Ngày đầu tiên của năm mới, tổ kịch bắt đầu chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt 《 Dục sắc 》 .
Diễn viên chính của bộ phim như chúng tôi cũng bận tối mắt tối mũi để chuẩn bị cho hoạt động tuyên truyền quảng bá bộ phim. Bởi vì sắp ra mắt công chúng nên công ty chính thức bố trí cho tôi thêm một trợ lý và một chuyên viên trang điểm. Tính cả chị Đồng Đồng thì mỗi ngày đều có ba người đi theo tôi mọi lúc mọi nơi.
Chị Đồng Đồng vừa mới hỏi tại sao tôi lại ngây ngây ngô ngô cười một mình, tôi đương nhiên không thể nói cho chị ấy biết là tôi đem chính mình YY trở thành Hoàng hậu nương nương, còn tưởng tượng các chị thành khổ bức tiểu cung nữ a. . . . . .
Đầu tư cho 《 Dục Sắc 》để tạo ra thanh thế, vì thế nên một người bình thường vô danh tiểu tốt như tôi đây mới được tham gia một chương trình giải trí lớn như này. Lễ ra mắt《 Dục Sắc 》 còn chưa bắt đầu thì tên của tôi đã bắt đầu được tìm kiếm trên Post Bar Baidu rồi. (Đoạn này mình cũng không biết dịch sao cho đúng, nôm na là chị đã bắt đầu nổi tiếng nha nha)
Sau khi nghe chị Đồng Đồng nói chuyện này, tôi hào hứng chạy về nhà, định dùng nghệ danh để đăng ký tài khoản làm chủ một topic, nhưng không ngờ rằng không những không làm được chủ topic mà ngay cả ID cũng bị người khác lập mất rồi.
Tôi bất đắc dĩ đành phải lấy tên thật của mình là "Nhan Mạch Hàm" để đăng kí, nhưng khi tôi vừa post một bài để chào hỏi mọi người thì cái tên ăn cắp ID "Nhan Khởi Hàm" kia dám nói tôi là giả!
Có phải hơi quá đáng rồi hay không!
Lát nữa tôi nhất định phải lên Baidu niêm phong cô ta lại, nhốt cô ta vào Tiểu Hắc Ốc!
"Này, sao em lại thất thần rồi! Mau đứng lên trang điểm lại mau, chương trình sắp bắt đầu rồi!" Chị Đồng Đồng hung hăng đẩy tôi một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi "A..." một tiếng, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho chị Tiểu Mễ giúp tôi đánh phấn. Nhìn chị Đồng Đồng đang khoanh tay đứng bên cạnh, tôi nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Chị, cát xê lần này được bao nhiêu vậy?"
"Bịch" một tiếng, chị Đồng Đồng lấy cái chân giò hun khói trên tay đập vào đầu tôi một cái, hung tợn nói: "Em quan tâm đến tiền bạc làm cái gì? Dung tục!"
Nhưng chị ấy nào biết rằng, gom góp đủ tiền tôi còn muốn chuộc thân nữa a! Hơn nữa. . . . . ."Sắp đến tết rồi, dù sao em cũng phải gửi về nhà chút tiền chứ, đúng không?"
Chị Đồng Đồng bóc lớp nilon bên ngoài chân giờ hun khói ra, vừa ăn vừa nói: "Tiền thưởng cuối năm đủ cho em dùng rồi. . . . . ."
Tôi gật gật đầu, dạ vâng nói: "Được được được, tất cả đều nghe theo chị. Nhưng mà. . . . . . Có thể cho em cắn một miếng được không? Làm ơn đi mà, một ngày rồi em chưa được ăn. . . . . ."
Chị Đồng Đồng rất có khuôn cách của một nữ vương liếc mắt nhìn tôi một cái, nhíu mày nói: "Không được, em phải giảm cân. Nhìn xem, cũng bởi vì em béo mà mấy tờ báo lá cải đã bắt đầu nghi ngờ em có thai rồi đó!"
Tôi xoa xoa mi tâm: ". . . . . . Quả thật là không đáng tin. Không biết cha đứa nhỏ là ai đây?"
Chị Đồng Đồng trừng tôi một cái: "Cẩn thận họa là từ cái miệng mà ra! Lời này mà truyền ra ngoài, em liền biến thành một người đàn bà phóng đãng. Là một yêu nữ làm rối loạn Làng Giải Trí!"
Tôi lơ đễnh đáp: "Không phải chỉ có tuyệt sắc mỹ nữ mới có thể trở thành họa thủy thôi sao. . . . . ."
Chị Đồng Đồng híp híp mắt, dùng giọng điệu cảnh cáo nói với tôi: "Em tốt nhất nên cẩn thận một chút cho chị, nghe nói mẹ của Chung thiếu gia vô cùng. . . . . . không tầm thường. Lần trước em đến đó, bà ấy không có biểu hiện gì đặc biệt sao?"
Biểu hiện đặc biệt?
Tôi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy bà ấy ngoại trừ nhìn chằm chằm vào bụng của tôi một lúc lâu thì hình như không có biểu hiện gì đặc biệt cả.
Trước khi lên sân khấu, chị Đồng Đồng lại dặn đi dặn lại, bảo tôi phải cố gắng bảo trì hình tượng "Thanh thuần" của mình.
Nhưng mà vừa nhìn thấy cái bản mặt của Chu Duệ Vũ thì tôi liền không bình tĩnh nổi. Nhìn cái bộ dáng kia của cô ta, tôi chỉ muốn dùng gót giày để chào hỏi mà thôi!
Vậy mà mở miệng vẫn phải kêu "Tiểu Vũ Tiểu Vũ", thật sự chán ghét đến cùng cực a. Nhưng mà làm gì còn cách nào khác, ai bảo chúng tôi thuộc cùng một công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vẫn phải cố gắng dĩ hòa vi quý mà thôi.
Người dẫn chương trình là ba anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, nghe nói đây cũng là một ban nhạc mới xuất đạo chưa lâu. Như thường lệ sẽ đặt vài câu hỏi với khách mời, một người trong số đó bắt đầu hỏi tôi: "Nghe nói quý công ty đang ở chuẩn bị chuyển thể cuốn tiểu thuyết mà Nhan tiểu thư là tác giả, hơn nữa Aaron cũng sẽ mượn cơ hội này tái xuất phải không?"
Tôi ngẩn ra, mãi mới phản ứng kịp Aaron trong miệng cậu ta là ai. Tôi gật đầu cười nhẹ, quy củ đáp: "Đúng vậy."
Cậu ta lại mỉm cười truy vấn: "Có tin đồn Nhan tiểu thư cùng Kỷ tiên sinh lén lút qua lại, chuyện đó có thật không?"
Tôi dám khẳng định là cậu ta đang bẫy tôi, bởi vì năng lực điều tra của Kỷ Gia Khiêm không phải hạng thường, nên không một tên chó săn nào có thể chụp được hình của hắn. Trừ khi chó săn xâm nhập được vào nội bộ công ty, nếu không đều sẽ không đến được gần hắn. Huống hồ nếu có bị chụp thật đi chăng nữa, thì chắc chắn Kỷ Gia Khiêm đã giải quyết giúp tôi rồi. Xem trang web chính thức của "Chung Ái" sẽ rõ, hắn muốn xử lý mấy bài báo nhỏ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên tôi mới có thể thả lỏng tâm tình mà tỏ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt vô tội lắc đầu nói: "Đương, đương nhiên là không có rồi."
Anh chàng đẹp trai vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất quyết không buông tha hỏi: "Vậy chuyện của Nhan tiểu thư và đội trưởng ban nhạc "Chung Ái" là thật sao? Lần trước Chính Tín gọi cô là chị dâu, mọi người đều biết nha."
Tôi nhất quyết giả ngu nói lảng sang chuyện khác: "Xem ra cậu cùng Chính Tín rất thân thuộc a? Thành viên "Chung Ái" có đến trường quay tham quan, sống chung với Chính Tín rất tốt đúng không!"
Lúc tôi truy cập vào diễn đàn thì thích nhất là đánh trống lảng. . . . . . Xem ra chiêu đánh trống lảng này dùng để đối phó với mấy câu hỏi kiểu này quả là không tồi nha.
Cậu bạn trẻ này nhìn thấy tôi giả ngu, đành phải đổi một sách lược khác: "Vậy xin hỏi cô, nếu Chung Dịch An và Kỷ Gia Khiêm cùng rơi xuống nước, trong tay cô có một viên gạch, cô sẽ đập người nào?"
Ôi, cái câu hỏi này thật mới mẻ a! Cuối cùng cũng không cần phải hỏi muốn cứu người nào.
Trong lòng tôi tràn đầy tán thưởng, nói cũng không thèm suy nghĩ: "Ai cứu bọn họ tôi đập người đó!"
Khóe miệng cậu bạn trẻ kia dựt dựt, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Có phải Nhan tiểu thư vì tình mà sinh hận không vậy?"
. . . . . . Cậu ta, cậu ta tại sao không nói là vì yêu nên cùng nhau chết hả?(Ý chị nói là chị đang cố thành toàn cho một đôi uyên ương ý! :3)
Tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào mới tốt, nên dứt khoát vứt củ khoai nóng này cho Chu Duệ Vũ: "Không thì hỏi Tiểu Vũ xem cô ấy lựa chọn thế nào đi?"
Cẩn thận suy nghĩ một chút, câu hỏi này tuy rằng rất mới mẻ, nhưng vô luận bạn tả lời như thế nào bạn cũng sẽ đắc tội với người khác. . . . . .
Quả nhiên, mặt Chu Duệ Vũ lúc trắng lúc hồng.
Chung Dịch An nói rất đúng, Làng Giải Trí mặc dù nhìn chói mắt như vậy, nhưng kỳ thật lại vô cùng nhàm chán, mỗi ngày tôi lấy việc đùa giỡn Chu Duệ Vũ để tìm chút chuyện vui. Ai bảo cô ta sống quá giả tảo làm gì, đang yên đang lành không có việc gì lại ăn mặc mát mẻ chạy vào phòng tổng giám đốc cơ!
Mặc dù số lần cô ta "vô tình gặp được" Kỷ Gia Khiêm không được bao nhiêu, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi không biết cảm giác này có phải là ghen hay không, nhưng tối thiểu thì đây cũng là một loại ham muốn chiếm giữ. Không vì cái gì khác, liền vì tâm ý của Kỷ Gia Khiêm với tôi đi.
Không thể không thừa nhận, vào rạng sáng đêm giao thừa hôm đó, sau khi tôi biết được Kỷ Gia Khiêm đang giấu diếm cái gì, thì trái tim của tôi đột nhiên thắt lại. Cảm giác trái tim như bị ai đó nhéo thực sự rất đau, nhưng kỳ lạ là trong lòng tôi lại có một chút gì đó hưng phấn vô cùng.
Giữa lòng bàn tay tôi là một cái hộp lông nhung nhỏ. Mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền màu bạc. Thứ lồng vào sợi dây truyền ấy không phải cái gì khác mà chính là một chiếc nhẫn kim cương giống với chiếc nhẫn mà Kỷ Gia Khiêm đang đeo.
Tôi cảm thấy tôi nhất định là bị chó tha mất não rồi, nên lúc ấy mới có thể ngu ngốc hỏi hắn: "Anh đã theo đuổi được cô gái mang mùi hương Burberry rồi hả?"
Hắn quay đầu không nói chuyện.
Trong một khắc đó, tôi cũng không biết mình bị cái gì kích thích, đưa tay giật phăng sợi dây chuyền màu bạc trên cổ ra.
Sau đó tôi lại dứt khoát đẩy ngã Kỷ Gia Khiêm xuống giường.
Có thể nói là tôi đã đem hết tất cả vốn liếng của mình ra để làm cho hắn vui vẻ. Bởi vì trong lòng tôi có một dự cảm không lành, nếu hắn cưa tiếp tục như vậy nữa, tôi có khả năng sẽ thực sự thích hắn mất.
Nhưng mà, nếu như tôi thật sự thích hắn rồi. . . . . . Tôi sẽ phải rời xa hắn.
Tôi và Kỷ Gia Khiêm có thể nói là gặp sớm hận sớm đi. Vào thời điểm này, dưới loại tình huống này, tôi căn bản không có mốt chút tâm tư nào để yêu đương cả.
Nếu như tôi vừa thích hắn, lại vừa nghĩ cách để quyến rũ một người đàn ông khác, tôi sẽ rối rắm đến chết mất.
Hơn nữa Kỷ Gia Khiêm đối xử với tôi như bây giờ, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật lòng?
Tôi thật sự không biết.