Tôi Muốn Anh Cười

Chương 40





66T, ngõ số 6, đường Lục Mị.
Đi qua ngõ số 6 tối tăm sẽ bước ra nơi ánh sáng xanh biếc rọi vào, phía trước là con đường dài vô tận.

Hai bên là hàng cây xanh cùng đèn đường và con sông lớn.

Đường thẳng trải dài đến khi dừng lại là cổng chào của khu phố phát sáng ánh đèn vàng rực rỡ, bên trên đính vài viên vàng lục giác được bo góc sắc xảo xếp thành hình bông hoa từng tầng lớp.

Tên con phố Lục Mị được khắc bằng vàng tráng lệ nói lên sự giàu sang, tiền vào như nước của con phố.
Mấy chục chiếc siêu xe đổ trước cổng vào, những người đi vào phải thông qua kiểm soát của bảo vệ khu phố.

Bọn họ đưa lên một tấm thẻ đen đặt biệt để được thông qua.
Một khi bước chân qua vạch vàng chóe dưới đất thì đừng mong sẽ trở lại mà không mất mát thứ gì.

Bởi đây là con phố ăn chơi, nơi hội tụ những nhân tài cờ bạc.

Vào Lục Mị chỉ được phép mang hai thứ giá trị trên người.

Một là tiền.

Hai là mạng sống.
Con phố nằm tách biệt với thành phố Vĩnh Thành, xung quanh chỉ có sông nước và hàng cây xanh là lối dẫn đến Lục Mị.
Mạt chượt Ma Jong Ji nằm cuối con phố hoa lệ, tòa tháp phi vàng loáng bóng toát lên khí chất ngất trời, tạo cho người ta một lực áp bức bồn chồn khó tả.

Khách vào rồi ra đều trong trang phục sang trọng mang khí chất tiền tài, chữ giàu dán to đùng trên người.
Thanh Nhân trong bộ com lê đen huyền, nét hàn băng mang trên mặt tựa như con sói hoang dã.

Anh đứng trước cửa nhìn lên trên tòa nhà, lãnh đạm hừ nhẹ như đang ghét bỏ điều gì đó từ nơi này.
Thông thường những người lạ mặt sẽ bị bảo an chặn lại nhưng Thanh Nhân là trường hợp đặt biệt, anh là khách VIP.

Giống như khi vừa vào cổng chào, anh không cần dùng thẻ đen với tên gọi là thẻ thành viên, bảo vệ tự động biết điều lẽ mà cho anh vào.
Từ một người đang trên cơ nghiệp giám đốc ngân hàng biến thành một kẻ giang hồ tay trắng lập nghiệp, vì cơ duyên thiên ý gặp gỡ quý nhân giúp đỡ một bước lên mây.

Nhưng đối với Thanh Nhân mà nói cái từ quý nhân đặt trên người Lê Hòa Lỗ như chim đậu trên cành.

Lợi dụng nhau, gã cho đi sự hào nhoáng lên người anh để gã nhận lại sự tin tưởng từ anh.

Thanh Nhân đành mỉm cười một cách thật chân thành và nhận lấy những gì của gã để gã không phát hiện ra lòng giả dối trong anh.
Bàn chơi trong quán mạt chược Ma Jong Ji đã được đặt hết, không còn chỗ trống.

Nhưng đây chỉ là tầng đầu tiên cho những tay gà mờ, tầm thấp ngang nhau đối đầu.
Theo như Lê Hòa Lỗ nói chủ nhân chiếc card đỏ ở tầng trên cùng.

Nơi mà một con người cấp tầm thường không thể nào đặt chân bước đến, những con quái vật đối đầu nhau, chờ ngày con mồi mới vô tình lọt vào bàn ăn của chúng mà để chúng ăn nhai ngấu nghiến.

Thanh Nhân không định chơi mạt chược, nhưng vào không chơi chỉ uống nước, chẳng khác nào tạo ra độ kỳ quặc của bản thân cho người ta xem.
Thang máy mở, Thanh Nhân bước vào.


Không chỉ có một mình anh, bên trong còn có một người đàn ông mặt mũi khó gần ôm tay đứng trong một góc liếc anh.

Thanh Nhân chẳng quan tâm, đứng cách xa hắn ta, nước sông không phạm nước giếng.
Thang máy lên được mấy tầng, hắn ta gõ từng đầu ngón tay lên mặt vách thang máy từng nhịp, nghe ra như giai điệu một bài hát.
Thanh Nhân khẽ nhíu mày, bài hát này có chút gì đó...
Ting.
Thang máy dừng ở tầng mười một, gã đàn ông mới ngừng động tác, bước ra ngoài.

Lúc đi ngang, hắn lia mắt lườm anh như thể lườm kẻ thù lâu ngày không gặp mặt.
Cửa thanh máy đóng, tiếp tục lên tầng trên.
Trên đời có rất nhiều kẻ quái gở, nhiều khi họ cứ nhìn ta chằm chằm khiến ta sinh ra một loại cảm giác không được an toàn.

Nhưng loại cảm xúc này của Thanh Nhân chẳng hề tồn tại trong lòng anh, nếu gã đàn ông khi nãy thật sự gây sự với anh trong đây, anh chẳng ngại cùng hắn ta so đo nắm đấm.
Có điều, giai điệu khi nãy hắn ta gõ anh cảm thấy rất là quen, nhưng đã quá lâu không được nghe nên chẳng biết nghe ở đâu.
Ting.
Cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
Khác với dãy những tầng bên dưới vừa mở ra sẽ thấy nơi chơi mạt chược rộng lớn nhiều người, đèn điện sáng chưng đẹp đẽ.

Tầng trên cùng là dãy hành lang dài dùng đèn sắc đỏ quỷ dị vô cùng.

Cứ như đứng trước quỷ môn quan, tựa hồ nán lại lâu thêm chút nữa sẽ xuất hiện thứ ma quỷ bay đến hù dọa.

Hai bên vách đỏ thẳm treo đủ thứ loại mặt nạ lớn nhỏ đủ hình thù kỳ quái, trồng nhiều loại cây thuốc, tỏa ra mùi hương nồng nặc mang đến cảm xúc bất an.
Cuối hành lang có cánh cửa bằng thép khắc hình hoa văn độc đáo, đến gần nhìn kỹ mới thấy ngoài hoa văn ra còn có hàng loạt ký tự cùng những con thú trừu tượng khó hiểu được khắc tỉ mỉ tinh xảo.
Không có vệ sĩ gác cửa, mọi thứ yên tĩnh đến lạ, có lẽ cánh cửa quá dày nên chẳng nghe được bên trong đang làm gì.
Thanh Nhân không một chút lo lắng gõ cửa.
Không một lời đáp, lát sau cánh cửa từ từ mở.

Âm thanh ken két như mở cửa địa ngục, một luồng khí lạnh toát ra luồng qua ống quần anh.
"Vào đi".

Bên trong vọng ra âm thanh âm trầm khe khẽ.
Đến khi anh bước vào cánh cửa dần khép lại.
Sắc đỏ bao phủ, một hương thơm thoang thoảng khiến người ta chìm trong ảo giác liên tục hất vào mũi Thanh Nhân.

Căn phòng đánh mạt chược có diện tích nhỏ gấp nhiều lần phòng mạt chược các tầng dưới.

Chỉ đúng ba bàn mạt chược cùng quầy b án nước đèn ánh xanh.
Có vẻ như anh là khách không mời mà đến.
Mỗi bàn có bốn người.

Ánh mắt sắc bén của bọn họ đổ dồn về phía anh như thể miếng mồi tự động dâng đến miệng rắn.
Bỗng một người phụ nữ với đường cong quyến rũ cùng mái tóc xoăn nâu bước đến nắm lấy cằm anh.

Thanh Nhân thoáng bất ngờ, cô ta quan sát gương mặt anh.

Sau đó nhếch môi cười, bàn tay buông cằm dần lả lướt xuống yết hầu sau đó trượt dài xuống ngực anh.


Giọng nói thanh trong mang ma mị nói: "Anh đến đây để phục vụ tôi sao?".
Thanh Nhân cau mày khó hiểu người phụ nữ này đang nói cái gì, anh liền né ra.
"Không, tôi đến đây để chơi".
Kết thúc bằng chữ chơi, mấy người trong phòng bắt đầu nở nụ cười quái gở, giây tiếp theo chính là khinh bỉ.
"Bản lĩnh đấy, nhưng cậu có biết đây là chỗ nào không?".

Một ông già hút tẩu hất mắt về phía anh.
Người phụ nữ khi nãy tiến lên một bước với ý trêu chọc, không cho ông già cơ hội nói tiếp: "Tôi là Liễu Tuyết, nếu anh không thể chơi ở đây thì có thể chơi cùng tôi trong phòng riêng đêm nay".
Thanh Nhân lạnh lùng lườm cô ta, lướt ngang qua đi đến trước mặt ông già.

Anh lãnh đạm liếc xuống ông ta, nói: "Tôi không cần quan tâm chỗ này là chỗ nào, miễn tôi được chơi cho vui là được rồi".
Những ánh mắt dõi mắt theo anh nãy giờ sững sốt trước thái độ anh đối với ông già này.

Nhìn biểu cảm của bọn họ, Thanh Nhân ngầm đoán được địa vị của ông già ở trong chỗ này không hề tầm thường chút nào, ông ta là trùm bọn họ.
Thay vì tức giận sự ngạo mạn của thằng oắt trước mặt, ông ta mỉm cười với anh đầy ẩn ý: "Khí phách đấy, cậu tên gì? Thế cậu chơi với ta vài ván được chứ?".
"Được, gọi tôi là Thanh".

Anh không nói tên thật.
"Cậu gọi tôi là Lão Qui".
Mấy ánh mắt căng lên đăm về phía anh, tuy bọn họ không mở miệng nói chuyện nhưng anh biết bọn họ đang nghĩ gì.

Thanh Nhân nhếch mép kéo chiếc ghế trống ngồi xuống.
"Bắt đầu đi".
Bàn chơi mạt chượt vuông vức bằng gỗ lignum vitae, bên trên trải tấm vải đỏ hoa văn để những quân cờ lưng đỏ mặt vàng không bị trầy xước.

Thanh Nhân nhìn hàng cờ lấp lánh sắc xảo trước mặt mình rồi lại nhìn ba người còn lại.

Theo anh thấy hướng cờ của Lão Qui là cửa Đông, vị trí tốt chắc chắn thế trận này của ông ta giúp ông ta làm vua bấy lâu nay.
Đúng là ông già gian xảo.
Vị trí anh ngồi là cửa Bắc, thế trận này có vẻ hẹp hòi một chút.

Nhưng không sao, anh không cần phải thắng vì khi nãy thốt ra anh đã nói chỉ chơi cho vui.

Tức nghĩa là cho bọn họ thấy anh không cần phân bại thắng thua.
Úp cờ xuống bàn bắt đầu tráo trộn lại, xếp hai hàng, sắp cờ chồng lên nhau rồi đẩy ra trước làm một hình vuông nhỏ.

Lão Qui vị trí nhà cái bắt đầu đổ ba viên xí ngầu, động tác lắc khiến xí ngầu trong chén sứ màu đen không phát ra tiếng động nào.
Cứ như pháp thuật, ảo diệu lại cổ quái.
Mở nắp chén, ba viên xí ngầu đỏ rực chấm vàng 10 nút.
Lão Qui đếm 1, cửa Nam là 2, cửa Tây là 3, Thanh Nhân ở cửa Bắc là 4, rồi trở lại cửa Đông của ông ta là 5.

Tiếp tục là 6, 7, 8, 9, 10.

Số 10 sẽ là cửa Nam.
Quân cờ sẽ được lấy từ dãy của cửa Nam, tiếp tục đếm số thứ tự của các quân cờ đã được xếp thành 1 hàng 2 tầng ở cửa Nam.


Đếm theo thứ tự từ trái sang phải.

Đếm 1, 2, 3, 4, 5 cho đến 10.

Thì sẽ dừng lại ở vị trí này, không lấy quân cờ ở vị trí thứ 10.

Lấy quân cờ ở vị trí thứ 11.
Lão Qui lấy đầu tiên, lấy 4 quân cờ.

Rồi đến người cửa Nam, cửa Tây, sau cùng Thanh Nhân cửa Bắc.
Sau khi lấy 3 lần 4 quân, tức là mỗi người chơi có 12 quân cờ trên tay.

Thì lấy thêm một quân nữa để đủ 13 quân.

Lão Qui cửa Đông là nhà cái nên lấy thêm 1 quân thành 14.

Lấy không đủ ở cửa Nam thì lấy tiếp bên cửa Đông.
Chia cờ đều.
Bốn lượt xuất quân, anh đi lượt cuối.
Mấy người của hai bàn còn lại bắt đầu vây quanh bàn của anh, xem trình độ của tên gà mờ như anh đến đâu mà nghênh mặt.
Thông thường theo luật nhân sinh mà nói, có những chuyện không thể khinh thường, nhỡ đâu Thanh Nhân sẽ thắng ván này thì sao? Đó là suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng qua mấy lượt từ nãy đến giờ, Thanh Nhân dường như bị ù chạy trên ba phán xấp.

Sau đó lại bị tám phán, rồi ù nhầm phạt 32 điểm.
Bị lỗ ngay vòng đầu.
Bọn họ: "..........".
Vài âm thanh xù xì bắt đầu vang lên trên đầu anh.
Liêu Tuyết gá tay lên vai anh, hơi khom người mặt sắp kê sát anh, mùi phấn thơm nước hoa phút chốc khiến anh khó chịu.

Giọng điệu cô ta có chút coi thường: "Ui cha, khi nãy rất mạnh miệng mà ta? Sao giờ lại thảm hại như vậy?".
Tiếng cười bắt đầu đồng loạt vang lên một tràn.
Mặt Thanh Nhân không đổi sắc, anh lãnh đạm nhìn thẳng vào đôi mắt già trong sáng của Lão Qui, mở miệng: "Tôi nói rồi, tôi chỉ đến để chơi cho vui thôi".
Anh chung hết đống xu cược ra giữa bàn, đứng lên định bước ra quầy nước thì bị một kẻ nhấn vai xuống.
"Cậu nghĩ chỗ này muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?".

Giọng đàn ông trầm thấp vang lên sau lưng.
Thanh Nhân ngồi im, giây sau cười nhạt: "Tôi chơi xong chẳng lẽ các người muốn tôi chơi tiếp nữa? Ép buộc? Đâu ra quy luật như vậy với khách hàng?".
Lão Qui gom xu lại, nói: "Được rồi, cậu Thanh, cậu giả vờ thua đúng không? Tôi biết cậu đủ sức thắng ván này, không biết vì nguyên nhân gì cậu lại thua?".
Nụ cười mỉa may trên môi cứng đờ, mấy người trong phòng kinh ngạc khó tin nhìn Thanh Nhân.
Ông già này có con mắt thấu tận tâm cơ lòng người, anh không muốn dây dưa lại ở nơi này.

Mục đích thật sự của anh không phải đến đây chơi, mà chính là tìm chủ nhân chiếc card đỏ.

Vả lại anh cũng không thích chơi bộ môn mạt chược này cho lắm.
Thanh Nhân phủ bỏ: "Tôi không có nguyên nhân gì hết, tôi yếu nhất nên tôi thua, chơi vui đủ rồi tôi muốn đi uống nước".
Lực nhấn của gã đàn ông tựa cục tạ ngàn tấn, Thanh Nhân khẽ mím môi dáo dác mấy người xung quanh.
Rầm!
Anh lật bàn, dùng sức hất hắn ta ra trở tay với lấy chiếc ghế quất vào đầu gã đàn ông.
"Mày!".
Những kẻ còn lại theo bản năng của loài thú khi đồng bọn bị tấn công, thú dữ theo đàn sẽ xông đến cắn xé kẻ thù.
Bọn họ có cầm theo vũ khí, dao cùng mã tấu.

Cùng nhau phi lên cho kẻ trước mặt một bài học.
Sâu trong đồng tử đen láy của anh, những kẻ trước mắt tựa hồ đang chậm dần lại, cứ như ngưng động thời gian.
Bàn ghế tung bay, Thanh Nhân đá chiếc bàn đẩy bay mấy tên kia, nhân thời cơ đó tặng cho mỗi thằng một cước xéo quai hàm.

Bọn họ không phải dân tầm thường, tự bẻ lại cổ rồi vặn cơ khớp răng rắc.

Một tràn này mới biết quái vật xuất hiện, một con dao bay thẳng vào mặt anh.

Thanh Nhân nhanh nhảu né đầu đi, ánh sắt lạnh lẽo xẹt ngang sợi tóc con của anh, mũi dao dính chặt trên tường.
"Mày đến nhầm chỗ rồi con!".
Một gã da đen tóc dài cạo nửa đầu bên dưới, phần trên tết lên như con rết.

Trên tay cầm hai thanh kiếm lao đến như một con chuồn chuồn.
Keng!
Thanh Nhân bẻ gặt cổ một tên cạnh đó giật lấy con dao trên tay, đem ngăn chặn lưỡi kiếm tử thần chém đến.

Vũ khí va chạm lóe lên tia quang giữa căn phòng sắc đỏ như máu.
"Hừ!".

Hai thanh kiếm của gã sắp sửa chém đứt lưỡi dao bé nhỏ.
Lưỡi dao sắp sửa gãy đôi, chỉ cần gã dồn thêm sức nữa liền đem anh chẻ làm tư.
"Pu, dừng lại".
Lão Qui vẫn ngồi nguyên trên ghế không bị sứt mẻ mà lên tiếng.
Pu đạp Thanh Nhân ra, thu hồi hai thanh kiếm.
Mấy người kia cũng dừng lại theo lệnh.
Thanh Nhân ném con dao đi, lòm còm đứng dậy phủi bụi bặm trên người.
"Cậu Thanh à, thân thủ cậu không tồi, cậu có muốn gia nhập cùng tôi không?".
Lão Qui bình thản cầm lấy tẩu do Liễu Tuyết đưa bằng hai tay.

Khói lượn lờ hiện lên nụ cười đầy gian xảo.
Bãi chiến trường trong phòng đã thu hết vào ánh mắt người thanh niên pha chế ở quầy bartender nãy giờ.

Chỉ duy nhất chỗ cậu ta đèn sắc xanh vừa lạnh vừa ấm chiếm diện tích nhỏ trong phòng mạt chược đỏ màu như máu.

Dần lia mắt nhìn Thanh Nhân đằng kia, đôi mắt cậu ta híp lại trong quan sát.

Ngôn Tình Tổng Tài
Sau đó gật đầu, tiếp tục công việc của mình.
Tự dưng bị một ông già cho là nắm trùm mấy kẻ ở đây mời gia nhập phe ông ta, Thanh Nhân liền phủ bỏ: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú gia nhập với ai cả".
Nụ cười vẫn nguyên trên môi, Lão Qui đứng lên bước đến trước mặt anh.
Thanh Nhân kinh ngạc mở to mắt với chiều cao của ông ta, Lão Qui này thoạt nhìn chỉ là một ông già gầy còm yếu ớt.

Chiếc áo rộng che đi cơ bắp của ông ta, vóc dáng cũng ước chừng hai mét.
Quái vật đứng trước mặt, Thanh Nhân khẽ cau mày ngẩng đầu lườm ông ta.
Lão Qui giơ một tay, Thanh Nhân liền né đi.
Tưởng ông ta ra tay đánh anh, không ngờ lại xoa đầu anh như đứa con trai mình.
"Có thể sau này chúng ta sẽ gặp lại, tôi hi vọng lúc đó cậu sẽ gia nhập cùng tôi".
"Cảm ơn ông, nhưng tôi đến đây tìm người".
Nhìn nét mặt kiên định của Thanh Nhân, ông ta đăm chiêu bỗng sáng mắt, nụ cười càng thêm nguy hiểm: "Vậy sao? Thế cậu đi ra đó uống nước đi".
Quay đầu nhìn quầy bartender đằng kia, Thanh Nhân lại nhìn anh.

Hoài nghi cùng tò mò hiển thị, nhưng anh không làm gì chỉ gật đầu cảm ơn ông ta rồi bước đến.
"Quý khách muốn uống gì ạ?".
__________
[Lời tác giả]
Gỗ Lignum Vitae: Gỗ rất cứng và nặng, có độ bền cao nên rất được ưa chuộng và có giá trị rất đắc đỏ.

Gỗ có nguồn gốc từ vùng biển Caribe, được coi là một loại cây xuất khẩu quan trọng đến châu Âu từ thế kỷ thứ 16..