Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 67-1




Mấy năm trước công ty Triêu Tầm còn được coi là công ty đứng nhất nhì giới giải trí, dưới trướng có vô số nghệ sĩ đang nổi, cũng đã từng chiếm hơn nửa giang sơn giới giải trí, huy hoàng trong một khoảng thời gian.

Bây giờ bởi vì cách quản lý không phù hợp và yêu cầu của nghệ sĩ ngày càng cao, có không ít nghệ sĩ bị công ty giải trí khác cướp mất đến mức không gượng dậy nổi, bây giờ dưới trướng chỉ nắm giữ hợp đồng của một đám minh tinh tuyến ba bốn, không có nổi một minh tinh đang hot.

Giọng điệu ông chủ của công ty trầm trọng, "Sau khi các quản lý cấp cao trong công ty đã thảo luận và thống nhất, chúng tôi đã đồng ý đề nghị thu mua công ty giải trí Triêu Tầm của tập đoàn Lục thị."

Lời vừa nói ra, nhiều minh tinh ngồi bên dưới dồn dập đè nén sự vui sướng trên mặt.

Tình trạng hiện giờ của công ty trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, công ty không có nhiều tài nguyên trong giới giải trí, không tranh thủ được nhiều tài nguyên cho nghệ sĩ, một miếng bánh kem phải chia cho nhiều người như vậy, sao có thể thỏa mãn.

Nhưng được Lục thị thu mua thì không giống.

Trước kia truyền ra tin tức Lục thị có ý định đầu tư phim, đây rõ ràng chính là điềm báo Lục thị muốn tiến vào giới giải trí. Mặc dù không có kinh nghiệm trong giới, nhưng bất kể nói như thế nào thì Lục thị cũng là tập đoàn nhất nhì nước, có tài chính có nhân mạch có quyết tâm.

Bây giờ giải trí Triêu Tầm bị Lục thị thu mua, đây sẽ là công ty giải trí duy nhất dưới trướng tập đoàn Lục thị, còn sợ Lục thị sẽ không dốc hết toàn lực phát triển Triêu Tầm sao?

Tất nhiên, những minh tinh có hợp đồng với Triêu Tầm như bọn họ về sau sẽ không còn phải lo lắng không có tài nguyên nữa.

Tất cả mọi người im lặng nín thở không dám lộ ra nửa phần vui sướng trước mặt ông chủ, dồn dập ra vẻ lo lắng ưu sầu.

Ông chủ lớn ở trên bục phát biểu cảm nghĩ, đại khái nói là mặc dù công ty Triêu Tầm bị thu mua nhưng mọi người mãi mãi đều là người một nhà.

Mọi người đều mang vẻ cảm khái, vạn phần không muốn.

Sau khi buổi họp kết thúc, người đại diện của Diệp Tình bảo Diệp Tình đến văn phòng anh ta một chuyến, Diệp Tình đồng ý.

Quá trình cuộc họp như nào Diệp Tình vẫn luôn không quan tâm, trong đầu cô ta chỉ còn lại câu nói 'Công ty giải trí Triêu Tầm sắp bị Lục thị thu mua' của ông chủ.

Có người cười chúc mừng Diệp Tình, "Diệp Tình, về sau công ty bị Lục thị thu mua rồi, cô cũng phải chiếu cố chúng tôi một chút nhé, dù sao ông chủ Lục thị cũng là em rể của cô mà."

Nhìn vẻ ngoài thì như chúc mừng, kì thực là châm chọc.

Trong số bọn họ ai nhìn mà không hiểu quan hệ giữa Diệp Trăn và Diệp Tình? Nếu quan hệ hai người thật sự tốt, Diệp Tình sẽ luôn bị lu mờ dưới đáy giới giải trí như bây giờ chắc?

Mà gần đây trên mạng bùng nổ những chuyện kia, hơn phân nửa đều không thoát khỏi dính líu tới Diệp Tình.

Nếu công ty Triêu Tầm bị Lục thị thu mua, vậy trò hay bây giờ mới chính thức mở màn nha!

Trong văn phòng người đại diện của Diệp Tình cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Diệp Tình à, ở trước mặt cô tôi cũng không muốn nói nhiều, tình huống của công ty cô cũng biết mà. Lục thị thu mua công ty, bất kể là đối với tôi, hay là đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt," Người đại diện của cô ta thở dài, "Nhưng gần đây tôi nghe nói được một chút chuyện, không biết có liên quan tới cô hay không."

Diệp Tình cười nói: "Có chuyện gì anh cứ nói thẳng."

"Cũng không có việc gì, chỉ là những lời đồn đại trên mạng gần đây thôi, cô có biết không?"

Quả nhiên là bởi vì việc này.

Diệp Tình gật đầu, "Chuyện này tôi cũng hơi nghe thấy."

"Những lời bình luận trên mạng quả thực rất khó coi, cô bị cuốn vào trong đó tôi cũng biết rõ là cô vô tội, tôi tin cô, nhưng người ngoài không tin cô cũng không có cách nào, Lục tổng cũng cho rằng trạng thái bây giờ của cô không thích hợp để tiếp tục hoạt động trong giới giải trí," Người đại diện suy nghĩ một lát, "Như vậy đi, khoảng thời gian này dừng tất cả hoạt động lại, cô trước hết cứ nghỉ một lát, có việc gì tôi sẽ thông báo cho cô sau."

"Nghỉ ngơi?" Diệp Tình cười lạnh.

Làm sao mà cô ta không hiểu được ý tứ trong lời nói này, cái gì mà nghỉ ngơi, không phải là tuyết tàng (1) sao?

(1) Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

Công ty đã bị Lục thị thu mua, như vậy bị tuyết tàng tất nhiên là do Lục Bắc Xuyên hoặc là Diệp Trăn nói, nguyên nhân cô ta bị phong sát là gì, chỉ sợ là bởi vì những lời đồn trên mạng khoảng thời gian qua.

Một nghệ sĩ đang hot còn không chịu nổi mấy năm tuyết tàng, huống chi cô ta lại chỉ là một minh tinh tuyến ba bốn mà thôi, một khi bị tuyết tàng, một năm rồi hai năm, còn ai còn nhớ rõ cô ta?

"Đúng, khoảng thời gian này cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đợi có tài nguyên thích hợp tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho cô, nhưng khoảng thời gian này cô cũng nghỉ ngơi dưỡng sức đi, cũng không thể suy sụp tinh thần được."

Lão hồ ly khẩu Phật tâm xà (2)!

(2) Khẩu Phật tâm xà: (Nghĩa đen) Lời nói của Phật nhưng thâm tâm là của Xà. (Nghĩa bóng) Tỏ vẻ đàng hoàng, đứng đắn nhưng trong bụng xấu xa, độc ác.

Diệp Tình không tốn nhiều miệng lưỡi tranh chấp với người đại diện. Cô ta vốn cũng không ôm bất cứ hi vọng nào với công ty Triêu Tầm này, lại còn sắp bị Lục thị thu mua, cô ta càng sẽ không ôm hi vọng xa vời nào.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Diệp Tình chuẩn bị gọi điện cho chị Lý. Vừa khởi động máy, điện thoại mẹ Diệp liền gọi đến.

"Tình Tình, tại sao con không nghe mẹ nói nốt!"

Diệp Tình kềm chế sự không vui dưới đáy lòng, thấp giọng hấp tấp nói: "Mẹ, hiện tại con còn có việc bận, không nhiều lời với mẹ được, có thời gian con sẽ trở về thăm mẹ sau."

"Chờ một chút!" Mẹ Diệp chìm khẩu khí, "Trước hết con đừng ngắt điện thoại, nghe mẹ nói hết đã..."

Mẹ Diệp kể lại chuyện hôm nay gặp mặt với Lục phu nhân cho Diệp Tình. Diệp Tình nghe xong mi tâm nhíu chặt, "Mẹ nói là Lục phu nhân muốn bắt con rời khỏi giới giải trí ạ?"

"Đúng, bà ta còn bảo chúng ta về sau đừng đi quấy rầy Diệp Trăn, cho cha con ba mươi triệu," Mẹ Diệp dừng một chút, "Tình Tình, mẹ nói với con, nếu con có thời gian thì mau trở về, ba mươi triệu kia tuyệt đối không thể rơi xuống trên tay cha con!"

Diệp Tình mờ mịt, "Sao vậy ạ?"

"Con không biết đâu, từ khi công ty lão ta bị thu mua, hiện tại..." Mẹ Diệp dường như rất khó mà mở miệng, "Hện tại lão ta bị nghiện đánh cờ bạc!"

Từ khi Diệp thị rơi vào tay người khác, ngày nào Diệp Chấn Đình cũng ở nhà than thở. Ông ta là người thích sĩ diện, bây giờ ngay cả công ty của mình cũng không gánh nổi, lại không dám liên hệ với bạn bè trước kia, chỉ sợ bị người ta chê cười.

Nhưng nào có chuyện gì che giấu được mãi, một người trong số bạn bè đó biết rủ ông ta mượn rượu tiêu sầu, uống đến say khướt. Lúc đó cha Diệp bị bạn bè đẩy đi đánh cờ bạc, thắng được không ít tiền.

Ăn tuỷ trong xương rồi mới biết nó ngon, cha Diệp thắng được một lần tiền đầy bồn đầy bát, ngày càng hăng hái.

Thế là lỡ nghiện rồi không thể ngăn cản.

"Chuyện gì xảy ra vậy!" Diệp Tình không thể tin nổi, dù biết cha cô ta không đáng tin cậy, nhưng cô ta vẫn nghĩ, chuyện độc hại này ông ấy tuyệt đối sẽ không dính tới.

"Mẹ lừa con làm gì, gần đây, ông ta cứ lục tục ngo ngoe ván thua ván thắng, một ván thua cũng mất mấy triệu, cho nên mẹ mới nói, ba mươi triệu kia tuyệt đối không thể rơi xuống trong tay ông ta, nếu không chỉ sợ là có đi không có về!" Nói xong, mẹ Diệp thở dài, "Mẹ cũng hết cách với ông ta, khuyên như thế nào cũng vô dụng."

Đúng như Lục phu nhân nói, ba mươi triệu kia quả thật có thể khiến bọn họ hưởng thụ đến tận tuổi già, nhưng nếu Diệp Chấn Đình cầm ba mươi triệu này đi cược, chỉ sợ sẽ mất cả chì lẫn chài.

Nghe nói xong, Diệp Tình trầm mặc một lát, chỉ cảm thấy bị áp lực tới mức không thở nổi, thể xác lẫn tinh thần đều mệt, một đống chuyện dồn dập đổ lên người mình.

"Được, sáng mai con sẽ trở về một chuyến, mẹ đừng lo lắng."

An ủi mẹ Diệp vài câu xong Diệp Tình liền cúp máy, chuyện cha Diệp không vội, trước mắt việc khẩn cấp nhất là xử lý hoàn cảnh khốn khổ của mình bây giờ. Nếu cô ta thật sự bị tuyết tàng, chỉ sợ sẽ không thể ngóc đầu lên được trong giới nữa.

Diệp Tình đi đến phòng nghỉ, khóa trái cửa lại sau đó bấm gọi cho chị Lý.

"Chị Lý, Triêu Tầm sắp bị Lục thị thu mua rồi, bây giờ công ty cũng đã có kế hoạch sẽ tuyết tàng em, em thật sự không có cách nào đợi tiếp ở đây được nữa. Chị Lý, chị đã nói sẽ tìm cho em một đầu đường ra đúng không."

Tiếng chị Lý vọng lại trong điện thoại rất bình tĩnh, "Em yên tâm đi, chuyện này chị nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em. Ít nhất trước khi báo chí tung tin bị Lục thị thu mua cũng phải thương lượng với Triêu Tầm chuyện giải ước đã, chúng ta cũng quen biết lâu như vậy rồi, chắc em cũng biết thanh danh trong giới của chị rồi, tuyệt đối sẽ không sẽ có chuyện qua sông đoạn cầu đâu."

Nghe chị Lý cam đoan như thế, Diệp Tình cũng yên lòng.

Bên kia chị Lý vừa cúp máy Diệp Tình liền lập tức gọi cho Thẩm Vi Nhân, nói lại tình huống của Diệp Tình cho Thẩm Vi Nhân nghe.

Thẩm Vi Nhân nghe xong thản nhiên nói: "Chị Lý, chỗ tôi không phải bãi rác, không phải người nào cũng nhận."

Chị Lý hơi trì trệ, tất nhiên hiểu ý tứ của Thẩm Vi Nhân, cười nói: "Tôi hiểu rồi."

Thẩm Vi Nhân cúp máy, tựa vào ghế sau trên xe nhắm mắt dưỡng thần.

"Lợi hại lợi hại, hôm nay tôi coi như đã được chứng kiến thủ đoạn của Thẩm tiểu thư, xem ra về sau hợp tác tôi cũng phải đề phòng một chút mới được."

Thẩm Vi Nhân mở mắt, liếc nhìn Lục Thiếu Ngôn bên cạnh vỗ tay luôn miệng khen, "Lục thiếu sợ sao?"

Lục Thiếu Ngôn nghênh đón ánh mắt của cô ta, "Sợ chứ! Đương nhiên là sợ rồi! Đấu với mỹ nhân như Thẩm tiểu thư, nếu quả thật đùa nghịch thủ đoạn đấu trí với tôi, có thể tôi cũng không thể chống đỡ được."

Thẩm Vi Nhân thu hồi ánh mắt, duy trì trầm mặc.

"Nhưng tôi vẫn không hiểu, Thẩm tiểu thư biết rất rõ chuyện dương cầm này rất dễ được làm sáng tỏ chân tướng, vì sao cứ phải làm to chuyện lên?"

Thẩm Vi Nhân xuất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ngắm hàng xe lướt qua, giọng điệu lạnh nhạt, "Cho mình một cơ hội để hết hi vọng."

Quá khứ liên quan tới Diệp Trăn bị đào lên mạng cô ta không tin Lục Bắc Xuyên không nhìn thấy, một người bình thường thậm chí có thể nói là tầm thường vô vị như vậy, chỉ có thể ở nhà nuôi con, làm sao xứng với Lục Bắc Xuyên.

Mà chuyện này, Thẩm Vi Nhân cũng không phải là lần đầu nhắc trước mặt Lục Bắc Xuyên, để không chỉ Lục Bắc Xuyên mà thậm chí toàn bộ người của Lục gia đều biết.

Nhưng ngay cả như vậy, Lục Bắc Xuyên và toàn bộ Lục gia đều không có phản ứng gì.

Cô ta thua triệt để, thất bại thảm hại.

"Thẩm tiểu thư có thể nghĩ thông suốt như vậy thật sự là không thể nào tốt hơn nữa, người phụ nữ như Thẩm tiểu thư cũng đâu cần phải câu nệ một tên đàn ông. Chỉ cần Thẩm gia chưa ngã, Thẩm tiểu thư nguyện ý, thiếu gì đàn ông ưu tú xếp hàng chờ Thẩm tiểu thư, cô nói xem tôi có đúng không Thẩm tiểu thư?"

Tất cả mọi thứ của Thẩm Vi Nhân đều là dựa vào quyền thế của Thẩm gia, nếu không có Thẩm gia ở phía sau chống lưng, vậy thì giới giải trí kia đã sớm cắn nuốt cô ta không sót một mảnh.

Trong nội tâm cô ta hiểu rất rõ đó đều là những thứ Thẩm gia mang lại cho cô ta.

Cho nên Thẩm gia tuyệt đối không thể sụp đổ!

Thẩm Vi Nhân hít thở sâu, xoay đầu lại, "Anh yên tâm, những gì nên nói tôi đã sớm nói qua với ông rồi."

"Thẩm tiểu thư đúng là người thông minh." Lục Thiếu Ngôn cười khẽ, "Nhưng Diệp Tình kia quả là lợi hại, vậy mà có thể tìm được những video đó để công kích Diệp Trăn. Thẩm tiểu thư nói không sai, không phải thứ rác rưởi gì cũng có thể nhét vào bên Thẩm tiểu thư."

Trong điện thoại Lục Thiếu Ngôn đang mở chính là video thời cấp 3 của Diệp Trăn.

Thẩm Vi Nhân thản nhiên liếc qua, "Lục thiếu quá khen rồi, nếu như không có Lục thiếu trợ giúp thì làm sao mọi chuyện lại thuận lợi được như vậy?"

Lục Thiếu Ngôn nhíu mày, cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Chiếc xe chậm rãi lái vào biệt thự Thẩm gia, Thẩm Vi Nhân và Lục Thiếu Ngôn một trước một sau đi vào Thẩm gia. Thẳng đến khi ánh chiều tà le lói, lúc này Lục Thiếu Ngôn mới thoả mãn rời khỏi Thẩm gia.