, tôi chỉ cần ngửi thấy được hơi thở của hắn thì cũng được rồi.
Vừa lăn lộn trên mặt đất hồi lâu, toàn thân tôi bây giờ đau nhức muốn chết. Nhưng đau nhất, vẫn là trái tim.
Sau khi ấn xong mật mã nghe thấy "Cạch" một tiếng cửa được mở ra, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm hoang đường. Tôi nghĩ, nếu như tôi là nữ chủ nhân nơi này, nếu như tôi có thể quang minh chính đại ra vào nơi này thì tốt biết mấy.
Nếu như tôi thử yêu hắn, thì hắn có giao trái tim của hắn cho tôi không?
Tôi không biết, thật sự không biết.
Nơi này vẫn như cũ, so với lần trước tôi đến thì không khác nhau nhiều lắm. Đồ đạc của tôi và hắn tán loạn khắp nhà.
Tôi chỉ tượng trưng cầm đi một bộ quần áo mà thôi, bởi vì tôi cảm thấy như như bây giờ cũng không có cái gì là không tốt, ít nhất khi hăn nhìn thấy những thứ này sẽ nhở đến tôi. Cho dù hắn có quên, chờ đến lúc hắn vui vẻ một chút, nhìn thấy những đồ dùng này của tôi không ít thì nhiều cũng sẽ nhớ đến tôi.
Tôi sẽ không giống Tạ Đình Quân thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người thứ ba. Chỉ có người phu nữ ngu xuẩn mới dùng mọi cách để đối phó tình địch.
Người phụ nữ thông minh sẽ lựa chọn đi chinh phục đàn ông.
Hơn nữa người phụ nữ thông minh sẽ biết lúc nào cần buông tay.
Nhưng ngu xuẩn nhất vẫn là loại người như tôi, đã muốn dứt khoát chia tay nhưng trong lòng lại quyến luyến.
Tôi không bỏ được đoạn tình cảm này, tôi khống chế không nổi đi vào phòng ngủ của hắn, Nằm xuống chiếc giường quen thuộc. Đêm dầu tiên của tôi chính là ở chỗ này. Chính chiếc giường này đã chứng kiến tôi từ một thiếu nữ biến thành phụ nữ. Cũng chính ở nơi này. . . . . . Yêu hắn.
Có phải tất cả mọi thứ đều nên kết thúc ở nơi này không?
Sau khi nằm xuống toàn thân tôi lập tức thả lỏng, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa đau đớn. Thoải mái là vì chiếc giường này cực kỳ mềm mại, đau đớn là vì vừa nãy bị Tạ Đình Quân xô vào góc bàn khiến thân thể tôi bây giờ như muốn vỡ nát.
Vừa rồi khi ở trên xe tôi cho rằng mình đã đau đến tận cùng rồi, ai ngờ hiện tại mới hiểu nỗi đau thật sự là như thế nào.
TNND, xem ra tôi nên đi bệnh viện rồi. Quản hình tượng làm cái quái gì! Tôi cảm giác thắt lưng như đang muốn gãy làm đôi vậy, nếu không chữa khỏi e rằng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng nửa đời sau của tôi mất!
Tôi tuyệt đối không ngờ rằng, ngay tại thời điểm tôi muốn đứng dậy, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Cô còn ở đây làm cái gì?"
Trong lòng tôi căng thẳng, cau mày nhìn về phía hắn: "Anh ở nhà sao?"
Hắn không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của tôi.
Sau một hồi im lặng, tôi chậm rãi bò ra khỏi giường. Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kỷ Gia Khiêm, nhịn hơn nữa ngày vẫn nhịn không được, ngu ngơ hỏi hắn: "Anh và Chu Dụ Vũ thế nào rồi?"
"Cái gì thế nào. . . . . ." Hắn tiến lại vài bước, khóe miệng gợi lên một độ cong nguy hiểm, không lộ ra một chút ý cười nào: "Cô rất quan tâm tôi sao?"
Đầu lưỡi của tôi như sắp bị tôi cắn nát, cũng không thể nói ra được một câu đầy đủ: "Em. . . . . . Em chỉ là. . . . . ."
Hắn nhíu nhíu mày nói: " Nhân lúc tôi còn dang bình tĩnh cô tốt nhất nên nhanh chóng biến khỏi chỗ này đi. Nếu không. . . . . . tôi không biết sẽ làm gì với cô đâu."
Tôi nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của hắn, trong lòng khổ sở tới cùng cực.
Trong nháy mắt, tôi từ bỏ mặt mũi của bản thân, từ bỏ tôn nghiêm đã duy trì bấy lâu nay bất chấp tất cả ôm lấy hắn.
Lỗ mãng có thể khiến người ta hối hận một lúc, nhưng nhát gan sẽ khiến người ta hối hận cả đời.
Tôi muốn thử một lần, chúng ta vẫn còn cơ hội đúng không?.
Thanh âm của tôi mang theo nức nở: "Kỷ Gia Khiêm, ngoại trừ QJ, làm bộ trừ tiền thưởng và ngày nghỉ của em, anh còn có thể làm được cái gì?"
Nhưng, dưới tình huống như vậy, hắn thế nhưng không có một chút lưu luyến nào đẩy tôi ra, mười phần lạnh nhạt nói: "Cô Nhan, xin cô tự trọng."
Hắn xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh rồi ném về phía tôi, giọng điệu càng lúc càng băng lãnh: "Cô có thể không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, nhưng xin cô vì công ty, chú ý giữ gìn hình tượng của bản thân một chút."
Tay của tôi vô lực trượt ra khỏi eo hắn. Tôi cố gắng bình ổn lại hô hấp lật đi lật lại xấp ảnh, chỉ cảm thấy buồn cười cực kỳ.
Theo như góc độ của mấy bức ảnh này thì tôi và Mạnh Thần Úc thực sự rất thân mật a. Có phải Kỷ Gia Khiêm rất tin tưởng vào mấy bức ảnh này, đúng không?
Ngay đến người như tôi còn thích một tình yêu "sạch sẽ", huống hồ gì là người cao ngạo như Kỷ Gia Khiêm, dĩ nhiên sẽ không thích người phụ nữ như tôi.
Tôi nên giải thích với hắn sao? Giải thích cái gì đây?
Cho tới tận bây giờ, con mẹ nó tôi đúng là đáng đời.
Tôi dùng sức thở ra một hơi, cầm lấy túi xách đi ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua người hắn, tôi ngoái đầu nhìn về phía hắn, cố gắng dồn nén thanh âm sao cho lạnh lùng một chút: "Anh Kỷ, ngày mai gặp lại."
Nhưng lúc bàn tay tôi nắm đến khóa cửa, Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên kéo tôi lại, xoay người dồn tôi vào góc tường. Cả người hắn đặt lên thân thể tôi, tôi dường như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn gần trong gang tấc.