Tôi Muốn Nổi Tiếng

Chương 15: Ai là bạn giường của ai




Tôi bịt lấy lỗ mũi, thấp thỏm mở cửa xe. Kỷ Gia Khiêm ngồi nghiêm chỉnh ở buồng xe phía sau, đang đóng laptop lại. Hắn thấy tôi đi lên, chỉ giương mắt liếc tôi một cái, nhàn nhạt ra lệnh: "Đóng cửa."

Tôi một tay bịt mũi, một cái tay khác khó khăn đóng cửa xe lại.

Ai ngờ cửa xe vừa mới đóng, liền nghe"Ca" một tiếng, cửa bị khóa lại.

Tôi sợ hết hồn, khàn giọng hỏi: "Anh, anh muốn làm. . . . . . Khụ, làm cái gì?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, đột nhiên tôi cảm thấy "làm cái gì" cái câu hỏi này thật quá dư thừa. Một khi hắn nói "yêu" thì làm sao bây giờ? Kỷ thiếu gia cực kỳ thông minh, bất kể tôi nói cái gì hắn cũng đều có thể bắt lỗi tôi.

Nhưng hắn không để ý đến câu hỏi của tôi, chỉ liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cận thận từng li từng tí nhích nửa cái mông tới gần, ai ngờ tôi còn chưa ngồi vững, hắn đột nhiên hỏi: "Lổ mũi của em sao vậy?"

Tôi lắc đầu một cái: "Không sao."

Dĩ nhiên là hắn không tin, đưa tay tới đây muốn mở bàn tay của tôi ra. Sức lực hắn lớn, tôi chỉ có thể đàng hoàng nói: "Chảy máu. . . . . ."

Hắn cuối cùng vẫn mở tay của tôi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm 2 cục giấy được nhét chặt vào lỗ mũi của tôi. Tôi biết dáng vẻ hiện tại của tôi chắc hẳn rất buồn cười, tôi chăm chú nhìn hắn im lặng không nói gì, chờ sự phê bình của Kỷ thiếu gia.

Quả nhiên, hắn nâng cằm tôi lên, híp mắt hỏi: "Làm sao đây ?" Tôi còn chưa kịp trả lời, hắn chợt tiến tới gần hơn một chút, cắn răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ là được lên chức chị dâu, nên mới kích động như vậy sao?"

Tôi nhìn hàm răng trắng sáng của hắn, chợt cực kỳ sợ hãi, chỉ cảm thấy hắn sẽ cắn chết tôi. Tôi vội vàng đẩy hắn ra, lui về phía sau, thấp giọng nói: "Di truyền . . . . . . Tôi giống ba mẹ tôi huyết dịch không được tốt cho lắm, mũi thường hay bị chảy máu cam."

Kỷ Gia Khiêm nghi ngờ nhìn tôi mấy giây, thấy mặt tôi không giống như là đang nói dối, nên thần sắc của hắn cũng đã hòa hoãn đi mấy phần.

Đang lúc tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tay của hắn chặt chẽ nắm cằm tôi. Hắn nâng mặt tôi lên, sau đó lấn thân tới đây, đặt lên môi tôi.

Tôi nhất thời cả kinh, ừ nha nha hỏi: "Tôi. . . . . . Bộ dạng của tôi như vậy. . . . . . Anh. . . . . . Anh cũng có. . . . . . Tâm tình sao?"

Hắn khẽ hừ một tiếng, chợt hung hăng cắn lưỡi tôi một cái. Tôi đau đến nỗi cả người run lên, theo bản năng đem miệng mở ra. Ai ngờ ta còn chưa kêu thành tiếng, hắn thế nhưng lại thừa dịp đó mà vào, hoàn toàn ngăn miệng nhỏ của tôi lại.

"Ưm. . . . . . Ưm!" Tôi hoảng sợ trợn to hai mắt, hai cánh tay cuốn lấy cổ hắn.

Tôi. . . . . . Tôi không thở được!

Tôi không phát ra được âm thanh nào cả, chỉ đành ở trong lòng hô to: giết —— người —— a!

Quả nhiên Kỷ Gia Khiêm đủ ngoan độc, hắn mới nghĩ ra một phương pháp giết người mới, gọi là hôn môi hít thở không thông pháp. Người bị hại bị bịt mũi lại, miệng bị một nụ hôn nóng bỏng che lại, sau một hồi giãy giụa không có hiệu quả, tử vong tại chỗ.

Bất quá, Kỷ Gia Khiêm là một cao thủ, hắn dừng lại cực kỳ đúng lúc. Đang ở thời điểm tôi tưởng mình sắp chết đến nơi rồi, hắn rốt cục buông lỏng đôi tay, vừa được tự do tôi liền thở gấp.

Hắn vuốt môi của mình, nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, đè ép tức giận hỏi: "Nhan Mạch Hàm, em nói chúng ta đến tột cùng là quan hệ gì?"

Tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, trong lòng kìm nén ngọn lửa không tên đang hừng hực cháy, không chút nghĩ ngợi liền hướng hắn quát: "Còn có thể là quan hệ như thế nào? Anh là boss của tôi, tôi là bạn giường của anh!"

Hắn nghe thấy lời này, đột nhiên tiến lại gần phía tôi, hai tay bắt lấy vai tôi dùng sức lắc lắc, khiến xương sườn của tôi cũng muốn nứt ra luôn. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm tôi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy."A, tôi đây không phải boss của một mình em, có phải tôi không phải là bạn giường duy nhất của em hay không?"

Tôi cực kỳ đau, liều mạng hất ra sự kìm hãm của hắn, ngẩng đầu lên nói: "Đương nhiên không phải! Tại sao tôi phải làm bạn giường cố định của anh? Anh có phải là có bệnh rồi hay không! Vô duyên vô cớ nổi điên với tôi làm gì? !"

Thật ra thì, lúc trước hắn không tính là nổi điên, bây giờ hắn mới thực sự phát điên.

Hắn không thèm để ý đến mình đang ở nơi nào cứ như vậy kéo váy tôi xuống, kéo tất chân của tôi xuống tới đầu gối, sau đó kéo khóa quần của hắn xuống, nhấc tôi ngồi lên đùi hắn.

Tôi sợ ngã, nên theo bản năng hai chân ôm chặt lấy hông hắn. Mới vừa làm xong động tác này, phút chốc tôi mới nhận ra hắn muốn làm cái gì, vội vàng bắt lấy cánh tay của hắn cắn một cái, ý nghĩ muốn chạy thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Cũng tại lá gan của tôi không đủ lớn, cắn người chưa bao giờ cắn tới chảy máu, cho nên Kỷ Gia Khiêm vẫn không nhúc nhích.

Tôi bị dọa sợ, hắn rõ ràng mạnh hơn tôi. A! Hiện tại cơ thể tôi một chút hứng thú với việc ấy cũng không có, nếu như hắn thật sự tiến vào, tôi nhất định sẽ đau chết!

Vì vậy, tôi rất không có tiền đồ mà nhận thua : "Vạn tuế gia, nô tỳ sai rồi, cầu xin ngài tha cho nô tỳ!"

Hắn lầm bầm hai tiếng, đem tôi ôm càng chặt hơn, hai cánh tay có lực dễ dàng nhấc tôi lúc lên lúc xuống. Tôi bị thứ đồ chơi kia của hắn vuốt ve khó chịu cực kỳ, chỉ sợ hắn sẽ lập tức chen vào. Đi vào. Không phải tôi giả vờ rụt rè, nhưng mà dưới tình huống như thế này thì tôi thật sự không muốn. . . . . . Rất nhục nhã a!

Thấy dáng vẻ tự hồ không muốn buông tha của hắn, tôi thở gấp vội vàng hét lên: "Anh, nếu anh không buông tô ra, tôi sẽ kêu lên đó!"

Kỷ Gia Khiêm nâng lên khóe môi, lộ ra đường cong hoàn mỹ: "Cho dù em kêu đến rách cổ họng, cũng sẽ không có ai đến cứu em."

Kỷ Gia Khiêm chỉa đầu nhọn của hắn về phía tôi, đang lúc hắn muốn chen vào thì đột nhiên dừng lại.

Tôi giật mình nhìn hắn, cứ tưởng hắn tốt bụng muốn tha cho tôi, thì Kỷ Gia Khiêm chợt cau mày nói: "Em chảy máu mũi."

Tôi sợ tới mức con ngươi cũng muốn rớt ra ngoài. Sau khi biết máu mũi giúp mình thoát khỏi nguy hiểm, tôi mừng đến phát khóc.

Thừa dịp hắn buông lỏng tôi ra, tôi liền vội vàng lui về phía sau mấy bước mặc lại quần áo tử tế. Kỷ Gia Khiêm cũng không vội vã mặc quần, hình như là bởi vì. . . . . . Hắn tạm thời không mặc vào được.

Hắn đưa cho tôi một bọc khăn giấy, có chút áo não nói: "Lau nhanh lên!"

Tôi gật đầu liên tục, bịt chặt lỗ mũi lại. Đang muốn ngửa đầu về phía sau cầm máu, thì tự dưng một bàn tay mạnh mẽ đè đầu tôi xuống.

"Em ngốc sao? Bao nhiêu năm chảy máu mũi mà còn không biết cách xử lý hả?" Hắn nhẹ nhàng đỡ đầu tôi dậy, mãi cho đến khi máu mũi của tôi không chảy ra nữa mới thôi.

Cũng không biết hắn giữ vững tư thế này trong bao lâu, nhưng tôi có thể khẳng định tay của hắn nhất định là đã tê cứng rồi. Tôi cũng không hiểu tại sao, trong lòng dâng lên một hồi áy náy. Vì muốn báo đáp hắn, tôi tốt bụng chỉ chỉ quần hắn, thấp giọng nói: "Anh. . . . . . Có thể mặc vào rồi."

Trong nháy mắt mặt của Kỷ Gia Khiêm hiện lên đủ loại màu sắc.

Sau khi hai chúng tôi khôi phục lại như bình thường, hắn đẩy tôi một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại: "Lái xe đi, đưa tôi về nhà."

Tôi nháy nháy mắt, kỳ quái hỏi: "Anh không có lái xe tới sao?"

"Ừ. . . . . ." Hắn thoạt nhìn có chút mệt mỏi: "Tài xế của công ty lái xe tới sân bay đón tôi, vừa đến chỗ này tôi bảo anh ta về rồi. Đồng Ngôn lái xe đưa em tới đây sao? Tôi cũng bảo cô ấy về trước rồi."

"À." Tôi ngoan ngoãn xuống xe, ngồi vào ghế lái, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: "Hình như tôi không biết lái xe. . . . . ."

Kỷ Gia Khiêm: ". . . . . ."

Năm phút đồng hồ sau, xe chạy trên đường nhựa rộng rãi. Hiện tại đã là chín rưỡi tối , trên đường xe cũng không nhiều lắm.

Nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Nhìn dáng vẻ của Kỷ Gia Khiên thì hình như hắn rất mệt, tôi sợ hắn ngủ gật. Vì vậy tôi cắn răng một cái, mạnh mẽ lắc cánh tay hắn một cái"Anh không cần cố sức lái xe đâu? ! Tôi, tôi còn chưa muốn chết a!"

Xe lắc lư một cái.

Kỷ Gia Khiêm xoay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt âm trầm nói: "Em xác định em không muốn?"

Thật vất vả mới đến cửa nhà của hắn, cũng coi là hữu kinh vô hiểm. Xe vừa dừng lại hắn liền bỏ đi, một câu "tạm biệt" cũng không thèm nói. Thôi quên đi, không nói thì không nói, Vạn tuế gia đều xấu xa như vậy cả. . . . . .

Sau khi tôi nhìn thấy bóng lưng của hắn biến mất ở sân, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện.

Con mẹ nó, tôi không biết lái xe a! Vứt tôi ở chỗ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a!

Tôi cũng không thể vứt xe của hắn ở chỗ này được. . . . . .

Vì vậy, dưới tình huống rối rắm như này, tôi lại không có tiền đồ đi nhấn chuông nhà Kỷ Gia Khiêm.

Nhưng vô luận tôi làm thế nào, hắn cũng không mở cửa cho tôi.

Mười phút sau, tôi bắt đầu suy nghĩ đến nguyên nhân.

Có phải là hắn đang. . . . . . Tức giận?

Nhưng vì sao hắn lại tức giận?

Giữa mùa đông , tôi lạnh tới không thể chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là bò vào trong xe ngồi. Tôi thò tay bật máy điều hòa, chợt sờ thấy một thứ gì đó tương tự điện thoại di động. Tôi hơi ngẩn ra, đây không phải là máy phóng đại thanh âm sao?

Trong lòng tôi khẽ động, nghĩ xong liền làm, cầm máy phóng đại thanh âm lên bấm vào nút mũi tên màu xanh bắt đầu diễn trò, giọng nói bi thương mềm mại: "Vạn tuế gia, người ta rất nhớ anh a!"

Tôi vừa dứt lời. . . . . .

Cả vùng đất tựa hồ rung động một cái.

Cành khô lá vàng rơi đầy đất.

Cũng không có nhiều chim bay lắm.

Người có tiền ở chỗ vắng vẻ này, bốn phía đều không có lấy một bóng người, kết quả là tôi kêu to một tiếng thắm thiết thậm chí còn vang vọng thật xa.

Đang lúc tôi định kêu to lần nữa, Kỷ Gia Khiêm đột nhiên lao ra . Hắn lôi tôi vào trong phòng, nâng trán nói: "Em đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào. . . . . ."

Tôi ủy khuất vô cùng: "Anh nên đưa tôi về nhà trước a bla bla bla. . . . . ."

Hắn lộ ra dáng vẻ hết sức nhức đầu, xoay người: "Tự mình đi tìm một chỗ để ngủ, sáng mai gọi Đồng Ngôn tới đón, cút đi."

". . . . . . Tạ chủ long ân."

Thấy Kỷ Gia Khiêm đi lên tầng hai, tôi không dám đi lên, liền nằm xuống ghế xa lon. Nhưng không có chăn thật sự là rất lạnh. Tôi giupwng mắt nhìn chiếc đồng hồ mang phong cách Châu Âu để trên bàn, hiện tại là mười hai giờ đêm, Kỷ Gia Khiêm ngủ rồi sao?

Tôi không chịu nổi cái lạnh, cuối cùng lấy hết can đảm, rón ra rón rén bò lên tầng hai.

Nửa tháng trước tôi còn qua đêm ở chỗ này, đại khái vẫn có chút ấn tượng . Bên tay trái chính là phòng ngủ của Kỷ Gia Khiêm, ở giữa là phòng đọc sách, bên tay phải chính là phòng khách.

Tôi đi vào phòng khách ôm chăn đi xuống, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng. Đầu óc tôi có phải bị lư đá rồi hay không? Trực tiếp ngủ ở phòng khách không phải tốt rồi sao? Khóa cửa lại, cầm thú cũng không có cách gây khó dễ cho tôi!

Vì vậy tôi lật chăn lên chui vào trong năm xuống.

Nhưng lăn qua lăn lại một lúc, cơn buồn ngủ của tôi cũng đã biến mất. Tôi nhàm chán lại lăn qua lăn lại, cũng không biết trải qua bao lâu rốt cục không nhịn được nữa. Đầu tiên tôi cầm điện thoại lên đăng nhập vào QQ một lát , gần đây tôi đang sáng tác một bộ tiểu thuyết mới trên đó, cùng dứt khoát bò dậy, chạy đến phòng sách mượn laptop của Kỷ Gia Khiêm.

Sau khi tôi mở máy tính ra bỗng nhiên xuất hiện một hộp thoại, chắc là khi tắt máy tính hắn chưa thoát ra. Tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi bước lên xe, ngay lập tức Kỷ Gia Khiêm liền đóng máy tính lại, chẳng lẽ là nhìn thấy tôi tới nên mới đóng lại hả?

Chẳng lẽ hắn đang xem phim cấp 3?

Tôi chợt nổi lên lòng hiếu kỳ, mở lại hộp thoại ban nãy.

Ai ngờ vừa nhìn thấy. . . . . . Tôi nất thời sợ tới mức không nói lên lời.