Tôi Muốn Anh Cười

Chương 55





Tiêu Trúc ở trong văn phòng của Thanh Nhân đọc những cuốn sách nói về sống đúng lẽ đời.

Thanh Nhân bảo cậu hãy đọc những quyển sách này vì có thể nó sẽ giúp cậu ngày càng hoàn thiện những thiếu sót của mình, thay đổi cuộc đời, tìm thấy ánh sáng nơi mình muốn hướng đến.
Đọc đến trang cuối cậu đóng sách lại, ngồi thẳng lưng nhắm mắt với biểu cảm nghiêm túc.

Ai nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cậu sắp bày ra những kế hoạch kỳ lạ để phát triển băng.

Bọn họ sợ nhất chính là thấy cậu như thế này, thật may lúc này không có ai nếu không những đàn em cấp dưới lại sợ hãi tìm cách trốn tránh công việc.
Ngay lúc hai đầu lông mày cau lại muốn nhăn nhúm ấn đường thì đột ngột cậu nhảy dựng lên, cái mặt hạnh phúc như được ăn đường m út kẹo ngọt.
"Ánh sáng cuộc đời em chính là anh! Thanh Nhân!".
Vui sướng đang tràn ngập trong máu đột nhiên có đứa xông cửa vào với sắc mặt đen hơn đít nồi.
"Trúc ca ơi! Lớn chuyện rồi, tên chó điên kéo quân đến trụ sở chúng ta, hắn hung hăng đòi gặp anh đấy Trúc ca!".
Ngay lập tức Tiêu Trúc trở về trạng thái lãnh đạm như mọi khi, khẽ nhíu mày: "Cho hắn lên phòng Vip đi".
"Vâng! Em đi sắp xếp ngay ạ".
Cửa đóng lại, Tiêu Trúc uống ực cốc nước.

Đặt mạnh xuống: "Rốt cuộc hắn muốn làm gì?".
Phòng Vip, dàn châu chớp nháy trên trần đã tắt thay vào đó bật đèn sáng chưng.

Phòng karaoke trong phút chốc trở thành phòng trà tiếp khách.
Gạt tàn thuốc chứa đầy thuốc lá, chủ nhân của nó là Phong Tình.

Hắn hút hết điếu này đến điếu khác, một bao thuốc trong vài phút ngắn ngủi chỉ thừa tàn dư.

Đôi mắt có thể phi dao bất cứ lúc nào của hắn đang lườm Phi Bông, tựa hồ cục thịt mỡ này sẽ phải quăng lên chảo dầu.
"Thằng Tiêu Trúc đâu? Nghe tin tao đến rồi sợ quá nên nó trốn rồi sao?".
Phi Bông lặng thinh giây lát, gã không muốn mọi chuyện đùm ren trước khi Tiêu Trúc đến nên bình tĩnh ép cơn hỏa lại, nói: "Một lát cậu ấy sẽ đến".
Thanh Nhân căn dặn đám đàn em dù có bất cứ chuyện gì xảy ra có dính líu đến tên chó điên thì đừng bận tâm, chỉ cần đợi anh trở về xử lý.

Cho nên ai cũng vâng lời, đến cả Phi Bông cũng tuân theo.

Nhưng với cái tình hình này thì không ổn...
Mười tên giang hồ diện tông đen hắc ám toát khí lạnh lẽo của địa ngục hầm băng đang vây quanh gã.

Từng đợt sát khí từ những đôi mắt sắc bén không ngừng đâm vào từ trên xuống dưới của Phi Bông.

Gã khẽ đổ mồ hôi lạnh, bởi gã biết thực lực của mười tên này.
Sát - Tử.
Tự dưng đang yên đang lành họ Du chó điên lên cơn dắt bầy chó dữ buộc mõm đến tận trụ sở băng Chợ Đời.
Cái băng này có chứa thứ gì giá trị để hắn chú ý đến chứ mà phải phô trương đến vậy? Hay là trong băng có kẻ nào gây chuyện báo đời băng đảng?
Tiêu Trúc?!
"Nếu cậu ta không đến thì sao? Tao sẽ lấy vài miếng mỡ trên cơ thể lúc lắc đó của mày nhỉ? Bán cũng được hời đấy".

Phong Tình đùa giỡn bật lửa mà nhếch mép.

Phi Bông hít sâu rồi nhẹ nhàng thở, một giọt mồ hôi lạnh trên thái dương chảy xuống chiếc má phúng phính, gã cố gắng bình tĩnh: "Cậu ấy sẽ đến...".
"Ô Du tổng muốn buôn bán thịt heo sao? Ý kiến hay cho nghành thực phẩm của tập đoàn Độ Lượng, có muốn hợp tác với chúng tôi không?".

Tiêu Trúc thản nhiên đi vào ngồi xuống ghế mà nói như cậu gặp hắn chỉ để giao dịch.
Câu vừa rồi chính là chọt Phong Tình, ai mà không biết thực phẩm hàng đầu bao gồm cả thịt heo của tập đoàn Độ Lượng xuất hiện mấy chục năm.

Và đương nhiên là băng Chợ Đời làm gì có cửa mà hợp tác với tập đoàn Độ Lương.
Vừa nhìn thấy mặt Tiêu Trúc hai bên thái dương giật nảy gân xanh.

Hắn thực chất không phải tên thô lỗ điên cuồng như trong lời đồn, hắn cũng biết cách hành xử cho nên đã kiềm chế lửa giận.

Nhếch mép nói: "Chúng tôi đã đủ sản phẩm cho các nhà phân phối rồi cảm ơn lời đề nghị của cậu".
Tiêu Trúc ra hiệu cho người rót trà: "Mời Du tổng uống nước, không biết hôm nay anh đến đây tìm tôi có chuyện gì? Lại còn dẫn theo lính đến?".
Phong Tình ra dấu, mười tên vest đen đang vây quanh Phi Bông lui ra ngoài.

Phi Bông thấy vậy cũng lui ra theo.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hắn không động đến trà, hỏi thẳng: "Cậu và Thanh Nhân có mối quan hệ gì?".
Tiêu Trúc bất ngờ, cậu không nghĩ hắn đến đây chỉ để hỏi câu này.
Giữa cậu và Thanh Nhân có liên quan gì đến hắn sao?
Đăm chiêu giây lát, cậu nói: "Anh ấy là người yêu của tôi".
Sau đó cậu nhìn thấy đôi mắt Phong Tình căng lên, trong giây phút ngắn ngủi như nhìn nhằm phía dưới đồng tử đen láy của hắn phát sáng.

Bên xanh lửa, bên đỏ lửa.

Cậu thoáng rùng mình.
Hít sâu rồi nhẹ nhàng thở, cơn tức giận không thể nào giấu được trên mu bàn tay hắn.
Không để Tiêu Trúc phản ứng, một đấm tung thẳng vào mặt, cậu liền bật ngửa khỏi ghế văng vào tường.

Cơ hàm đau nhói, cậu loạng choạng đứng dậy, phun ngụm máu.

Môi cong lên cười khẩy.
"Du tổng đang nương tay với tôi sao? Nếu hôm nay anh gây sự với tôi thì tôi khô máu với anh!".

Chiếc áo khoác vest ngoài của cậu ném thẳng về phía Phong Tình, cậu nhảy lên một cước gối xông pha.
Tưởng chừng đã trúng đối phương nhưng ngay tức khắc đầu gối cậu như bị bóp nát.

Bàn tay Phong Tình như kiềm gọng lực bắt chọn gối Tiêu Trúc không cho cậu cơ hội rút ra.
"Hừ!".
Tiêu Trúc: "?!".
Hắn xoay tay, đem cậu nhấn dưới thân mình, bẻ tay cậu ra sau dùng đầu gối nhấn lưng cậu.
"Tiêu thiếu gia nổi danh một thời nay chỉ có vậy thôi sao? Một kẻ yếu kém như cậu xứng đáng trở thành người yêu của Thanh Nhân sao? Để tôi nói cho cậu biết Thanh Nhân là đồ của tôi, cấm cái thứ như cậu chạm vào khi không có sự cho phép của chủ nhân".

Hắn cười trào phúng.

"Ư...! Hừ, đồ của anh? Đừng có nói chuyện mắc cười như vậy, anh nghĩ anh là cái thá gì? Thủ lĩnh hội Ngũ Hoa Xà? Chủ tịch tập đoàn Độ Lượng? Hay là tên chó điên chỉ biết cắn người?".
"Mày..!".

Phong Tình càng siết chặt tay cậu đến nổi mơ hồ tím tái, gối nghiến tấm lưng cậu khiến chiếc áo sơ mi trắng bị nhàu sắp sửa rách.
Tiêu Trúc cướp lời giận của hắn: "Ha ha...!Quên không nói cho anh biết, à không chắc anh cũng biết người mà anh ấy thật lòng yêu chính là Phong Tình, kẻ đang bị anh gàng buộc làm việc cật lực đấy.

Tôi biết anh ấy có giữ một tấm ảnh của Phong Tình bên mình, những lúc rảnh rỗi tôi thường thấy anh ấy lén ở nơi không có người lấy nó ra xem.

Sau đó...".
Cậu thở dài cười khổ: "Tôi thấy anh ấy bật khóc".
Lực tay trở nên lỏng, Phong Tình mấp máy môi.
Tiêu Trúc nói tiếp: "Cho nên dù tôi có ở bên cạnh anh ấy thì cũng không thể nào chiếm được trái tim anh ấy, tôi thật sự rất thích anh ấy cho nên tôi sẽ dùng mọi cách để có được tình cảm của anh ấy.

Còn phần anh, anh Nhân không phải đồ vật mặc anh đem ra nói đùa hơn nữa là chơi!".
Bỗng lấy đâu ra sức liền bật dậy hất tung Phong Tình.
Cậu đứng lên phủi bụi trên người: "Tôi chỉ muốn băng Chợ Đời bình yên nên tôi mong anh hãy rời đi và đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa".
Phong Tình ngồi tựa lưng vào tường, không phải vì đã thua cuộc mà là những gì Tiêu Trúc vừa nói về Thanh Nhân đối với mình, anh lại còn bật khóc khi nhìn vào hình của mình không khỏi khiến hắn hoài nghi độ khốn nạn bên trong chính mình.

Là do hắn hiểu lầm?
Do hắn đã hấp tấp?
Nhưng hắn sợ lòng người sẽ đổi thay khi không còn người mình thương bên cạnh.
Vừa rồi Tiêu Trúc mạnh miệng tuyên bố chính cậu sẽ chiếm lĩnh được trái tim anh không khỏi khiến hắn buồn cười.

Giờ thì hắn tự tin rằng Thanh Nhân sẽ không phải lòng ai ngoài hắn.
Đã là đồ của mình dù có lạc mất hay bị kẻ khác lấy cắp thì qua một vòng la mã cuối cùng cũng phải trở về với chủ nhân của nó.
Tiêu Trúc bước đến trước mặt Phong Tình: "Thủ lĩnh của tổ chức giang hồ khét tiếng thế mà gục dưới tay thằng này sao?".
Phong Tình bỗng đứng phất dậy, Tiêu Trúc vào thế thủ ngay sau đó nhận lại là điếu thuốc đang cháy mồi lửa.

Làn khói nhẹ nhàng lượn lờ.
Tiêu Trúc ngờ vực: "Cho tôi?".
Hắn gật đầu, Tiêu Trúc đề phòng nhận lấy.

"Tiêu Trúc, cậu nói cậu có thể chiếm được trái tim của Thanh Nhân sao?".

Phong Tình ngồi xuống ghế uống trà, giọng điệu từ tức giận trầm trọng trở nên nhẹ bẫng.

Điều này khiến đối phương càng thêm hoài nghi hắn sắp giở trò.
Nhả khói, cậu nhếch mép: "Đương nhiên".
Phong Tình gật đầu, môi cong lên mỉm cười.

"Khụ! Khụ!".

Điếu thuốc rơi xuống, Tiêu Trúc ôm ngực ngã quỵ xuống đất ho sặc sụa.

"Mịa nó, khụ khụ! Biết ngay mà! Thằng điên mày bỏ thuốc gì vào thuốc hút?!".

Trong phút chốc cơn đỏ lự từ cổ họng kéo đến mang tai.

Trước mắt cậu dần mơ hồ, mọi thứ xung quanh nhòe đi.

Cố gắng gòng mình ép hai mắt mình mở nhưng đầu óc quay cuồng.
Phịch.
Âm thanh của gục ngã, Tiêu Trúc ngất lịm dưới đất.
Đặt tách trà xuống, nụ cười hiền lành trở nên quái gở.

"Cậu nghĩ tôi dễ dàng nhận thua sao? Trái tim của Thanh Nhân chỉ thuộc về tôi, kẻ khác đừng hòng".
Bên ngoài phòng vip thành viên băng trợ đời nằm la liệt dưới đất.

Phi Bông thảm nhất, bộ dạng heo bị nướng thui nằm dưới chân một kẻ áo đen đầu sắc bạc.
Phong Tình đi ra, ném Tiêu Trúc vào cùng Phi Bông.

"Gom mấy tên cốt cán của Thanh Nhân lại đem về trụ sở chúng ta".
"Vâng".
Tên tóc bạc bước đến nói: "Du tổng, chúng ta thu luôn băng Chợ Đời không?".
"Cái băng này thì cứ để đó đi chưa cần dùng tới, sau này thu vẫn chưa muộn".
Vào trong xe, Phong Tình cầm điện thoại cũ của Thanh Nhân ngắm hình nền điện thoại chỉ có anh và hắn.

Thanh Nhân mà biết kẻ gây chuyện phá băng ngày hôm nay không biết biểu cảm của anh sẽ ra sao.

Tức tối đến tìm hắn tính sổ? Hay là vứt bỏ cái vẻ bề ngoài bình tĩnh thanh cao mà bộc phát ngọn lửa nóng trong lòng?
Nếu như vậy chẳng phải hắn và anh sẽ mất mối quan hệ hiện tại sao?
Sao hắn cho phép chuyện đó xảy ra chứ.
Hắn đã liên lạc hacker khóa các cuộc gọi của tất cả thành viên băng Chợ Đời với Thanh Nhân, không ai có thể liên lạc được với anh.

Đến khi anh trở về đây chắc chắn rất sốc.
Tút_
Phong Tình gọi điện cho Thanh Nhân nhưng chẳng thấy anh bắt máy.

Mất kiên nhẫn liền ném điện thoại qua một bên.
"Anh nói dối tôi, Tiêu Trúc đang bị bắt trong tay tôi, thế giờ anh đang ở chỗ quái nào?".
Khi anh nói Tiêu Trúc đang đợi mình bên dưới nhà hàng liền vội đi, Phong Tình biết mình kích động nhưng không kiểm soát được nên tin đó là sự thật mới tức giận đi tìm Tiêu Trúc.

Nhờ vậy mới biết tâm tư của Tiêu Trúc đối với anh là gì.
Thanh Nhân đang thay quần áo chuẩn bị đến trụ sở Sát Hoa, điện thoại trên giường cứ rung miết.

Anh biết nghe máy thế nào cũng bị Phong Tình bắt đến gặp hắn.

Công việc anh rất nhiều, không có thời gian làm nhiệm vụ cho hắn.

Xong, anh lấy điện thoại định cất vào túi thì lại có một cuộc gọi khác.

Lần này không phải là Phong Tình mà là Lâm Hoàng.
Tự nhiên hắn ta lại chủ động liên lạc với anh.
Nhấc máy, đầu dây bên kia lên tiếng: "Tôi đang chờ anh dưới chung cư nè, chúng ta đi cùng đi".
"Tôi không trả lời tin nhắn trong nhóm sao cậu biết tôi sẽ đi?".
"Từ khi anh vào hội Sát Hoa đến giờ thì không lúc nào thủ lĩnh đề ra mà anh không nghe cả".

Vẫn có người đoán được mọi ý của anh, Lâm Hoàng này có mắt quan sát rất cao và tinh ý.

Tốt nhất nên đề phòng hắn.

Thanh Nhân nói: "Tôi xuống ngay".
Mưa từ sáng đến trưa gần chiều vẫn day dứt không ngưng, chiếc LaFerrari thể thao màu đen đổ trước chung cư.

Lâm Hoàng đứng dựa xe hút thuốc, những cô gái ra vào chung cư không khỏi dõi mắt theo hắn mà âm thầm đỏ mặt.
Thanh Nhân bước đến cùng nụ cười thân thiện, nói: "Có phiền với cậu không?".
Lâm Hoàng lịch sự mở cửa xe cho anh: "Không sao đâu, anh em trong tổ chức với nhau không à phiền gì chứ".
"Cảm ơn cậu".

Anh ngồi vào.
Trên đường lái xe.
Lâm Hoàng vui vẻ trò chuyện với anh với nhiều câu chuyện đời sống hay chuyện thường nhật, bàn về các vụ trên báo đài liên quan đến Liên Minh Bang Hội.

Hắn nói rất nhiều, anh chỉ có thể cười cũng đáp lại cho theo bầu không khí.
Lâm Hoàng bỗng hỏi: "Anh thích nghe nhạc chứ?".
Thanh Nhân: "Cũng có nhưng tôi chỉ nghe nhạc không lời".
Lâm Hoàng: "Ồ, thế chúng ta cùng sở thích rồi".
Hắn mở nhạc, chỉnh âm lượng vừa đủ nghe.

Thanh Nhân dõi theo từng thao tác của hắn, như một DJ vặn các nút âm thanh thay đổi tùy tốc độ và nốt cao, bài nhạc hòa tấu theo đó hài hòa.
"Nhạc hay chứ?".

Hắn hỏi.
Thanh Nhân dễ chịu khen: "Nghe rất thoải mái".
Bỗng anh chú ý đến một bức vẽ cất nửa trong nửa ngoài trong hộp chứa đồ cạnh hộp nhạc.
Bức tranh dung họa một người con gái có mái tóc ngắn đen huyền ôm sát mặt, ánh mắt long lanh, môi trái tim cong lên hanh phúc.

Hình ảnh Hà Minh Liên trong trí nhớ của anh hiện lên, sự tò mò đã không ngăn được bàn tay anh tự tiện lấy nó trong khi đầu óc cố kiềm nén.
Đây chính là Hà Minh Liên!
Tiểu Còm?!
Lâm Hoàng không định lấy lại bức tranh mà nói: "Tôi vẽ đấy, đẹp chứ?".
Thay vì khen đẹp sống động như thật thì câu hỏi đặt vào: "Cậu và Hà Minh Liên có mối quan hệ gì?".
Lâm Hoàng không mấy bất ngờ nghe anh hỏi câu này, nói: "Em ấy là người yêu của tôi".
Và cũng là cấp dưới của hắn, giúp hắn tiếp cận thủ lĩnh hội Ngũ Hoa Xà lục kiếm những bí mật, đặc biệt chính là mảnh đất vàng.
Hắn sẽ không nói câu sau của suy nghĩ.
Khá kinh ngạc, nhưng lại bị sự điềm tĩnh che giấu, anh không nói gì liền cất về vị trí cũ.

Sau đó nói: "Khi nãy cậu hỏi tranh đẹp không thì tôi trả lời rằng rất đẹp".
Nụ cười của Lâm Hoàng che giấu một số mực đen trong lòng hắn: "Cảm ơn anh".
Lâm Hoàng là người yêu của Hà Minh Liên chắc hẳn ít nhiều gì cũng sẽ biết quá khứ của cô, đây chính là manh mối để anh xác nhận xem Hà Minh Liên có phải là tiểu Còm của anh không.
Lúc trước anh định nhờ đến sự trợ giúp của Lão Qui tìm tung tích của tiểu Còm nhanh hơn, nhưng lại dè dặt chuyện ông ta sẽ biết gì đó mà đào sâu cuộc đời mình.

Tự mình tìm kiếm có chút mất thời gian nhưng vẫn yên lành.

Ông trời đúng thật thương anh hôm nay cho anh gặp người có dính dáng đến tiểu Còm.
Anh cần Lâm Hoàng hợp tác.
Thời điểm hiện tại không phù hợp, bởi sau khi dừng xe tại địa điểm đến ắt có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra..