Lục Dao Dao vừa làm xong ca phẩu nguy hiểm khẩn cấp cả người đau nhức ngồi trên sofa. Cô nhắm mắt hơi thở hơi rối loạn,hôm nay thật là một ngày mệt mỏi quá. Vừa nãy khi định sẽ cùng Lăng Niên Hữu đi uống vài ly thì cô nhận được cuộc gọi của trưởng khoa. Là một ca cấp cứu cần phẩu thuật gấp nhưng đang thiếu bác sĩ mổ chính,cô đành hủy hẹn. Nhìn toàn thân Lăng Niên Hữu toàn là máu cô đã đề nghị anh đến phòng nghĩ cô tắm rữa thay đồ. Cô đã tri kỉ mượn một bộ y phục của đồng nghiệp cho anh,dù sao hai người cũng cùng nhau lớn lên. Chút quan tâm cơ bản này cũng rất bình thường,nghĩ đến đây cô không khỏi nhớ đến Tôn Lộc. Hôm đó cô tưởng anh sẽ cầu hôn cô, nhưng ánh mắt ấy chỉ tình cờ liếc đến nơi cô mà thôi. Loại cảm giác hụt hẫng ấy khiến cô cả đời không thể quên được,tim cô có chút thắt lại làm cô cảm thấy khó thở.
Lục Dao Dao tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, đi du học bồi dưỡng tay nghề mới trở về nước làm bác sĩ. Cô rất có thiên phú chỉ vỏn vẹn trong vài năm đã là một trong những bác sĩ mổ chính có triển vọng nhất bệnh viện. Nhan sắc cũng rất xinh đẹp cả gia thế cũng thuộc vào loại rất tốt không có gì để chê cả,nhưng cô có tất cả thì sao chứ. Cô vẫn không thể cùng người cô yêu bên cạnh nhau.
Ở cách đó không xa hai con người trao cho nhau biết bao nồng nhiệt đã chỉnh trang lại quần áo. Bước ra ngoài ánh sáng khiến mắt Hạ Viên Viên có chút không thích ứng được,cô còn chưa kịp phản ứng đã có bàn tay to lớn giúp cô che mắt. Cô nhìn nam nhân đứng bên cạnh vẻ mặt cợt nhã không đứng đắn,trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Vì kích cở không vừa vặn mà có hơi miễn cưỡng, thân thể anh cường tráng nhìn không to nhưng săn chắc. Từng đường cơ lộ rõ dươi lớp áo trắng,phong cách này hình như không phải kiểu anh thường mặc. Lăng Niên Hữu không thích gò bó nên hay chọn những chiếc áo thun thoải mái cùng quần tây hoặc thể thao. Trừ cảnh phục thì chỉ khi đến các buổi tiệc xa hoa anh mới theo khuôn khổ mà thôi. Hạ Viên Viên không tự nhiên quay đầu đi,từ sau lần bị hiểu nhầm đó tên này cứ bám lấy cô không buông. Những lần trước đều tặng hoa tặng quà đến công ty hoặc mua nước và đồ ăn cho cô. Nhắn tin và gọi điện làm phiền cô đều có thể lấy lý do từ chối gặp mặt do công việc quá bận. Hôm nay nhìn anh mặc cảnh phục dáng vẻ nghiêm túc có vẻ rất mệt mỏi khiến cô có chút mềm lòng. Cô vốn không biết anh là ai làm công việc gì,cũng không muốn biết,nhưng anh cố chấp muốn cùng cô phát sinh quan hệ. Lăng Niên Hữu đi phía sau cô,nhìn bóng dáng quyến rũ trước mắt thầm cười. Cô gái này tính cách ngoài lạnh trong nóng,trên giường thì nhiệt tình như lửa vừa xuống giường lại lạnh như băng.
Hạ Viên Viên bước chân ngày càng nhanh như đang chạy trốn tà ma,nhưng chân dài của Lăng Niên Hữu cũng không chút khó khăn bước theo sau. Anh theo cô như bóng ma không rời,đến khi ngồi trong xe cô một cách an nhàn nhất.
“anh muốn gì?” Hạ Viên Viên tức giận nhìn Lăng Niên Hữu đang ngồi phía sau xe vô cùng nhàn nhã, vẻ mặt đắc ý vênh váo khiến người khác ghét bỏ.
“đưa anh về” anh nhắm mắt ngã đầu ra phía sau, bỏ lại cô cả người phát run,chỉ hận không thể một đạp giết chết anh.
“khu biệt thự Thượng Uyển” nhìn dáng vẻ mệt mổ của anh Hạ Viên Viên đành nuốt cục tức lại đạp chân ga rời đi,hôm nay chắc công việc của anh đã rất mệt,cô nhịn một chút vậy.
Hai người yên lặng suốt quá trình đi xe,trời bên ngoài vẫn có chút mưa bay,vừa lạnh lại vừa ẩm. Đến khi đến trước công khu biệt thự Lăng Niên Hữu phía sau đã ngủ từ bao giờ. Cô mở cữa đi đến phía sau lấy chăn mỏng thường mang theo đắp trên người anh. Dưới ánh đèn trong xe lộ ra khuôn mặt an yên trầm tỉnh hiếm thấy của anh. Đây cũng là lần đầu cô quan sát anh ở khoảng cách gần và đầy đủ ánh sáng như vậy. Khuôn mặt góc cạnh ngũ quan hài hòa, không phải loại có nét đẹp xuất thần mị hoặc. Nhưng là loại rất dể thu hút ánh mắt người khác, chiếc má lúm đồng tiền như ẩn như hiện tăng thêm vẻ sinh khí. Mày rậm mi dài,mũi cao mắt phượng,môi không quá dày cũng không quá mỏng tạo nên nét đẹp rất riêng. Anh có thói quen ăn kẹo nên hơi thở mang theo vị ngọt,khiến cô mỗi lần hôn đều bị đắm chìm. Cô cẩn thận vén lại chăn cho anh bản thân lại ra ngoài chăm điếu thuốc, cô bị nghiện thuốc nhẹ. Hút thuốc khiến tâm trạng của cô thoải mái hơn,giúp giảm áp lực công việc và khống chế chút ít bệnh. Ngời trời đã ngừng mưa nhưng gió thổi vẫn khiến cô rùng mình,bất chợt một hơi ấm từ phía sau bao phủ lấy thân thể cô. Điếu thuốc trên tay bị người cướp mất,Lăng Niên Hữu tự nhiên đem thuốc bỏ vào miệng hút một hơi. Vị thuốc qua mũi cay nồng khiến anh ho vài cái,khóe mắt ứa ra ít lệ lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Hạ Viên Viên hơi ngây ngẫn cuối cùng không nhịn được bật cười, tên ăn chơi như Lăng thiếu vậy mà không biết hút thuốc sao.
“thứ này thật khó chịu” anh nhăn mi gằng giọng để cổ họng không bị cay nữa,mùi thuốc lá gây mũi khiến anh hít thở không thông.
“ây anh làm gì vậy?” cô vươn tay định ngăn hành động của anh nhưng không kịp, nhìn đóm lửa nhỏ đáng thương bị giày da của anh dâcm lên vô cùng đáng thương.
“không tốt đâu,em vẫn nên bỏ đi” anh quay đầu nhìn cô bàn tay khoác trên vai cô kéo về phía mình,miệng cười sáng chói.
“nếu anh tỉnh rồi thì vào nhà đi,tôi về đây” cô kéo chăn được anh trùm lên xuống cuộn thành đoàn quăng vào xe. Cô lười quan tâm đến anh,tên công tử ba hoa này,miệng lưỡi ngọt ngào không biết đã lừa được bao cô gái.
“đi đường cẩn thận,lần sau anh sẽ mời cơm.xem như cám ơn chuyện hôm nay” Lăng Niên Hữu không cản chỉ đi phía sau cô lãi nhãi,nếu không phải hôm nay đã khuya,anh còn lâu mới buông tha cho cô dể dàng như vậy.
“còn nữa,em bỏ thuốc đi,nếu có áp lực hoặc muốn làm gì,có thể gọi cho anh. Anh sẵn sàng phục vụ em bất cứ thứ gì” Anh cười lộ núm đồng tiền mê hoặc,hai tay tì trên cữa sổ ghế trước nhìn cô gái bên trong. Hạ Viên Viên lừa để ý chỉ mạnh mẽ liếc anh một cái rồi đạp chân ga tiến nhanh về màn đêm phía trước.