Sáng hôm sau Mộ Tư Chân đem theo tâm trạng phấn khích rời giường,dù sao thì đã lâu rồi cô chưa về nhà. Cô cũng nhớ ba mẹ và những người trong nhà,nhưng bộ mặt Cố Danh Quân vẫn như đưa đám. Cô phải vừa đi vừa an ủi anh không biết bao lâu mới có thể khiến anh miễn cưỡng chấp nhận sự thật sẽ xa cô hơn nữa tháng này. Chỉ là có việc cô không nghĩ đến,anh nói đưa cô đi chính là thật sự đưa cô đi đến tận nơi. Còn đi bằng máy bay tư nhân của Cố gia,Mộ Tư Chân lần trước đã được dẫn đến cuộc họp gia tộc. Loại cảm giác áp bách đến nghẹt thở đó cô vẫn nhớ rất rõ, những con người đó từ ánh mắt hành động đến lời nói đều lạnh lẽo. Cô đã hiểu vì sao lần đầu gặp anh cô lại thấy rất sợ,nghề nghiệp của anh nói hoa mỹ là ông trùm hắc đạo. Nói thô tục chính là xã hội đen trong miệng người khác đó,cô trong lòng có chút buồn cười.
Đi qua khu rừng trước mặt là đã đến gia viên của Mộ gia rồi,chiếc xe sang trọng dừng ở góc khuất khó nhìn thấy. Trong xe nam nhân vẫn chưa thõa mãn điên cuồng đòi hỏi nhiều thêm,anh hôn mút ngực cô như đứa trẻ đang khát sữa. Váy dài bị vén cao thuận tiện cho bàn tay anh tác quái,quần lót đáng thương bị đẩy sang một bên nhường chỗ cho ngón tay anh. Mộ Tư Chân toàn thân nhiểm một tầng hồng,miệng ngâm khẽ không thể che giấu sự kích thích được anh mang đến. Cô hơi cong người vừa muốn đẩy anh lại vừa muốn nhiều hơn, thân thể cô đã bị anh dạy đến hư hỏng rồi. Đến khi cô lần nữa đạt cao trào anh mới lưu luyến rời đi,anh dùng giấy lau bàn tay dính đầy mật dịch. Quen thuộc chỉnh lại trang phục cho cô,để cô dựa vào lòng ngực vững chắc bình ổn lại hơi thở. Cố Danh Quân ngồi thẳng lưng ôm lấy cô,đủng quần tây bị gồ lên thành túp liều nhỏ. Cô trong lòng không khỏi cảm thấy lân lân khó tả,vừa vui lại vừa xót, người như anh chắc chưa từng nhịn loại chuyện này.
“nhớ gọi cho anh thường xuyên” Cố Danh Quân đặt tay lên đầu cô,xoa nhẹ vài cái vừa lưu luyến lại vừa không đành lòng.
“em biết,anh phải chú ý sức khỏe,không được hút thuốc,ăn uống đúng giờ,có biết không?” Mộ Tư Chân lãi nhãi như cô vợ nhỏ,dặn dò anh đủ thứ chuyện. Từ khi ở cạnh cô anh đã từ bỏ thói quen hút thuốc nhiều năm kia,vì cô dị ứng khói thuốc mỗi lần ngữi thấy đều nôn ói không ngừng được.
“em cũng phải chú ý” anh ôm lấy cô vào lòng,hôn lên tóc cô,cố găng níu giữ chút hương thơm trên người cô. Mộ Tư Chân kiểng chân hôn lên gò má anh,cái hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua lại làm trái tim anh từng hồi rung động. Cố Danh Quân không thõa mãn cúi đầu hôn lên môi cô,nụ hôn dịu dàng ôn nhu nhất từ trước đến nay. Đến khi nhìn thấy xe đã rời đi thật xa cô mới chỉnh trang lại quay đầu đi qua ngã rẽ vào nhà.
Hôm nay cô trở về không thông báo với người nhà,cô muốn tạo cho họ điều bất ngờ,nhưng Mộ Tư Chân không đoán được khung cảnh thân mật vừa rồi đã bị thu vào tầm mắt người khác.
“ba mẹ con về rồi” cô mở cửa nhà lớn tiếng gọi,Mộ gia là gia tộc lâu đời nên cách bày trí cũng rất lâu đời. Nhà lớn năm tầng được xây theo kiến trúc cổ bằng gỗ và đá,xung quanh đều là cây cỏ xanh mát. Không khí vừa thanh mát lại cực kì trong lành,cảm giác khiến người khác vừa thoải mái lại vô cùng dể chịu.
“Chân Chân con cuối cùng cũng về rồi,mẹ nhớ con muốn chết” mẹ Mộ từ phòng ngoài chạy vào ôm lấy cô,trên tay vẫn cầm vải mẫu chưa kịp buông xuống.
“Chân Chân con gái bảo bối” ba Mộ cũng từ phòng bếp đi đến,tạp dề màu xanh trên người và đôi đũa trên tay thật sự quen thuộc.
“con về rồi ạ” Mộ Tư Chân khóe mắt rưng rưng cười nói,cả nhà không ngừng cười nói vui vẻ không khí hân hoang vô cùng.
“con gái lớn trở về rồi,là không cần con nữa sao?” giọng nói hờn dỗi vang lên từ trên lầu,tiếng bước chân gấp rút lao nhanh xuống. Đôi dép bông màu vàng nhạt lọt vào tầm mắt,tiếp đến là đôi chân trắng nõn. Mộ Tư Nguyệt dùng hết tốc lực lao đến ôm lấy Mộ Tư Chân,cả người như con lười đu trên thân thể cô.
“con bé này cẩn thận ngã” ba Mộ nhanh chóng đở lấy hai cô con gái,mẹ Mộ nhìn khung cảnh này không nhịn được rơi nước mắt. Thật lâu rồi gia đình không đông đủ như vậy, bà chỉ có hai cô con gái, nhan sắc hay dáng vóc kể cả học lực đều rất tốt, điều đó làm người là mẹ như bà đã rất hạnh phúc.
“chị à,em nhớ chị quá” Mộ Tư Nguyệt buông người cô,cái miệng xinh đẹp chu lên làm nũng,bộ dáng vô cùng đáng yêu.
“mau vào nhà,để chị con ngồi xuống rồi nói,đi đường rất mệt rồi” ba Mộ vỗ hai đứa con gái đẩy về phía sofa,cả nhà bốn người quay quần bên nhau trông rất hạnh phúc.
“Chân Chân à con về cũng không báo ba mẹ ra đón” mẹ Mộ vuốt tóc Mộ Tư Chân,không ngừng nhìn trên dưới sợ con gái ốm đi.
“con muốn mọi người bất ngờ mà,còn em sao về sớm vậy” cô vỗ trên tay mẹ an ủi bà,cũng hỏi em gái sao còn về sớm hơn cô. Bình thường Mộ Tư Nguyệt học ở trường nữ sinh quản rất nghiêm nên không được sài điện thoại. Vì vậy mà hai người rất ít liên lạc,chỉ đến thứ bảy chủ nhật mới cùng nhau nói chuyện,mặc dù là vậy nhưng tình cảm chị em hai người rất tốt.
“em vừa về tối qua thôi,em cũng muốn làm mọi người bất ngờ” Mộ Tư Nguyệt lè lưỡi tinh nghịch, hai chị em chỉ cách nhau 2 tuổi nên vô cùng thân thiết,tính cách cũng có vài phần giống nhau.
“được rồi,con lên phòng rữa mặt thay quần áo,ba đem đồ lên cho con sau đó cả nhà cùng ăn tối” ba Mộ từ trong bếp lần nữa đi ra thúc giục, nhà cô chính là như vậy,mẹ không biết làm việc nhà nên mọi chuyện bếp núc một mình ba quản. Cũng không phải không thể thuê giúp việc chỉ là mẹ không thích có người ngoài,cũng không quen ăn thức ăn người khác nấu. Nên nhà cô chỉ thuê giúp việc theo giờ đến lau dọn,phần còn lại sẽ do ba vô phụ trách.
Mộ Tư Chân mở cữa căn phòng cô đã ở 18 năm, màu xanh quen thuộc lọt vào trong tầm mắt,căn phòng vẫn được quét dọn và sắp xếp ngăn nắp. Giường nệm được thay thường xuyên nên không có mùi vị ẩm móc,cô gieo mình trên chiếc giường quen thuộc. Cảm nhận thật kỉ không khí gọi là nhà này, nhưng cô có hơi nhớ anh, người đàn ông của cô. Xa nhau chưa được mấy phút cô đã nhớ người ta rồi,có phải đã yêu đương mù quáng quá rồi hay không. Mộ Tư Chân nhắm đôi mắt lại,tự trấn an bản thân sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô được. Cô nhanh chóng thay quần áo ở nhà thoải mái,tóc cột cao năng động,rữa mặt để bản thân tĩnh táo hơn một chút.
Khi cô xuống lầu ba mẹ Mộ đã chuẩn bị xong bàn ăn thịnh soạn chờ đợi mọi người,nhìn không khí ấm áp của gia đình lòng cô trở nên hạnh phúc hơn. Trên bàn toàn những món hai chị em cô thích ăn nhất, ba mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho cô và em gái. Ăn uống no say cả nhà lại cùng nhau xem phim trò chuyện đến tận khuya,Mộ Tư Chân trở về phòng đã hơn 10 giờ tối. Điện thoại trong phòng có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ và gần trăm tin nhắn của Cố Danh Quân. Cô trong lòng thầm kêu không ổn,sao cô quên mất phải gọi cho anh chứ,có phải rất tức giận hay không. Mộ Tư Chân ôm tâm trạng thấp thỏm gọi lại cho Cố Danh Quân,đầu dây bên kia không đợi chuông reo đã bắt máy. Giọng anh đầy uất ức kể tội cô,từ khi nào anh lại có bộ mặt đáng yêu như vậy khi bên cạnh cô rồi. Hai người trò chuyện rất vui vẻ,cô kể cho anh nghe mọi chuyện từ khi về nhà,anh lặng lẽ lắng nghe từng lời cô noí. Cho đến khi cô ngủ quên từ khi nào anh vẫn đang giữ máy,Cố Danh Quân chạm lên vị trí bên cạnh mình trên giường. Nơi đó trống trải khiến anh không quen lắm,anh đã quen với cuộc sống có cô ở cạnh. Anh đã yêu cô đến không còn đường lui,đã bị cô thuần hóa từ dã thú trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Hoa mặt trăng ngoài cửa sổ nở rực rở,như tình yêu của hai người dành cho nhau đang lặng lẽ lớn hơn.