Trong phòng hóa trang, tôi hít hơi một cái, nghiến răng nghiến lợi nắm tay nói: "Chị Đồng Đồng, vì sao lại để cho Chu Duệ Vũ diễn vai nữ phụ? Nhìn thấy cô ta phiền chết đi được!"
"Xuỵt. . . . . ." Chị Đồng Đồng ra hiệu cho tôi nói nhỏ một chút, sau đó cúi người thấp giọng nói: "Chu Duệ Vũ có thế lực rất mạnh đứng đằng sau chống lưng cho cô ta, không kéo em từ đỉnh cao xuống đáy vực là may lắm rồi, chấp nhận hiện thực đi nhóc con."
Tôi chu mỏ, ủ rũ "A..." một tiếng.
Nhân vật mà Chu Duệ Vũ đảm nhận có không ít đất diễn, nhưng đó là nhân vật phản diện. Nếu diễn tốt, khán giả hận cô ta. Néu diễn không tốt, có thể sẽ bị mắng là không biết diễn.
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi cân bằng không ít.
Chị Đồng Đồng đứng bên cạnh giúp tôi đeo vòng cổ, giống như vô ý nói cho tôi biết: "Trưa nay Bos sẽ về, hình như bây giờ đang họp ở công ty, chắc chút nữa mới có thể tới đây."
"Anh ta làm gì thì liên quan gì đến em?" Tuy ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu, lần này cũng giống với lần trước khi hắn xuất ngoại, điện thoại cũng chẳng thèm gọi cho tôi cuộc nào, chẳng lẽ hắn tiéc tiền phí điện thoại quốc tế sao? Chỉ sợ là thấy dáng người nóng bỏng của gái Tây nên tôi cũng bị hắn ném ra sau đầu rồi.
Nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại, có lẽ cách nhìn vấn đề của hắn luôn thấu đáo hơn tôi. Giúp tôi mời Mạnh Thần Úc tới đóng bộ phim này, có lẽ hắn muốn giúp đỡ tôi thôi.
Nhân viên phục vụ thấy tôi đi tới, ngay lập tức tươi cười giúp tôi mởi cửa phòng tiệc. Không chỉ có lần này, tôi phát hiện ra gần đây không ít người cư xử với tôi tốt lên trông thấy, nhất là nhân viên tạp vụ trong công ty, nói thí dụ như chú lái xe, cô lao công gì gì đó.
Tôi hỏi qua chị Đồng Đồng mới biết được, nguyên lai không phải bọn họ quý tôi, mà là cảm thấy bây giờ tôi cũng là diễn viên có chút danh tiếng, cũng có thể coi là quan trọng trong công ty. Làng Giải Trí tuy có nhiều ngọc nữ minh tinh nhưng kỳ thật bên trong lại là những người đàn bà chanh chua, đối xử với những nhân viên tạp vụ như họ không đánh thì lại mắng, nỗi khổ này của họ quả thực chẳng nói lên lời.
Bởi vì có chút khẩn trương, nên tôi dừng lại một chút, điều chỉnh lại hô hấp thẳng lưng ưỡn ngực đẩy cửa đi vào. Người mà tôi nhìn thấy đầu tiên chính là vị Trần đạo diễn trong truyền thuyết kia. Ông ấy ngồi ở chỗ chủ trì, mái tóc hoa râm hơi lộn xộn, ánh mắt cẩn thận tỉ mỉ lướt qua từng người.
Tôi đột nhiên nhớ tới vị Doàn đạo diễn tuy có chút phúc hắc nhưng rất dễ nói chuyện kia.
Tôi không khống chế được cơ thể hơi run, cúi đầu tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Khoảng 3 phút sau tôi mới ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Chu Duệ Vũ ngồi cách tôi một chiếc ghế trống. Cô ta cúi đầu nhắn tin, miệng than thở : "Sao giờ này boss còn chưa tới vậy. . . . . ."
Tôi chỉ xem như là cô ta đang cố tình nói cho tôi nghe, quay đầu đi chỗ khác giả bộ như không nghe thấy gì. Tôi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, sao có thể bị lừa gạt dễ dàng như vậy.
Chiị Đồng Đồng ngồi bên kia nói chuyện phiếm cùng người đại diện của mấy nghệ sĩ khác, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi thật sự ngột ngạt chết mất, liền cầm bông hoa hồng trên bàn nghịch nghịch.
Đột nhiên cả phòng im bặt. Tôi hơi hơi ngẩn ra, ngẩng đầu mới hiểu được thì ra Trần đạo diễn muốn lên phát biểu. Động tác của ông ấy là muốn nói chương trình sắp bắt đầu, mông mọi người ổn định chỗ ngồi.
Đêm nay tuy nói là tiệc gặp mắt của nhân viên trong đoàn làm phim, nhưng thực ra người được chọn cũng chưa có mấy người, hầu hết mọi người đến đây đều muốn gia oai mà thôi.
Khiến cho tôi bất ngờ chính là, Tạ Đình Quân vốn là người bề bộn công việc cũng tới đây. Cô ta mặc trên người một bộ dạ phục màu xanh làm, tao nhã ngồi đối diện với tôi.
Hôm nay tôi mặc một bộ váy na ná dạ phục, nửa người trên là áo ngực màu trắng được cắt may tinh tế, nửa người dưới là làn váy dài màu xanh lam như nước hồ thu.
Tôi không hề muốn bắt chiếc toàn bộ phong cách ăn mặc của cô ta, chỉ là cùng một phong cách, đúng dịp thôi.
Bởi vì tiếng nói chuyện đột nhiên dừng lại, giờ phút này đại sảnh yến hội vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân ngoài cửa cũng có thể nghe thấy.
Tôi nhìn xung quanh xem người nào đã tới rồi, cảm thấy người đến không ohải Kỷ Gia Khiêm mà là Mạnh Thần Úc.
Tôi không tự chủ được nắm chắt lấy bông hoa hồng ở trong tay, mãi đến bị gai nhọn đâm nát ngón tay mới hồi phục lại tinh thần.
"Cạch" một tiếng, cửa mở. Một người đan ông một thân áo đuôi tôm màu trắng mạnh mẽ đi tới, mặc dù là lễ phục cổ điển nhưng đây chắc chắn là hàng cắt may thủ công. Không chỉ không thô cứng mà còn có một loại khí chất cao quý nói không lên lời
Tôi ngừng thở, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Là Mạnh Thần Úc.
Anh ta dùng phương thức kinh diễm như vậy để bước lên sân khấu, thậm chí đã có một vài nữ diễn viên nhỏ giọng tán thưởng.
Không thể không thừa nhận bộ dáng của anh ta thật sự rất đẹp mắt. Ông trời quả thực rất thiên vị hắn, nên tặng cho anh ta một dung mạo đẹp như tạc tượng.
Chỉ thấy Trần đạo gật đầu với anh ta một cái, Mạnh Thần Úc tùy tiện ngồi xuống một chỗ ở bên trái tôi, cách tôi chỉ hai chỗ ngồi.
Tôi đem cành hồng đã đâm nát tay tôi kia đặt lại lên bàn, rất cẩn thận ngẩng đầu lên làm như không quan tâm liếc nhìn anh ta một cái.
Chỉ một cái nhìn thôi, mà trái tim của tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bởi vì giờ phút này, anh ta cũng đang đang nhìn tôi.
Ánh mắt của hắn cực kỳ hờ hững cực kỳ lạnh nhạt, giống như không có tiêu điểm mà vô ý rơi trên người tôi. Không có oán độc, không có trào phúng, chỉ có một tia nói không nên lời . . . . . . U buồn.
Ta vội vã quay đầu di rời tầm mắt đi chỗ khác, tay phải không tự chủ bưng kín lấy trái tim.
Nó nhảy cũng quá nhanh đi. . . . . .
Không phải bởi vì động tâm, mà là có một loại hưng phấn nói không lên lời.
Tôi cẩn thận nghĩ, Mạnh Thần Úc là con mồi của tôi, lại là một con mồi cứng đầu không chịu phục tùng dã thú, đây là sự ham muốn săn tìm mà con mồi mang lại sao?
Tóm lại, tôi bỗng nhiên cảm thấy đây là một trò chơi vô cùng thú vị.
Nhưng ý ngĩ này của tôi nhanh chống biến mất không thấy tăm hơi dâu nữa. Bởi vì ba giây sau, ngoài cửa lại vang lên " Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" tiếng bước chân.
Âm thanh này không ai quen thuộc hơn tôi.
Là hắn, là Kỷ Gia Khiêm. Hắn đến rồi.
Kỷ Gia Khiêm mặc trên người một bộ tây trang màu đen, 3 cúc áo phía trên của chiếc áo sơmi trắng bị mở ra, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo của hắn. Thần sắc của hắn rất lạnh nhạt, vô thức để lộ ra phong thái tự tin cùng ngạo nghễ, khác hẳn với hình tượng của Mạnh Thần Úc.
Một nhóm nữ minh tinh nhao nhao lên nghị luận.
Ở trong cái giới giải trí này có một chỗ tốt đó chính là, mỗi ngày đều có thể làm bạn với đủ loại trai đẹp.
Không ngoài dự kiến, Kỷ Gia Khiêm ngồi xuống bên cạnh tôi. Mà tôi lại không nhịn được hơi nhíu mày.
Hắn ngồi ở giữa tôi và Chu Duệ Vũ. Ngồi ở chỗ này, là vì tôi hay vì cô ta?
Có thể là do tôi quá mẫn cảm? Tôi nhịn không được có chút buồn bực. Chẳng lẽ vừa giờ Chu Duệ Vũ nhắn tin với hắn sao?
Tôi còn chưa kịp cùng Kỷ Gia Khiêm nói một câu, Trần đạo diễn đã bắt đầu phát biểu. Đơn giản là nói một chút về tầm quan trọng của các diễn viên. Tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù, tâm tư đã sớm không biết đã bay đến nơi nào rồi.
Mãi đến khi tôi nghe thấy có người đột nhiên nhắc đến tên tôi, tôi mới tính phục hồi tinh thần lại: "A, sao vậy?"
Trên mặt Trần đạo diễn không hề có một chút ý cười nào cả, chỉ nghiêm túc nói: "Cô Nhan, tôi không biết khả năng diễn xuất của cô như thế nào, nhưng mà trước khi quay phim, ta cảm thấy nên cùng cô thảo luận về việc sửa lại kịch bản một chút."
Tôi có cảm giác như mình đang bị chủ nhiệm lớp răn dạy vậy, theo bản năng ngoan ngoãn đáp: "Được ạ, tôi nhất định cố gắng phối hợp với ông. . . . . ."
Không biết sao lại thế này, ta mới vừa nói xong câu đó, chung quanh liền truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Tôi không biết mình đã nói sai cái gì, mờ mịt nhìn về phía Kỷ Gia Khiêm. Khóe miệng hắn hơi hơi mím lại, chỉ nói hai chữ: "Cố lên."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, chị Đồng Đồng có việc nên đi trước , tôi một mình đơn độc đi bộ trên đường cái.
Chị Đồng Đồng muốn tôi tự mình bắt xe về nhà, nhưng đột nhiên tôi không muốn mở mồm nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, cảm thấy cứ đi bộ một mình như vậy cũng tốt.
Mặc dù trời rất lạnh, nhưng ánh sáng mờ nhạt của đèn đường cũng làm cho tôi cảm thấy ấm áp.
Không biết tôi đã đi như vậy trong bao lâu, thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh tôi.
Tôi có chút ngơ ngẩn nhìn về phía trước. Hôm nay tôi quên không mang theo kính áp tròng, thấy mờ mờ ở đằng xa có người nào đó đang đứng đấy. Trong lòng tôi có một loại trực giác mơ hồ, cảm thấy Kỷ Gia Khiêm đang ở chỗ đó chờ tôi.
Bất tri bất giác trong lòng tôi vẫn còn quyến luyến hắn.
Ánh mắt tôi đột nhiên ẩm ướt. Nhưng mà không phải vì chảy nước mắt, mà vì trên trời đột nhiên có tuyết rơi, nó thấm ướt ánh mắt tôi.
Người kia mở cửa xe đi xuống, nhưng thật bất ngờ .
Cả người anh ta chỉ độc một màu trắng chói mắt, giống như muốn hòa mình vào trời tuyết trắng xóa.
Anh ta chậm rãi chìa tay về phía tôi, nhàn nhạt cười nói: "Cô là Nhan Khởi Hàm đúng không? Về sau chúng ta là cộng sự của nhau rồi, chi bằng bây giờ làm quen trước một chút đi. Tôi là Mạnh Thần Úc."
Tôi ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, nhẹ nhàng lễ phép bắt tay với anh ta.
Anh ta không nhận ra tôi, hoàn toàn không nhận ra.
Có lẽ anh ta không bao giờ biết rằng, người đang mặc lễ phục sang trọng đứng trước mặt anh ta bây giờ, chính là con nhóc bị anh ta sỉ nhục trước đây.
Chỉ mới có một năm mà thái độ của anh ta đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi biết trước kia Mạnh Thàn Úc đối xử với tôi như vậy không phải vì khinh tôi không có tiền, mà bây giờ anh ta cư xử lễ độ với tôi cũng không phải bởi vì bộ quần áo trên người tôi. Thứ mà anh ta coi trọng chính là địa vị xã hội kìa, là một người có già trị lợi dụng, chứ không đơn thuần chỉ là hám làm giàu. Anh ta rất cao ngạo , anh ta chỉ nguyện ý đứng cùng với những người có cùng đẳng cấp địa vị giống như anh ta mà thôi.
Tôi đã từng nằm mơ đã từng cầu nguyện có được sự tôn trọng của anh ta. Nhưng hôm nay, anh ta ôn hòa nhã nhặn nói với tôi một câu "Cô Nhan" , tôi lại cảm thấy hoang mang, trong lòng có một loại cảm giác mất mác khó hiểu.
Vì thế giọng điệu của tôi cũng có vài phần buồn bã: "A.... . . . . . Xin chào, rất hân hạnh được biết anh."
Đến ngày hôm nay sau quãng thời gian năm năm tôi lặng lẽ thích anh ta, hai người chúng tôi, như mới gặp lần đầu.
Anh ta thu tay lại, quay đầu nhìn xung quay vài lần, dường như muốn xách định cái gì đó xong mới nói: "Cô Nhan đi một mình sao?"
Tôi gật gật đầu, thấp giọng nói: "Người đại diện của tôi có việc đi trước rồi. . . . . ."
Anh ta nhàn nhạt cười cười: "Người đại diện của cô chắc là nữ, nếu không sao có thể không biết thương hương tiếc ngọc như vậy được?" Dừng một chút, hắn thấy tôi có chút"Ngượng ngùng" cúi đầu, lại tiếp tục nói: "Nếu cô không ngại thì để tôi đưa cô Nhan về?"
Mắc câu rồi. . . . . .
Ta cảm thấy anh ta đã mắc câu của tôi rồi, có lẽ trong lòng của anh ta cũng cảm thấy tôi mắc câu của anh ta rồi.
Vì muốn duy trì cảm giác thần bí, tôi muốn từ chối nhưng lại ra vẻ đồng ý, do dự nìn xe của hắn một cái mới ôn nhu nói: "Không cần phiền tiền bối, tự tôi về là được rồi."
Mạnh Thần Úc làm ra một tư thế mời, động tác tao nhã mê người: "Vì nữ sĩ cống hiến sức lực, làm sao có thể gọi là phiền toái được? Nhất là cô Nhan lại là một người con gái mỹ lệ như vậy."
Hành động bây giờ của Mạnh Thần Úc giống hệt với hình tượng mà nh ta đang theo đuổi. Tao nhã, cao quý, khiêm tốn, lễ phép.
Ta suýt nữa là muốn bị anh ta lừa đi.
Đối với người đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta. Thì những lời ngon tiếng ngọt này, nghe vào tai cảm thấy thật ghê tởm.
Trong lòng Mạnh Thần Úc có bao nhiêu vặn vẹo, tôi hiểu rất rõ.
Muốn tôi dễ dàng tha thứ cho anh ta ư? Không có cửa đâu! Không thể để anh ta tiếp tục lừa gạt phụ nữ được nữa ! Ít nhất cũng muốn để cho anh ta chịu sự giáo huấn, về sau làm người bớt phóng túng một chút.
Tôi không hy vọng có người nào giống như tôi nữa, bị anh ta đánh cho trái tim phải mang đầy thương tích nữa.
Tôi lộ ra một nụ cười rụt rè, theo sát anh ta lên xe. Xem ra dáng vẻ thanh thuần của tôi trong bữa tiệc đã thành công thu hút sự chú ý của anh ta.
Anh ta tiện tay mở nhạc, phát ra cũng chẳng phải của ca sĩ nào cả, thực ra nó là một bản nhạc cổ điển.
Uh`m, ta vừa nghe nhạc của Mozart, liền cảm thấy buồn ngủ. . . . . .
Vì thế càng về sau, Mạnh Thần Úc nói gì nữa, tôi thật sự không nghe thấy gì nữa.
Có thể vì ngày hôm nay phải trải qua quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy cả người rất buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Đây là không tự chủ được trầm luân. Chu công đối với tôi mà nói còn lớn hơn sức quyến rũ của một tên đàn ông.
Sự thật chứng minh, ta là không nên ngủ dưới tình huống như này.