Tối "Manh" Xuyên Qua

Chương 23: “Rùa” đính ước




Ba ngàysau, trong khu vực tác chiến của Tây Long Quốc, Tây Bằng Đinh Luân một thânkhôi giáp màu bạc ở một chỗ bên ngoài doanh trướng chậm rãi dịch bước… Hắn tựahồ không có dũng khí ở cùng Cổ Tiếu Tiếu một chỗ, sợ chính mình trong lúcxúc động sẽ làm chuyện thất tín với nàng.

“Quốcvương,quân đội viện trợ của ba nước láng giềng đã mai phục tại ba mặt Đông,Nam, Bắc của Hán quân, đang chờ ngài chỉ thị” chủ soái Minh tướng quân tiếnlên hội báo, Tây Bằng Đinh Luân thu hồi thần trí ứng thanh, “Vất vả cho ngươi,sau khi trận chiến dịch này đánh xong, đừng quên hảo hảo bồi thường tân thê tử(ý chỉ em Hồng Hạnh ý)“

“Ha ha,vâng!” Minh tướng quân chân chất cười, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tây BằngĐinh Luân lại đem Hồng Hạnh chính mình thầm mến nhiều năm gả cho hắn, tuy rằngHồng Hạnh là phải phụng mệnh gả đi vẫn còn đang cáu kỉnh, nhưng hắn tin tưởngsẽ có một ngày hội dùng thiệt tình cảm động nàng.

Tây BằngĐinh Luân vỗ vỗ đầu vai, “Nay Thái Dương (bản convert để là Nhật Bảnnhưng ta thấy nó thật chuối củ và phi lí, bởi trong này rõ ràng làđang nói tới láng giềng trên đất liền, mà Nhật Bản lại ở giữa biểna???) vương tự mình nghênh chiến Tĩnh Huyền Phong, không có cờ hiệu của bổnvương, tuyệt đối không thể tự tiện công kích “

Minh tướngquân sửng sốt, này cùng chiến thuật lúc trước đột nhiên có biến, hắn không khỏinghi hoặc nói, “Ngài là quốc vương, tự mình ra chiến trận rất nguy hiểm, hơn nữangài còn muốn chỉ huy toàn quân tác chiến, vẫn là nên để cho thuộc hạ…”

Tây BằngĐinh Luân giơ tay lên đánh gãy, “Bổn vương tâm ý đã quyết “

“Vâng!”Minh tướng quân tuy có chút lo lắng, nhưng lời nói của quốc vương nhất địnhphải phục tùng.

Tây BằngĐinh Luân thần sắc ngưng trọng dặn dò nói, “Chỉ cần bổn vương chưa hạ lệnh, chodù bổn vương có chết trận sa trường cũng không được hành động thiếu suy nghĩ“

… Minh tướngquân không biết vì sao ẩn ẩn cảm thấy Tây Bằng Đinh Luân một lòng muốn chết, hắngian nan hành đại lễ lĩnh mệnh, “… Vâng “

—— Thờigian vừa đến, Tây Bằng Đinh Luân trầm trầm khí đi vào doanh trướng, Cổ TiếuTiếu nghe được tiếng bước chân quen thuộc, ôm lấy rùa thần chạy ra đón, khẩncấp nói, “Có thể xuất phát chưa?”

Tây BằngĐinh Luân hữu khí vô lực ứng thanh, cũng cầm lên rùa thần, lấy ra một sợidây da cột vào mình rùa, sau đó lại giao cho Cổ Tiếu Tiếu “Ta giúp ngươibuộc dây vào lão rùa thần, đừng để bị vó ngựa giẫm chết thì tốt hơn”

Cổ TiếuTiếu cầm đầu dây da trên tay, nàng vì thử xem độ rắn chắc, nhất thời giốngnhư đang chơi con quay, chỉ thấy tinh quy đáng thương giương nanh múa vuốt bayqua bay lại ở giữa không trung giãy dụa… Sau đó xác định không có sơ suất, cổtay giơ lên theo quán tính bắt được rùa thần, sau đó liền nghênh ngang dẫnđầu hướng cửa doanh trướng đi đến… Tây Bằng Đinh Luân thuận khẩu khí, không khỏithay tinh quy đổ mồ hôi lạnh.

Tây BằngĐinh Luân đặt nàng ngồi lên lưng ngựa, nhưng tâm lại không đành lòng nói,“Quy tinh chính là sẽ không kêu, nếu không sớm đã bị ngươi tra tấn đến ngàyngày đều khóc “

“Phảikhông? May mắn nó sẽ không kêu, hắc hắc…” Mà Cổ Tiếu Tiếu lại hoàn toànkhông lĩnh ngộ được dụng ý trong lời nói này.

Tây BằngĐinh Luân bất đắc dĩ cười, chớp mắt mâu quang ôn nhu hóa thành một đạo sátkhí, hắn giơ roi giục ngựa thẳng ra chiến trường, cùng lúc đó, Tây Long binh đứnghai bên một loạt quỳ xuống hô vang khẩu hiệu bừng bừng khí thế —— chúc quốcvương chiến thắng trở về.

※ ※

Tĩnh HuyềnPhong một thân chiến giáp, cầm đao cưỡi ngựa dẫn đầu tới gần biên giới TâyLong quốc , đứng lặng sừng sững ở trước vạn mã ngàn quân như Thái Sơn trướcbiển, hắn sau lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay một bá vương đao chói lọi, từtrên cao nhìn xuống, khí phách ngập trời ——

—— đợiđến khi thân ảnh kiều nhỏ bình yên vô sự rơi vào đáy mắt, Tĩnh Huyền Phong giơlên bá vương đao ý bảo tam quân yên lặng, khóe miệng không khỏi giơ lên mộtchút an tâm tươi cười.

Cổ TiếuTiếu cố nhoi về phía trước, lòng nóng như lửa đốt giật nhẹ cổ tay Tây BằngĐinh Luân, “Nhìn thấy bóng dáng Tĩnh Huyền Phong chưa?”

Tây BằngĐinh Luân chi tiết trả lời, “Ngay ở phía trước cách chừng trăm thước “

Cổ TiếuTiếu vừa nghe trăm thước, vươn một bàn tay mừng rỡ chào hỏi, “Tĩnh HuyềnPhong! Ta ở đây! Nhìn thấy ta thì trả lời một tiếng “

Tĩnh HuyềnPhong thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, chỉ là trong giọng nói có chút lolắng, trái ngược hẳn với trạng thái phong trần mệt mỏi của mình, hắnkhông khỏi sang sảng cười, “Tiểu manh nhi, có nhớ bổn vương không?”

Cổ TiếuTiếu giơ lên một chút cười ngọt ngào, kích động không thôi lớn tiếng trả lời,“Nhớ ngươi muốn chết, ngươi có hay không nhớ ta nha?”

Tĩnh HuyềnPhong giống như hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Tây Bằng Đinh Luân, cườicợt nói, “Bổn vương vội vàng ứng chiến, nào có thời gian nhớ ngươi “

“Ngươingươi ngươi! Cư nhiên không nhớ ta? Ô ô, uổng công ta nhớ ngươi đến ănkhông ngon…” Cổ Tiếu Tiếu lớn tiếng giả khóc.

Tĩnh HuyềnPhong khóe miệng khẽ nhếch, tiểumanh nhi sắc mặt hảo như vậy, hắn thấy thếnào cũng không giống cuộc sống hàng ngày bị khó dễ a.

“… Đợi TrấnNam Vương phi trở lại bên cạnh ngươi, hai người hàn huyên cũng không muộn” TâyBằng Đinh Luân không muốn bản thân phải chịu đả kích tới máu chảy đầm đìa,thản nhiên nhắc nhở ý bảo hai người nên nhìn rõ thế cục ngay tại giờ phútnày.

Tĩnh HuyềnPhong thu liễm ý cười, mâu trung lạnh lùng, chất vấn nói, “Bổn vương ngay lúcnày liền đứng ở trước mặt ngươi, còn không mau thả người? !”

Tây Bằng ĐinhLuân đối khiêu khích của hắn chỉ cười trừ, đem Cổ Tiếu Tiếu thả xuống ngựa,nhẹ giọng dặn dò nói, “Cứ đi về phía trước đi, đại khái đi được khoảng haimươi bước sẽ có một tảng đá lớn, chính mình cẩn thận một chút “

Cổ TiếuTiếu ngẩn ra, Tây Bằng Đinh Luân khi đối mặt Tĩnh Huyền Phong nói năng lỗmãng, nhưng lại vẫn dặn dò mình cẩn thận kẻo ngã, nàng không khỏi tronglòng nổi lên một tia ấmáp, ôm ấp rùa thần ngẩng đầu, lời nói phát ra từnội tâm, “Cám ơn ngươi Tây Bằng Đinh Luân, ta nghĩ, ai gả cho ngươi nam nhân cẩnthận như vậy thật sự là phúc khí, tái kiến, ta hy vọng hai ngươi ai cũng sẽkhông bị thương, tin tưởng lời nói của ta, đây là ta thiệt tình thành ý chúcphúc…” Nói xong, nàng thật cẩn thận dò bước chân đi trước…

Tây BằngĐinh Luân chất phác một cái chớp mắt, nhìn chăm chú bóng dáng thong thả củanàng… Nhất thời nhảy xuống ngựa, “Đợi chút!”

“Làm sao vậy?”Cổ Tiếu Tiếu dừng chân ngoái đầu nhìn lại, Tây Bằng Đinh Luân đi lên trướchai ba bước… Trầm trầm khí mặc nói, “Nếu bổn vương chết ở dưới đao Tĩnh HuyềnPhong, ngươi…có một tia khổ sở nào không?”

Cổ TiếuTiếu khóe miệng cứng đờ, ngưng trọng nói, “Hội khổ sở, từ khi ta đi vào đạiniên kỉ xa lạ này, thiệt tình đối đãi tốt với ta chỉ có hai người, là TĩnhHuyền Phong cùng ngươi, kỳ thật ta rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu, nhưng lậptrường bất đồng không có biện pháp…” Nàng kiễng chân chủ động ôm bả vai Tây BằngĐinh Luân, không để ý Tĩnh Huyền Phong đangnổi trận lôi đình hò hét (đố phu=))), còn thật sự nói, “Lời này có thể bị cho là quá ngây thơ, nhưng, nếucòn kịp đình chỉ trận chiến tranh này, ta tự đáy lòng sẽ cảm tạ ngươi “

Tây BằngĐinh Luân có chút kìm lòng không đậu, ôm lại thắt lưng của nàng, chậm rãinhắm lại hai tròng mắt, tựa hồ đắm chìm ở trong vô hạn ấm áp… Ngưng chiến cólẽ sẽ làm trời đất cảm động , nhưng hắn lại thủy chung không thể cảm độngđược lòng của nàng.

Tĩnh HuyềnPhong nổi trận lôi đình hét lớn một tiếng, “Cổ Tiếu Tiếu ! Bổn vương đếm tớiba! Ngươi nếu không lại đây thì đừng bao giờ lại đây nữa !”

“…” CổTiếu Tiếu khóe miệng giật giật tức khắc buông Tây Bằng Đinh Luân ra, vừa đivừa không kiên nhẫn hồi đáp, “Đến đây a, ta làm còn không phải vì đại cục sao,lòng tốt không được báo đáp!”

“Ngươi!Ngươi ở trước mặt bổn vương dám ôm Tây Bằng Đinh Luân lại còn nói vì lấy đạicục làm trọng? !”

Cổ TiếuTiếu lười cùng hắn giải thích, nàng đi được vài bước lại cảm thấy trên cổ cógì đó nặng trịch lúc ẩn lúc hiện, theo bản năng giơ tay sờ sờ… Không khỏi thảchậm cước bộ, ý nghĩ có chút trì độn … Nàng nhớ rõ vòng cổ này chính là ——vĩnh hằng chi tâm.

… Mà Tây BằngĐinh Luân cũng không quay đầu lại quay ngựa đi thẳng… Hắn không có năng lựclấy được tình yêu của Cổ Tiếu Tiếu , chỉ có thể đem chân tình của chínhmình yên lặng ở lại bên người nàng.

Cổ TiếuTiếu cảm thấy trên mặt có chút chất lỏng ướt át chảy xuống… Nàng chất pháclau đi nước mắt, vì sao hội khóc đâu, nàng tựa hồ một chút đều không hiểu,chính là trong lòng không hiểu nên lại càng khó chịu, giống như một lão bằnghữu đang cùng mình nói lời từ biệt, thân ảnh càng ngày càng xa…

Tĩnh HuyềnPhong thấy nàng rơi lệ đầy mặt chậm rãi tới gần, trong lòng lại càng không rõlà tư vị gì, hắn mỗi ngày mỗi đêm thao thức đều vì nữ nhân ở trước mắt,thậm chí không sợ chết mà đích thân rachiến trường, thế nhưng nàng lại cùngđịch nhân ôm cáo biệt? … Ở trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng củachính mình trở nên vô giá trị.

Hắn khôngkhỏi mùi thuốc súng(ý là ghen ạ) mười phần tức giận trừng mắt nhìn Tây BằngĐinh Luân, nữ nhân của Tĩnh Huyền Phong cũng dám nhớ thương, chết bao nhiêucũng không đủ.

Tây BằngĐinh Luân mặt không chút thay đổi đáp lễ Tĩnh Huyền Phong… Hảo hảo quý trọng nữnhân này đi, đừng để cho chính mình cảm thấy hối hận.

Hai người bốnmắt chạm vào nhau tóe ra ánh lửa, binh khí cầm trong tay giật giật như nónglòng muốn thử sức, tựa hồ chỉ đợi Cổ Tiếu Tiếu đi vào địa phận an toàn ——

Cổ TiếuTiếu vừa khóc vừa đi, đã quên Tây Bằng Đinh Luân vừa nhắc nhở phía trướccó tảng đá… Nàng kinh hô một tiếng té ngã trên đất, nhất thời ăn đau ngồi dướiđất nhu nhu đầu gối, nhất thời cảm thấy một mảng ướt sũng máu, nàng biết bịthương… Vừa muốn cố gắng bò dậy, lại cảm thấy có tiếng bước chân từ haiphía chạy lại gần mình, một trái một phải đồng thời kéo cánh taynàng.

Tĩnh HuyềnPhong cùng Tây Bằng Đinh Luân hai mặt nhìn nhau đều không lên tiếng, Tĩnh HuyềnPhong trong cơn giận dữ đẩy Tây Bằng Đinh Luân một phen, chất vấn nói, “Ngươi đếntột cùng muốn như thế nào? !”

Tây BằngĐinh Luân phủi phủi khôi giáp, không nhanh không chậm nói, “Không muốn như thếnào “

“Không bằngđánh trước một trận!” Tĩnh Huyền Phong lời còn chưa dứt đã giơ lên nắm đấm,Tây Bằng Đinh Luân cũng lập tức thủ thế, vừa vặn đang không có chỗ phát hỏa,hắn khinh thường cười nhạt, mâu quang đột nhiên nổi giận, “Tùy thời phụng bồi!”

“…” CổTiếu Tiếu nghe thấy hai người chuẩn bị ra tay, vội vàng đứng lên che chắnở giữa, “Các ngươi làm cái gì vậy, mấy vạn người đang nhìn hai người cácngươi a, một khi động thủ tất cả đều sẽ xông lên hỗ trợ! ——” nàng hiện tại cảmgiác không giống hai quân giao chiến, đổ giống hai cái cáu kỉnh tiểu hài tử ởcho nhau đùa giỡn.

Lời này vừanói ra, hai người mới ý thức được hành động của mình có chút không ổn,Tĩnh Huyền Phong trầm trầm khí, dắt tay Cổ Tiếu Tiếu, tức giận quay về,đợi đi được một khoảng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi chờ đấy tiểu manhnhi, bổn vương lúc này tạm tha cho ngươi, đợi sau khi trở về, bổn vương hảohảo tính sổ với ngươi!”

“…” CổTiếu Tiếu vừa nghe lời này liền ngừng cước bộ về phía sau lui, “Ta ta ta đãlàm gì vậy?” Tĩnh Huyền Phong áp lửa giận tận trời nắm chặt cánh tay nàngthêm một chút, Cổ Tiếu Tiếu ăn đau kinh hô một tiếng… Tĩnh Huyền Phong nổigiận đùng đùng xoay người, ánh mắt lại rơi trên một vài vết máu loang lổ ở đầugối nàng… Tĩnh Huyền Phong không khỏi trầm trầm khí, cưỡng chế lửa giận tronglòng quay lại, nhấc tay đem nàng ôm vào trong ngực bế đi, Cổ Tiếu Tiếukhóe mắt tí tách rơi mấy khỏa nước mắt, lại nhu nhu mí mắt ủy khuất nói, “Takhông muốn ngươi đi đánh giặc, sợ ngươi bị thương, ngươi lại hung dữ với tanhư vậy… Ô ô…”

Tĩnh HuyềnPhong ngẩn ra, lửa giận trong mắt tựa hồ dần dần hạ nhiệt độ, ngón tay thôsáp lau đi nước mắt của nàng, ra vẻ phiền lòng nói, “Ngươi trừ bỏ khóc còn cóthể làm gì khác ?”

Cổ TiếuTiếu giơ lão rùa thần lên đập vào trên trán hắn, “Ngươi sao lại không cólương tâm như vậy a? Ngươi thử nói xem ta vì sao lại khóc! Còn không phải bịngươi khi dễ thành như vậy —— “

Tĩnh HuyềnPhong thét lớn một tiếng nhu nhu cái trán, lúc này mới chú ý tới “Hung khí”trên tay nàng là một vật còn sống, không khỏi tức giận quát, “Rùa này, làTây Bằng Đinh Luân đưa cho ngươi? !”

Cổ TiếuTiếu cảm thấy Tĩnh Huyền Phong muốn cướp, ôm chặt lão rùa thần nói dối, “Khôngphải, thị nữ Tây Long quốc đưa cho ta “

Tĩnh HuyềnPhong hoàn toàn không tin, “Đi đi! Ngươi ngay cả tín vật đính ước cũng đãnhận, còn cùng ta về Vân thành làm gì? !”

“Tín vậtcái đầu ngươi a, ai ăn no rỗi hơi dùng rùa làm vật đính ước? !”

Tĩnh HuyềnPhong vừa muốn mở miệng, lại thấy quân sư cấp tốc hướng phía mình chạy tới,hắn tức khắc đứng lặng tại chỗ chờ, quân sư giờ phút này trừ bỏ mặt mang tươicười còn hiện ra một phần kinh hỉ, “Vương gia, Tây Bằng Đinh Luân không chiếnmà hàng, người xem ——” Tĩnh Huyền Phong giật mình, mình quay nhìn lại về phíaquân đội Tây Long quốc… Liền thấy rất nhiều binh lính chậm rãi hướng Tây Longquốc quay về, hơn nữa còn giương cờ của cả hai bên—— biểu lộ việc đìnhchiến giữa Hán quân cùng Tây Long quốc.

Cổ TiếuTiếu vừa nghe lời này hưng phấn không thôi, nàng khẩn cấp chụp lấy bả vaiTĩnh Huyền Phong, “Tây Bằng Đinh Luân thật sự không đánh sao?”

“Ân, tiểutình nhân của ngươi vừa lui binh ” Tĩnh Huyền Phong mặt không chút vui mừngxoay người, gằn từng tiếng chất vấn nói, “Tây Bằng Đinh Luân cùng quân ta phầnthắng nửa này nửa nọ, hắn lại đột nhiên lui binh, thời cơ tốt như vậy hắn cưnhiên buông tha, ngươi còn dám nói cùng hắn là trong sạch ?” Không chờ CổTiếu Tiếu giải thích, Tĩnh Huyền Phong lại nói, “Trở lại vương phủ ngươi đemtất cả nói ra rõ ràng, nếu không một khắc một ngày bình an cũng đừng nghĩtới “

“…” CổTiếu Tiếu hết đường chối cãi cúi hạ mí mắt, nàng mơ tưởng qua vô số loại tìnhcảnh khi hai người gặp mặt, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới ác mộng lạimột lần nữa bắt đầu, Tĩnh Huyền Phong! Ngươi vẫn như trước, là cầm thú không bằng!

—— Tây BằngĐinh Luân đứng lặng ở trên đài cao nhìn xuống một đôi thân ảnh càng ngàycàng nhỏ bé… Tái kiến , ta toàn tâm toàn ý yêu nữ nhân này… Chỉ mong ta cóthể hoàn thành tâm nguyện của ngươi, đây là một phần lễ vật cuối cùng ta cóthể đưa ngươi, chúc ngươi hạnh phúc.