Tôi Muốn Anh Cười

Chương 22





Đồng hồ quả lắc treo trên tường vang lên âm thanh khi đến giờ.
Chiếc xe ô tô Audi màu đen dừng lại trước cổng lớn của một dinh thự nằm ly biệt với thế giới bên ngoài.

Tòa dinh thự màu trắng với phong cách tân cổ điển, xung quanh là núi đồi, ruộng đồng.

Không khí lành lạnh của sương mù bao quanh, mặt trời ít chiếu rọi, quan cảnh một sắc màu xám bao phủ.
Du Thành Nghĩa bước xuống xe với bộ âu phục màu tím sẫm đỏ, áo sơ mi da beo phanh ngực để lộ sợi dây chuyền vàng lấp lánh.

Hắn đeo kính râm đút tay vào túi quần mà bước đi.

Ryan theo sau.

Hai tên canh cổng thấy khách quý liền cúi chào cung kính rồi tách ra cho hai người vào trong.
Trụ sở của tổ chức Cửa Trắng.

Tính trong nước lên đến 28.813 thành viên.

Top ba trong Liên Minh Bang Hội, Tổ chức lớn nhất trong Kim Lữ.

Thủ lĩnh đứng đầu là Kim Khang, tuổi ba mươi sáu với danh hiệu là Kim Đại Đế của thế giới ngầm Kim Lữ.

Đối thủ ngầm của Ngũ Hoa Xà.
"Dạ Kim tổng, Du Thành Nghĩa đến tìm ngài".
Từng giọt nước trên mái tóc trắng kim khẽ nhỏ xuống, thấm vào chiếc khăn lông vách trên vai.

Kim Khang ở trong bể suối nước nóng ngâm mình, uống rượu, cắn một miếng táo, hắn ta mới lên tiếng: "Nó hẹn tôi ngày mai mà, sao giờ này nó đến sớm thế?".
Tên đàn em thân cận vô biểu cảm, đáp: "Trông hắn rất nóng lòng gặp ngài".
Kim Khang rót rượu bỗng cười lên khành khạch như đoán được ý đồ Du Thành Nghĩa đến tìm hắn ta: "Hm...!Haha".
Chung rượu cạn, hắn ta từ bể suối đi lên, ba tên người hầu cung kính bước ra lau người, thay đồ cho hắn ta.
Trong phòng làm việc của Kim Đại Đế.

Du Thành Nghĩa lạnh lùng liếc tên thư ký của Kim Khang một cách chòng chọc đến đáng sợ.

Gã khinh thường chán ghét không muốn ngó đến hắn.
Cạch.
"Du tổng đến sớm thế?".

Kim Khang trong bộ suit trắng, một thân từ trên xuống dưới đều màu trắng tinh, như một chú chim bồ câu trắng.
Du Thành Nghĩa không chào hỏi, hắn đập bàn, giở lên là một xấp hình chụp.

Lạnh lùng, Du Thành Nghĩa lườm hắn.

Kim Khang điềm tĩnh ngồi trước mặt hắn, lấy mấy tấm hình xem, lát sau lên tiếng: "Trong bánh kẹo có mai thúy à?".

Những tấm hình chụp từng bao bột làm bánh và những nguyên liệu làm bánh kẹo khác.

Bên trong có thứ bột màu trắng pha lẫn với những bột màu nhằm ngụy trang.

Bên cạnh đó có hình chụp trong những quả trứng sô cô la, có vài bịch trắng nhỏ được dán mác hiệu nơi sản xuất.

Nhằm nói lên, tập đoàn Độ Lượng là một ổ tội phạm.

Tập đoàn mấy chục năm vững vàng, bị phát hiện liền sụp đổ ngay tức khắc.

Du Thành Nghĩa sẽ là kẻ chịu mọi trách nhiệm từ thế giới ngầm cho đến xã hội bình thường, cái núi nặng không gánh hết nổi.
Kim Khang xem đến hai tấm cuối cùng khẽ nhíu mày.

Hai tấm hình chụp một người đàn ông bị đánh bầm dập không ra hình người.

Hắn ta giãn đầu lông mày.

Du Thành Nghĩa nhếch mép, hỏi: "Anh thấy tên này quen không?".
Kim Khang từ tốn đặt tấm hình xuống, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đối mặt với hắn ta chỉ có thể là lơ là buông cảnh giác.

Hắn ta nói: "Không quen, người quen của cậu sao?".
Du Thành Nghĩa khi gặp mặt Kim Khang trong lòng chỉ đúng hai từ chán ghét, hắn rất nóng tính khi thấy bộ dạng giả tạo cùng dửng dưng của hắn ta.

Mu bàn tay hiển thị gân mạch, như thể nếu Kim Khang mở miệng nói thêm một câu nào nữa, hắn sẽ lật bàn đấm vỡ cái bản mặt trắng nhác của hắn ta.

Có thể kiềm nén cơn hỏa, Du Thành Nghĩa nói: "Người của anh mà anh nói không quen sao? Anh mới từng tuổi này mà đã mất trí nhớ rồi sao?".
Kim Khang hỏi: "Tóm lại cậu đến đây vì mục đích gì?".
Du Thành Nghĩa cầm bật lửa lên múa may rồi châm thuốc hút.

Hắn ra hiệu cho Ryan lấy chiếc điện thoại ra, bấm vào phần ghi âm.
Âm thanh ban đầu hơi rè, lát sau nghe rõ: "Du tổng! Tôi...!Không phải tôi..!"
"ĐOÀNG!".
"Hic...!Du tổng! Tôi xin nhận lỗi, Trần Phỉ tôi thật sự đã được sai khiến hãm hại ngài!".
"Là ai sai khiến?".
"Là...!Là...".
"Là ai?!".
"Kim Đại Đế ạ!".
Đoạn ghi âm liền ngắt tại chỗ này kết thúc, Du Thành Nghĩa trừng mắt quan sát biểu cảm của Kim Khang.

Liền cau mày, hắn ta bị bại lộ thế mà vẫn không mảy may một tí cảm xúc nào, cứ như đây không phải đang đổ tội cho hắn ta.
Du Thành Nghĩa trầm giọng: "Kim Khang, anh không thể chối cãi được đâu.

Dám chơi bẩn với anh em Liên Minh Bang Hội, anh đã phạm luật trong Liên Minh Bang Hội".
Hắn nhếch mép: "Hừ, cho nên đền bù đi chứ? Tôi không thanh toán bằng máu, nếu anh chịu chia quân cho tôi thì tôi sẽ để im chuyện này, không làm lớn chuyện ảnh hưởng đến nội bộ, không đến tai Ngọc Vương Đại Thần.


Anh thấy thế nào?".
Kim Khang chỉ cười nhạt, nói: "Cậu có bản lĩnh gì mà đòi lấy quân của tôi? Lại còn đem Ngọc Vương Đại Thần ra làm lá chắn?".
Ngọc Vương Đại Thần, người sáng lập ra Liên Minh Bang Hội.

Là một người đàn ông bí ẩn, từ trước đến nay ngay cả các thủ lĩnh lớn cũng chưa từng thấy mặt ông ta bao giờ.

Chỉ nghe danh, không rõ dung mạo trông như thế nào.

Ban đầu thành lập, ông ta chỉ lấy tên Ngọc Vương, Liên Minh Bang Hội mới đặt cho ông ta một cái danh hiệu Ngọc Vương Đại Thần.

Ông ta như một vị thần hùng mạnh đến nhân gian xây dựng và chống đỡ Liên Minh Bang Hội.

Du Thành Nghĩa khinh thường: "Bản lĩnh của tôi là không chơi bỏ đồ bẩn vào hàng của huynh đệ như anh, hành vi như vậy chẳng phải rất hèn hạ sao? Thế tôi hỏi anh, anh có bản lĩnh gì?".
Kim Khang vẫn giữ nguyên sắc thái, hắn ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Du Thành Nghĩa.
Hắn nhếch mép, trừng to mắt: "Không trả lời được là không đủ bản lĩnh chứ gì?".
Sắc tím huyền dị sâu trong đôi mắt Kim Khang, phản chiếu lên hình ảnh kiêu ngạo của Du Thành Nghĩa.

Đột nhiên, năm mũi kim dài sắc bén phi thẳng vào Du Thành Nghĩa.
Leng keng.
Ryan nhanh nhẹn rút dao ra đánh chặn năm mũi kim, ánh kim loại bén lạnh dưới đất lóe lên.

Du Thành Nghĩa khẽ đổ mồ hôi lạnh, hắn cau mày, mép môi giật giật.
Đập bàn, hắn chỉ tay thẳng mặt Kim Khang, mắng: "Con mịa nó, đây đúng là chơi mịa nó bẩn rồi!".
Du Thành Nghĩa trừng tên thư ký bên cạnh Kim Khang, năm mũi kim khi nãy là do tên này phi ra.

Dường như hắn không phát giác được điều này, khi nãy nếu không có Ryan, có lẽ năm cây kim to này đã ghim thẳng lên mặt hắn.
Kim Khang mỉm cười, trông hắn ta rất hòa nhã, nói: "Liu Linh, rót trà".
Tên thư ký từ tốn châm trà, cung kính đưa cho Kim Đại Đế và Du tổng.
Kim Khang thưởng trà, nói: "Du tổng, tôi nói, tôi không phải là kẻ đã bỏ hàng trắng vào hàng của cậu".
"Ha, chứng cứ rành rành ra đó còn chối được sao? Nếu không phải anh làm, sao khi nãy còn ra tay với tôi?".
"Chỉ dựa vào lời nói của kẻ tiểu nhân Trần Phỉ mà cậu đã kết tội tôi?".

Kim Khang đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Du Thành Nghĩa.
Du Thành Nghĩa trong phút chốc đơ họng không thể nói tiếp những câu, như bắt buộc hắn ta phải nhận tội.
Kim Khang nói tiếp: "Hay là vậy đi, cậu cùng tôi hợp tác điều tra xem, rốt cuộc có kẻ nào đã giả mạo danh tôi đi hãm hại cậu nhân thừa cơ thả câu dính luôn cả tôi, chúng ta không thể day dưa thế này, được chứ?".
Khi câu nói kết thúc, Du Thành Nghĩa không thể chấp nhận được, hắn ghét việc hợp tác lợi ích cá nhân với kẻ thù.

Nhỡ đâu, tên quỷ cáo già Kim Khang này giở thủ đoạn lừa hắn một bước thẳng ngã xuống hố sâu rồi hắn ta lấp đất chôn sống rồi sao? Vấn đề này không cần cân nhắc, hắn tuyệt đối sẽ không cần.
Du Thành Nghĩa nhún vai lơ đi lời đề nghị của Kim Khang, hắn nói: "Kim Đại Đế buông hàng trắng cũng gần mười hai năm rồi nhỉ? Thế anh có lần nào bị đám bồ câu phát hiện chưa?".
Kim Khang cười nhạt, lên tiếng: "Cậu tự hỏi xem, nếu tôi bị bồ câu phát hiện thì tôi vẫn còn ngồi ở đây để nói chuyện với cậu sao?".

Nói, hắn ta chỉ chỉ đầu mình: "Muốn nói gì thì hãy suy nghĩ cho thấu trước đã nhé".
Bị chọc tức, Du Thành Nghĩa kích động đập bàn: "Kim Khang! Anh muốn gây chiến tranh nội bộ ngay bây giờ phải không?!"
Reng reng reng____
Ryan mở điện thoại xem: "Du tổng, A Chốt gọi đến".
Anh ta đưa điện thoại qua cho hắn, Du Thành Nghĩa cau mày tựa hồ đoán được có điềm.

Đầu dây bên kia chuyền đến âm thanh thở hồng hộc của A Chốt, hình như cậu ta vừa đuổi theo ai đó: "Du tổng! Trần Phỉ...!Trần Phỉ bỏ trốn rồi!".

Du Thành Nghĩa đứng phất dậy: "Cái gì?!".
Hắn lườm Kim Khang rồi bỏ ra ngoài nghe điện thoại.
"Kẻ nào giúp nó chạy trốn?".
"Dạ, em cũng không nhìn rõ dung mạo, bởi hắn đeo mặt nạ.

Theo em thì đó chính là một tên trong tổ chức Vô Diện!".
Du Thành Nghĩa kinh ngạc, Trần Phỉ đã khai Kim Khang là kẻ đã sai khiến nó bỏ hàng trắng vào xe hàng của hắn.

Nhưng kẻ giúp nó bỏ trốn lại là kẻ trong tổ chức Vô Diện.

Du Thành Nghĩa hoài nghi, lẽ nào Kim Khang nói là thật, có kẻ hãm hại hắn, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Kẻ đó chính là tên khốn nào đó trong tổ chức Vô Diện.
Có một khúc mắc ở đây.
Ngũ Hoa Xà và Vô Diện từ xưa đến nay không có thù hằn, chỉ là ít nói chuyện với nhau qua lại.

Nguyên do gì bọn họ phải hãm hại hắn và hội Ngũ Hoa Xà chứ?
Có gì đó không đúng.
Không lẽ, Kim Khang giở trò?
"Du tổng...!Chúng ta tính làm sao?".
"Các cậu không cần phải lo việc này, ngày mai tôi sẽ trở về, rồi sắp xếp".
"Vâng".
Cúp máy, Du Thành Nghĩa cắn móng tay suy tư gì đó, lát sau quay trở vào phòng.

Kim Khang hỏi: "Có chuyện gì sao Du tổng?".
Du Thành Nghĩa siết chặt nắm đấm, hít sâu rồi khẽ khàng thở.

Đầu lông mày giãn ra, hắn hơi mỉm cười, nói: "Thật ngại quá, tôi xin lỗi Kim Đại Đế về việc tôi đến đây đổ tội cho anh, anh cần gì chúng tôi sẽ đền bù".
Kim Khang nheo mắt đăm chiêu nhìn hắn, sau đó nhã nhặn nói: "Không sao đâu Du tổng à, nếu cậu cần tôi hỗ trợ tìm ra chủ mưu đằng sau vụ này, hãm hại cậu, liên lụy tôi thì cậu cứ việc nói với tôi".
"Vậy chúng tôi xin phép đi trước".
Giữa con đường hoang vắng, lặng lẽ giữa trưa, hai bên là cánh đồng rộng lớn theo làn gió sương lướt qua lay động.
Trên xe, Du Thành Nghĩa trầm mặc chìm trong suy nghĩ.

Ryan ngồi bên cạnh lén nhìn qua hắn, trong ánh mắt anh ta bỗng lóe lên bóng dáng của một người.
Du Thành Nghĩa lúc im lặng, trầm tính rất giống với Phong Tình.

Anh ta nhớ đến trước đây cùng Phong Tình ngồi chung một chỗ, hắn rất ít nói chuyện, đa phần đều đắm đuối trong những suy tư.

Không thể bắt chuyện, trừ phi hắn chủ động kêu việc, anh ta mới có thể đáp lời.
Nhưng mà...
Khi chưa bước chân vào bể sầu đẫm máu này, rõ ràng Ryan và Phong Tình vẫn là anh em tốt của nhau.
Dấn hết thân xác vào mực đen, chẳng thể thấy nụ cười của đệ như trước.
Anh ta cười khổ rồi lắc đầu liền quay mặt sang chỗ khác.

Đột nhiên Du Thành đột ngột nói: "Dừng xe!".
Tài xế phía trước giật mình liền thắng xe gấp: "Du, Du tổng?!".
Lạch cạch.
Khẩu súng của Du Thành Nghĩa chỉa vào đầu tên tài xế.

Ryan bên cạnh hoang mang trong giây lát.
Du Thành Nghĩa trầm giọng, lạnh lùng trừng gã tài xế: "Mày kêu đồng bọn mày ngừng bám đuôi, nếu không đừng trách tao bắn nát đầu mày".
Thông qua ô cửa phía sau, Ryan liền thấy có ba chiếc ô tô màu đen bám theo cách ba mét, anh ta cau mày: "Du tổng, để tôi xử lý bọn chúng".
Du Thành Nghĩa nhếch mép: "Được".
Hắn liền lấy cà vạt của gã tài xế siết chặt tay gã, xé miếng vải trên áo gã nhét vào mồm gã.

Trấn áp gã ở ghế sau.
Ryan đóng cửa xe, ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng liếc một tên đang mở cửa xe, nói: "Ra hết đi".
Hắn ta là gã to con vạm vỡ, người ngoài nhìn vào đều liên tưởng đến Ryan sẽ bị hắn đè bẹp cho chết.

Hắn ta nghênh mặt: "Một mình tao chỉ trong một giây có thể đánh chết mày".
Hắn ta tự cao tự đại liền xông lên.
Du Thành Nghĩa dí súng muốn thủng lưng tên tài xế, hắn đen mặt nói: "Mày là sâu bọ của Cửa Trắng đấy à?".
Tên tài xế run lẩy bẩy lắc đầu.
Du Thành Nghĩa càng nhấn sâu: "Thế của kẻ nào?!".
Tên tài xế ngậm miếng vải trong xe ứ ứ không thốt ra lời.

Du Thành Nghĩa giật miếng vải ra, gã thở hồng hộc: "Lâm...!Vô Diện...".
Chưa dứt câu gã liền cắn lưỡi chết tươi tại chỗ.
Du Thành Nghĩa sửng sốt: "Này! Đm! Chết rồi à?!".
Hắn lật người gã lại, máu me chảy đầm đìa hết áo gã, có một thứ khiến hắn chú ý đến.

Một cúc huy hiệu nhỏ ở mặt trong áo vest.

Du Thành Nghĩa tháo ra, nhíu mày: "Khi nãy mày nói Vô Diện là tổ chức Vô Diện sao?".
Huy hiệu màu đồng, họa tiết mặt nạ, biểu cảm chiếc mặt nạ miệng thì cười, nhưng mắt lại khóc.

Đây chính là hình tượng nhận biết tổ chức Vô Diện.
"Lâm..?".
Bên ngoài xe.
Tên to con nằm chổng mông lên trời bất tỉnh, mấy tên khác trong ba chiếc xe đi ra.

Tổng năm tên, khác với tên to con khi nãy, năm tên này đeo một chiếc mặt nạ trắng, mặc áo choàng đen từ đầu đến cuối với tên gọi Mi Sầu Khẩu Tiếu.

Bọn chúng không có ý định động thủ, liền nhanh nhẹn khiêng tên to xác kia vào xe rồi rút lui.

Ryan không đuổi theo, lạnh lùng dõi theo ba biển số xe.

Bọn chúng khuất xa, anh ta mới bước vào trong xe.

Ngồi vào ghế tài xế, liếc qua thấy tên tài xế đã ngủm queo.

Du Thành Nghĩa lên tiếng: "Cất tên này vào cóp xe đi, một chút xử lý".
Ryan tuân lệnh thực hiện..