Tôi Muốn Anh Cười

Chương 49





Bước xuống xe, luồng gió biển khơi lùa đến thổi tung mái tóc đã được vuốt lên gọn gàng của Thanh Nhân.

Mây trắng kéo đến che đi mặt trời, mùi vị biển cả cùng âm thanh đại dương xâm chiếm lấy giác quan của anh.

Đứng trên phiến đá nhìn xuống biển hải xanh biếc đang vỗ sóng nhẹ nhàng vào chân đá.
Cũng đã lâu lắm rồi Thanh Nhân không được đi biển.

Chỉ duy nhất một lần được cùng Phong Tình hẹn hò ở bãi biển khu du lịch Thanh Phi.
Khác với biển du lịch lãng mạng mộng mơ cùng người yêu, Thanh Nhân nhớ đến lúc mình còn là một tên giang hồ ở Kim Lữ.

Tại đảo Gang Bon có một nơi giống hệt ở đây, khi đó sau khi cùng Kim Khang hoàn thành nhiệm vụ anh và hắn ta ngồi trên phiến đá uống rượu kể chuyện cùng một đ ĩa đậu phộng rang.

Trong khi cơ thể cả hai đã ám mùi máu tanh cùng nồng súng, mùi hương của chết chóc.

Nhưng vị rượu cùng nhẹ nhõm bình thản quấn lấy tựa hồ đã giấu chôn những đen tối sau khi xử lý nhiệm vụ.
Thanh Nhân uống nhiều rượu hơn Kim Khang, anh say thấy rõ liền tựa đầu lên vai hắn ta mà nhắm mắt: "Tôi buồn ngủ quá...!Khi nào xe đến đón thì gọi tôi dậy".
Kim Khang choàng tay qua vai anh mà ghẹo: "Tựu lượng cậu yếu thế? Mới có bao nhiêu chai đâu mà ngã gục rồi, lỡ sau này có người yêu mà say trước thì đâu có lừa được người ta lên giường".
"Anh đừng nói nữa, để tôi ngủ".

Bị trêu, anh hất cái tay đang choàng vai mình ra.
Kim Khang nhịn cười, hắn ta nói: "Hay để tôi đưa cậu về khách sạn ngủ cho thoải mái nhé".
Giọng Thanh Nhân kéo nhựa: "Không cần đâu, cứ thế này đi".
Sống ba mươi ba năm trên đời anh được đi ngắm biển trong yên bình chỉ đúng hai lần.

Một lần cùng đồng đội thân thiết, một lần cùng người mình rất yêu.
Biển mà chỉ một mình ngắm, tựa hồ đang cô đơn giữa dòng nước cô độc cuộc đời.
"Anh Nhân ơi".

Trương Như Phá đằng xa gọi.
Thanh Nhân bừng tỉnh, quay gót đi theo hai đàn em.

Bỗng vô thức ngoảnh đầu lại, chợt sầm mặt.

Có bóng người lấp ló sau tảng đá to đằng xa, vừa thấy anh phát hiện liền thụt đầu nấp.

Anh nhíu mày, định đi đến lôi kẻ đó ra nhưng nghĩ ngợi vẫn nên để nó tự xuất đầu lộ diện.

Nhếch mép, anh đi tiếp.
Nơi làm việc của các công nhân, người nào cũng như cái máy dường như không biết có ba người lạ mặt đến.

Không phải họ không biết, chỉ là quá quen thuộc với những khách hàng đặc biệt đến thăm, dính líu vào cho mệt thân.

Hình như có hiểu lầm ở đây, Thanh Nhân và hai đàn em không đến nhận hàng mà bọn họ đang suy nghĩ.

Hiểu Long ngó tới ngó lui, nói: "Kha Kha thách chúng ta đến nhưng hắn lại không xuất hiện, chẳng lẽ là lừa chúng ta vào bẫy sao?"
Trương Như Phá khinh thường nói: "Nó giỏi cái mồm, mắt thấy chúng ta thay da đổi thịt mạnh hơn nó, từ xa nó thấy chúng ta nên nó sợ chứ gì".
Theo Thanh Nhân biết bến cảng Nẻo Thương có bốn cổng, chỗ anh đang đứng là cổng mới nhất của hai năm trở lại đây.

Như vậy có khả năng Kha Kha hẹn anh ở ba cổng còn lại, anh đoán chắc chắn là cổng lâu đời là nơi Kha Kha bắt cóc con tin.

Bởi nơi đó đã bỏ hoang không ai lui đến, như vậy mới dễ để bọn xấu làm chuyện thiên địa không hay biết chứ.

Hơn mười năm không đến cảng Nẻo Thương, anh không còn nhớ đường đến đó.

Anh hỏi Trương Như Phá: "Cậu có biết cổng cũ của Nẻo Thương ở đâu không?".
Trương Như Phá xoa cằm hồi tưởng lại nói: "Hồi trước em cũng có đến cảng Nẻo Thương một lần, khi đó còn nhỏ theo ba đến cổng số một, đường đi để em nhớ xem...".
Anh ta cũng không nhớ, bỗng Hiểu Long lên tiếng.

Cậu ta chỉ tay về phía rừng cây thành rậm trên hòn đảo nhỏ phía xa: "Chúng ta đi mòn theo đường biển đằng kia sẽ đến cổng số một á anh".
Trương Như Phá vỗ tay cái đét: "Đúng rồi! Là đằng kia".
Không ngờ cậu nhóc Hiểu Long này tuổi nhỏ mà rành hơn hai ông anh hai mươi mấy ba mươi.

Thanh Nhân gật đầu: "Cậu dẫn đường đi".
Muốn đến khu rừng, cả ba phải thuê ca nô mới qua được.

Một người đàn ông nằm chéo chân, tờ báo đắp trên mặt đang tựa lưng ngủ trên chiếc ghế tre.

Dường như ông ta không sợ mấy chiếc ca nô của mình sẽ bị lấy trộm.

Bởi tai ông ta rất nhạy bén, nghe thấy có tiếng bước chân người đến gần liền kéo tờ báo hé mắt nhìn.
"Ca nô này của ông thuê bao nhiêu?".

Thanh Nhân hỏi.
Ông chú vươn vai ngồi thẳng, tờ báo trượt xuống người ông ta.

Ngáp mấy cái, ông ta nheo mắt quan sát Thanh Nhân từ đầu đến chân.

Âm thầm đánh giá, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây giản dị cùng đôi giày có quai gót.

Trên người không đeo bất cứ thứ gì giá trị ngoại trừ chiếc đồng hồ cũ từ đời nào ra.

Rồi lia mắt nhìn Trương Như Phá và Hiểu Long phía sau anh, trông cứ như đám người dưới quê mới lên thành phố.

Ông chú này rất thích nhìn áo đoán lưng.
"Cậu muốn thuê ca nô giá 300B.o hay giá 1000B.o? Nếu không có mang nhiều tiền thì tôi vẫn còn giá thấp nhất 50B.o".
Thanh Nhân ngay từ đầu đã phát hiện ánh mắt phán xét của ông chú này, nghĩ anh là một tên nhà quê túi rỗng.
"Một chiếc vừa với ba người chúng tôi".


Thanh Nhân nói.
Ông chú liền chỉ tay về phía ca nô mới tinh, nói: "50B.o".
Hiểu Long kinh ngạc: "Đẹp và xịn thế này chỉ có 50B.o thôi sao?!".
Ông chú nhếch mép: "Cái đằng sau".
Ngay tức khắc biểu cảm của Hiểu Long và Trương Như Phá tụt mót, Hiểu Long môi: "Ông định cho chúng tôi đi chiếc ca nô tàn tạ đó sao?".
Ông chú khịt mũi: "Các cậu không có tiền thì đòi đi đồ tốt làm gì?".
"Ai nói chúng tôi không có tiền?".
Trương Như Phá im lặng nãy giờ móc trong ví tiền ra năm tờ 1000B.o vàng chóe sáng rực khiến hai mắt ông chú kia càng lóe lên miệng sắp chảy cục tham.

Ông ta xoa tay giới thiệu chiếc ca nô to nhất đẹp nhất, có dán hiệu bạc lấp lánh ánh kim.

Ông ta rao giá: "Cái này 3500B.o".
Cảm thấy có lỗi với Thanh Nhân vì vừa xem thường anh, ông ta cười gượng mấy cái: "Tôi giảm 300B.o cho các cậu, còn 3200B.o".
Kiểu người như ông ta anh đã thấy qua rất nhiều rồi, anh không trách ông ta thấy tiền liền thay áo.

Cũng là vì đồng tiền miếng ăn, nên đã học cách đoán người giàu qua giao diện bên ngoài.
Từ thái độ khinh thường của ông ta trở nên thấp hèn nịn nọt: "Các cậu còn cần gì nữa không ạ?".
"Không, cảm ơn ông".
Ba người lên ca nô, có một cậu thiếu niên tầm mười tám tuổi là người lái tàu.

Vừa thấy ba vị khách quý liền niềm nở mỉm cười: "Xin chào, tôi là Hà Xí, mời quý khách ngồi ở đây".
Ngồi xuống hết, Hà Xí mới hỏi: "Các anh muốn đi đâu ạ?".
Thanh Nhân nói ngắn gọn: "Cổng số một".
Nghe nói đến cổng số một, Hà Xí bỗng sầm mặt, hỏi lại: "Ý các anh là...".
Định nói câu sau thì chợt thấy gương mặt sắc lạnh của Thanh Nhân, ánh mắt tựa kiếm lườm cậu ta.

Hà Xí liền im miệng, gật đầu rồi lái đi.
Cổng số một đã bị bỏ hoang bảy năm, có lẽ người ngoài không biết năm đó tại bến cảng cổng số một nằm cách đất liền đã xảy ra vụ nổ súng bắn chết công nhân cùng khách hàng tập thể do đám xã hội đen gây ra.

Chuyện này biến động vào lúc đêm khuya vắng lặng, chẳng có bất kỳ kẻ nào bên ngoài biết, nếu không sẽ bị giết.

Người sống sót duy nhất khi ấy chỉ mới mười một tuổi, đó chính là Hà Xí.

Trốn chui trốn nhũi mãi đến khi đám xã hội đen dọn dẹp sạch sẽ rồi rời khỏi hòn đảo nhỏ này như lũ quỷ ăn no rồi trở về âm tào, cậu ta mới từ dưới đất nhô đầu ra.

Hít thở như chưa từng được sống, vụ này không có bất kỳ con muỗi săn tin nào hay biết cho nên cái Thỏa Bình này vĩnh viễn không bao giờ biết đã từng có một vụ thảm sát ở bến cảng Nẻo Thương tại cổng số một.
Mãi đến hai năm sau có người tung tin ở đây phong thủy xấu, một số công nhân làm việc nhìn thấy các vong hồn dọa bọn họ dù ngày hay đêm.

Chuyện này truyền đến tai cấp trên, bọn họ làm qua loa cho có.

Thấy không tiến triển liền cho bỏ cổng số một, di dời qua hai cổng còn lại.


Sau đó cho xây dựng cổng số bốn.

Hà Xí không hiểu tại sao ba vị khách phía sau mình lại muốn đến cái nơi hoang vu ma ám đó.

Rất muốn hỏi nhưng lại ngại Thanh Nhân lại ném cho cậu ta nỗi sợ bằng đôi mắt lạnh ấy.
Khác xa với cổng số bốn, gần đến cổng số một như tách biệt hai thế giới.

Mây đen quanh năm bao trùm lấy hòn đảo nhỏ này khiến quan cảnh âm u.

Gió biển lạnh lẽo lướt qua, tựa hồ mang theo vong hồn đến hỏi thăm.

Rùng mình mấy cái khi ló đầu nhìn vào khu rừng trước mặt,Hà Xí nói: "Tôi sẽ đợi các anh ở đây, đi nhanh trở lại nhá".
Trương Như Phá đạp phải xác ốc chết trên cát, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm khu rừng mang sắc màu đen tối: "Đây có đúng là nơi từng là bến cảng chuyển hàng không đấy?".
Hiểu Long nói: "Nó đó, cổng chính vận chuyển ở phía bên kia, nhưng khi nãy từ xa tôi nhìn thấy nó bị dây cấm đường thủy chặn lại rồi nên thằng nhóc khi nãy mới vòng qua đây đó".
Thanh Nhân nhìn mảng trời sáng sủa đằng xa rồi nhìn đường ranh giới giữa âm u và ánh sáng.

Cảm thấy giống như mình bước vào kết giới giữa ma quỷ và loài người.

Anh nhếch mép, bây giờ thật giống trong những cuốn sách nói về thần và quỷ anh từng đọc.
Vào rừng có duy nhất một lối đi được lát đá dẫn thẳng vào sâu bên trong, đường dễ đi không sợ bị lạc.

Càng đi càng thấy lạnh tựa hồ từ thu sang đông, nói cách khác ở đây âm khí nặng nề khiến vùng đất trở nên lạnh lẽo.

Trương Như Phá nửa đùa nửa thật: "Có khi nào một lát nữa có ma xuất hiện trước mặt chúng ta không? Ha ha".
Hiểu Long hơi sợ, huých tay anh ta: "Anh nói bậy không chừng người đầu tiên gặp là anh đó".
Thanh Nhân không sợ mấy chuyện tâm linh này cho lắm, bởi trên đời có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, là con người.
Bỗng thấp thoáng đằng trước Thanh Nhân thấy có hai bóng dáng đang đi đến, kẻ trước kẻ sau.

Trương Như Phá tròn mắt nói: "Này, đằng kia là ma phải không?".

Hiểu Long dõi mắt chăm chăm đằng trước, cậu ta hít sâu mấy cái xém nín thở: "Cái đảo này bỏ hoang không một ai dám đến, có khi nào...".
Thanh Nhân cách ngang suy nghĩ ma quỷ của hai đàn em, nói: "Bọn chúng là người của Kha Kha".
Mãi nói đến chuyện ma quỷ quên mất ở đây là địa điểm Kha Kha bắt cóc người của băng Chợ Đời đang đợi bọn họ đến.
Hai kẻ đằng trước là Lý Văn Sâm và Nam Nam.
"Đội trưởng, mấy người đằng đó là ai vậy? Sao bọn họ lại đi đến đây nhỉ?".

Nam Nam hỏi.
Lý Văn Sâm nheo mắt đăm chiêu chợt nhếch mép hừ lạnh: "Bọn đi tìm chết, bọn nó không biết chỗ này cấm kẻ lạ mặt xâm phạm, một lát bị lũ kia đánh chết".
Nam Nam nói: "Em nghĩ có khi nào bọn nó là đồng bọn của Kha Kha không?".
"Không đâu".
Khi nãy đang vận chuyển gạo, cả hai để ý thấy Kha Kha một mình bước lên ca nô đi về hòn đảo này.

Hai người biết nơi này bỏ hoang, chắc chắn tên Kha Kha này đang lén lút làm chuyện không trong sạch.

Nhân lúc nơi này vắng người, Lý Văn Sâm và Nam Nam sẽ ra tay bắt cóc Kha Kha.

Nhưng khi đến nơi thì mất dấu.
Cả hai mòn theo lối đi nhỏ này nhưng vừa nãy phát hiện ở kho hàng số một có một nhóm người cầm hung khí ra vào.


Không phải Lý Văn Sâm sợ mà là chưa muốn manh động.

Đứt dây nối ắt xảy ra chuyện không như ý muốn nên tốt nhất lui ra, tính toán kỹ lưỡng rồi mới bắt đầu.
Đang đi, Lý Văn Sâm ngay từ đầu đã để ý dưới chân có một con rắn con đang bò qua, rõ ràng đã tránh nó rồi không hiểu bị thứ gì sai khiến làm hại lúc gã đi ngang Thanh Nhân liền đạp vào con rắn bị trơn gã ngã nhào về phía anh.
"Anh Nhân coi chừng!".
"Đội trưởng cẩn thận!".
Thiếu chút nữa là đầu Thanh Nhân đập xuống đất, may là khuỷu tay anh chống được.

Anh đẩy Lý Văn Sâm ra, nhanh chống đứng dậy vào thế phòng thủ.
Trương Như Phá: "Tay anh không sao chứ?".
"Không sao".
Lý Văn Sâm ngã ngồi ra đất được Nam Nam đỡ dậy, gã cảm thấy bây giờ không đáng để đánh trả kẻ vừa đẩy mình.

Lý Văn Sâm nhặt nón vành đội lại lên đầu: "Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?".
Trương Như Phá bước lên chặn trước mặt gã: "Mày là người của Kha Kha đúng không?".
Mấy người hiểu lầm lẫn nhau, Lý Văn Sâm một thoáng lườm anh ta sau đó lại gãi đầu cười cười: "Không, bọn tôi là ngư dân đánh cá, bọn tôi đi vào đây nghỉ ngơi rồi giờ đang chuẩn bị đi về".
Lời gã bịa có vẻ thuyết phục, nét mặt ba người nhanh chống thoải mái.

Thanh Nhân, Trương Như Phá cùng Hiểu Long liền bước đi.
Lúc đi ngang qua Lý Văn Sâm và Nam Nam, Thanh Nhân không ngại gì ném cho hai người bọn họ lưỡi dao sắc lạnh từ đôi mắt tiêu cự vốn đã nhạt.
Đợi đến khi ba người đi xa, Nam Nam mới thì thầm nói: "Đội trưởng, cái tên mặt trắng vừa rồi lườm anh ghê lắm, chắc em phải xử lý nó quá".
Lý Văn Sâm cười nhạt: "Người qua đường gặp mặt một lần xác định không có lần thứ hai".
Đội trưởng của anh ta ngày nào nóng tính ai động chạm một tí lại nổi bình hỏa đánh người như muốn gi3t chết người ta, bây giờ đây trở nên nhẹ lòng sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện.
Định đi tiếp thì chợt phát hiện có vật gì đó lóe sáng dưới chân, Lý Văn Sâm nhặt lên.

Đột nhiên đen mặt, Nam Nam tò mò xem thứ trong tay gã.

Anh ta xém nhảy dựng: "Huy hiệu Ngũ Hoa Xà màu đen?!".
Lý Văn Sâm siết chặt, quay người lại nhìn bóng lưng Thanh Nhân đang dần khuất dạng đằng xa.

Gã trợn to mắt: "Rốt cuộc tên nhãi này là ai mà lại có được huy hiệu của thủ lĩnh hội Ngũ Hoa Xà được chứ?".
Cơn gió lạnh đột ngột thổi mạnh lùa qua những tán cây, tạo ra âm thanh xào xạc.

Lý Văn Sâm nhìn chòng chọc chiếc huy hiệu.

Nam Nam bên cạnh lay tay gã, anh ta nói: "Có khi nào chỉ là đồ giả không anh?".
Lý Văn Sâm trả lời một cách quyết đoán: "Không, đây là đồ thật".
Gã chỉ tay vào dấu X in trên mặt sau của chiếc huy hiệu, nói: "Lúc trước tôi từng làm nhiệm vụ cùng cựu chủ tịch Du, khi đó ông ta bị kẻ địch chém, chiếc huy hiệu nằm trong túi áo trước ngực ông ta đã cứu lấy ổng.

Tôi là người đưa ông ta đi cấp cứu, chiếc huy hiệu này bác sĩ đưa cho tôi, khi ấy máng cày bị gãy đứt, sau khi ông ta tỉnh mới cho đi sửa.

Mãi đến khi con trai ông ta tên chó điên kia lên chức chủ tịch hội thì huy hiệu đã trao lại cho nó".
Nam Nam kinh ngạc: "Nếu vậy tại sao người vừa nãy lại có được chiếc huy hiệu này?".
"Hừ, câu người qua đường gì đó vừa nãy họ Lý này xin rút lại nhá, trên đời gặp gỡ nhau chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Tên mặt trắng có dính dáng đến tên chó điên, thân lắm thằng oắt họ Du mới cho huy hiệu chứ mấy thứ ruồi bọ dễ gì lọt được vào mắt nó".
Nam Nam nhìn thấy tia cuộc sống dâng trào tóe ra lửa từ trong ánh mắt của Lý Văn Sâm, anh ta nói: "Vậy kẻ vừa nãy cần phải để mắt đến rồi đội trưởng, chúng ta cho Lê Hòa Lỗ biết đi.

Kẻ có mối quan hệ qua lại với tên thủ lĩnh chó điên đã bị chúng ta phát hiện, huy hiệu là bằng chứng"..