Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 100




Chúc Chúc 3 tuổi lần đầu tiên mặc âu phục, ngũ quan lờ mờ có thể nhìn ra chân dung của Lục Bắc Xuyên. Trên cổ thắt nơ bướm, chân đi giày da nhỏ, được cha bé dắt tay một lớn một nhỏ đi vào bữa tiệc rượu ăn uống linh đình.

Mặc dù mới 3 tuổi nhưng bé cũng không xấu hổ, không phát sinh tình cảnh khiếp đảm trốn ở sau lưng cha bé không dám lộ diện, mà ngược lại rất bình tĩnh thậm chí còn có chút hiếu kỳ đánh giá xung quanh. Ngoan ngoãn chào cô chú với mấy người bạn trên thương trường đến bắt chuyện với Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên một tay nắm Chúc Chúc, một tay nâng chén rượu hàn huyên với mọi người. Đôi lúc vô ý buông lỏng tay Chúc Chúc, bé cũng vẫn rất ngoan đứng cạnh cha, không đi lung tung.

“Lục tổng, đây là con trai của anh sao? Thật đáng yêu, đường nét cũng thật giống anh.”

“Cô ơi, ý của cô là, cha con rất đáng yêu sao?” Chúc Chúc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bưng ly rượu vang giọng điệu ngây thơ.

Lục Bắc Xuyên nhìn nhóc một cái, không có thần sắc trách cứ, bình thản ung dung uống ngụm rượu.

Tuy là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng câu này của Chúc Chúc vẫn trực tiếp khiến nữ nhân kia xấu hổ cười cười, “Bạn nhỏ à, ý của cô là, con rất đáng yêu, dung mạo rất giống cha, về sau lớn lên nhất định sẽ đẹp trai giống cha con.”

“Cảm ơn cô, nhưng mà con lớn lên giống mẹ cơ.”

‘Cô’ sắc mặt sững sờ, không còn tâm tư tiếp tục bắt chuyện, nói vài câu nữa xong lập tức bưng rượu vang rời đi.

Chúc Chúc níu lấy ngón út của Lục Bắc Xuyên, trong lòng thấp thỏm sợ cha sẽ tức giận, rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cha ơi, con muốn uống nước.”

Lục Bắc Xuyên nhìn bé, “Nói nhiều lời như vậy rốt cục đã thấy khát nước rồi à?”

Chúc Chúc bĩu môi, vẫn còn có chút sợ, nhưng rất nhanh đã ưỡn bộ ngực nhỏ lên, hùng hồn lý lẽ nói: “Ngoại trừ mẹ và bà ra, không ai có thể nói chuyện với cha!”

Lục Bắc Xuyên không nhiều lời, chỉ gọi phục vụ bưng chén nước ấm cho bé.

Uống xong nước, Chúc Chúc ngồi xổm xuống bóp chân, rồi lại kiên cường đứng dậy, đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên.

“Mệt sao?”

“Không mệt ạ!”

Đứng ở bên cạnh hắn hơn hai tiếng, sức trẻ con cũng không chịu nổi. Hắn dẫn bé đến ghế sa lon cho bé ngồi xuống, lại gọi một nhân viên phục vụ đứng trông nhóc.

“Con ngồi đây nghỉ ngơi là được rồi, cha ở bên kia trò chuyện với chú đó mấy câu, chân con đau không cần đến tìm cha, cũng không được phép chạy loạn, nhớ chưa?”

Nói xong, Lục Bắc Xuyên lại bưng ly sữa bò cho bé.

Chúc Chúc bưng lấy ly sữa bò nóng hầm hập gật đầu nhẹ.

Trong trường hợp này vẫn là không nên quấy rầy cha thì hơn. Chúc Chúc nghĩ.

Ngồi đợi một lúc Chúc Chúc ngáp một cái, bé có thói quen ngủ trưa, bây giờ rất buồn ngủ, ngáp một cái, nước mắt sinh lý chảy ra.

“Đây là con nhà ai vậy, sao lại để nó lẻ loi trơ bóng ngồi ở đây thế kia?” Giọng nói trêu tức từ xa truyền đến, Lục Thiếu Ngôn bưng ly Champagne ngồi đối diện Chúc Chúc, nhìn thoáng qua tên phục vụ đứng cạnh Chúc Chúc, ném cho anh ta một ánh mắt xua đuổi ‘đi ra’.

Tên nhân viên phục vụ kia được Lục Bắc Xuyên căn dặn không thể rời đi, mặt lộ vẻ khó xử lại không dám di chuyển.

Lục Thiếu Ngôn uống cạn sạch ly Champagne trong tay, nói với người phục vụ kia: “Đi lấy cho tôi ly Champagne khác.”

Nhân viên phục vụ chần chờ: “Nhưng mà, Lục tiên sinh nói…”

“Sao vậy?” Lục Thiếu Ngôn cười nhạo, “Anh không biết tôi à?” Hắn ta nhìn về phía Chúc Chúc, “Chúc Chúc, còn nhớ chú không?”

“Nhớ ạ!” Chúc Chúc nhếch miệng, “Nhưng mà cụ nói ông là ông trẻ chứ không phải chú!”

“Chúc Chúc từng thấy ai là ông mà lại trẻ như chú chưa? Ngoan, gọi chú đi.”

Lục Thiếu Ngôn phất phất tay để người phục vụ kia đi lấy Champagne, sau đó nhìn Lục Bắc Xuyên trong đám người, cười nói: “Sao cháu lại ngồi ở đây một mình? Cha cháu không cần cháu nữa à?”

Trẻ con đối với câu ‘không cần mình nữa’ cực kỳ mẫn cảm. Từ nhỏ đến lớn chưa từng ai nói câu này với Chúc Chúc, bé bĩu môi một cái, phản bác: “Mới không phải! Cha chỉ để cho cháu ngồi lại đây nghỉ ngơi thôi.”

“Cháu nhìn xem, cha của cháu đang nói chuyện với cô xinh đẹp kìa, nào còn nhớ đến cháu nữa, chê cháu vướng víu cho nên liền vứt cháu ở đây bỏ mặc cháu đó.”

“Chú nói bậy! Cha sẽ không bỏ mặc cháu! Cha chỉ đang trò chuyện bình thường với những người kia mà thôi! Mà… mà cháu thấy mệt nha, cho nên mới ngồi nghỉ ngơi chỗ này. Chú nói hươu nói vượn, cháu không muốn nói chuyện với chú nữa!” Nói xong liền muốn nhảy xuống ghế sô pha rời đi.

“Được được được, chú nói sai rồi xin lỗi cháu được chưa,” Lục Thiếu Ngôn dùng một tay cản bé lại, bế nhóc về ghế sa lon, “Chú chỉ là không nghĩ cha của cháu lại thích cháu như thế.”

“Đương nhiên!” Chúc Chúc oán trách nhìn hắn ta, nhưng lại nhịn không được dương dương đắc ý nâng mặt, kiên định nói: “Cha thích cháu nhất, sẽ không bỏ mặc cháu đâu!”

Lục Thiếu Ngôn không quan tâm, “Thật sao? Sao chú lại không thấy cha thích cháu nhất nhỉ?”

Chúc Chúc sưng mặt, hơi có chút tức giận, không muốn nói chuyện với chú trước mặt.

Lục Thiếu Ngôn xoa cái đầu nhỏ của bé, “Đừng nóng giận, chú cũng muốn biết Chúc Chúc nói có phải thật hay không. Như vậy đi, chúng ta và cha cháu cùng chơi một trò chơi nhé? Chơi xong là chú liền biết cha của cháu thích cháu bao nhiêu, đương nhiên, cháu cũng sẽ biết.”

Chúc Chúc chần chờ hỏi: “Trò chơi gì vậy ạ.”

“Trò chơi trốn tìm. Cháu và chú cùng trốn đến một nơi mà cha cháu không biết, để cha cháu đi tìm, xem anh ta mất bao lâu mới có thể tìm được cháu, tìm càng nhanh chứng tỏ càng thích cháu. Thế nào?”

Nhân viên phục vụ bưng ly Champagne đến trước mặt Lục Thiếu Ngôn, Lục Thiếu Ngôn phất phất tay để anh ta rời đi, sau đó nhìn Chúc Chúc, cười nói: “Cháu có muốn nếm thử đồ uống của người lớn không?”

Chúc Chúc đem ánh mắt tò mò dời khỏi ly Champagne, lắc đầu, chững chạc đàng hoàng cự tuyệt, “Không muốn. Cha nói đây là đồ uống của người lớn, Chúc Chúc còn nhỏ, mới 3 tuổi không thể uống. Phải chờ tới 18 tuổi mới có thể uống!”

“Chúng ta không uống,” Lục Thiếu Ngôn rút ống hút từ trong ly sữa bò của bé ra, ngâm trong ly Champagne một lúc mới đưa tới bên miệng Chúc Chúc, “Chúng ta chỉ nếm thử mà thôi.”

Lòng hiếu kỳ của trẻ em không nhỏ, Chúc Chúc đã sớm muốn nếm thử chén rượu kia có mùi vị gì. Bé thử hé miệng, cẩn thận từng li từng tí liếm liếm đầu ống hút nhọn, mặc dù chỉ dính một chút xíu, nhưng hương vị đắng chát vẫn nổ tung trên đầu lưỡi bé.

Chúc Chúc mặt nhăn thành cái bánh bao, “Đắng quá! Cháu không nên uống, chẳng ngon chút nào!”

Lục Thiếu Ngôn ngửa đầu cười hai tiếng, bưng ly Champagne uống một hơi cạn sạch, thưởng thức hương vị, “Đồ uống như vậy mà nói khó uống, trẻ con đúng là chả biết gì.”

Chúc Chúc bưng sữa bò uống hai ngụm, lúc này mới thấy đỡ đắng.

Mặc dù đã hết thấy đắng, nhưng nhìn Lục Thiếu Ngôn uống cạn sạch ly Champagne kia cũng đủ khiến bé rùng mình, “Chú ơi, cái này đắng lắm, không ngon đâu, chú cũng không nên uống đâu ạ.”

“Chú không uống cái này thì uống gì giờ?”

Chúc Chúc chỉ vào ly sữa bò của mình, “Uống cái này! Chúc Chúc thích uống cái này, mỗi ngày đều uống, vị rất ngon, chú nếm thử đi.”

Chúc Chúc cũng cầm lấy ống hút, học hắn chọc ống hút vào ly sữa bò, để trước mặt Lục Thiếu Ngôn.

Lục Thiếu Ngôn mắt sáng rực nhìn bé, cũng không há mồm.

“Chú thử một chút đi, uống ngon lắm!”

Ngây thơ đến mức khiến Lục Thiếu Ngôn cười cười, nhấm nháp cái ống hút kia, “Ừm, quả là dễ uống, Chúc Chúc đúng là không lừa chú.”

“Vâng! Cháu đã nói rất ngon rồi mà, ngon hơn đồ uống của chú nhiều nha! Cái này cho chú uống đó, uống nhiều một chút, sẽ không thấy đắng nữa!” Chúc Chúc đưa ly sữa bò trước mặt mình đến cạnh Lục Thiếu Ngôn.

Nhìn ly sữa bò trước mặt Lục Thiếu Ngôn trầm mặc nửa ngày không nói gì, một lát sau nhịn không được bật cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Quả nhiên không đắng, dễ uống!”

Chúc Chúc vui vẻ cười, “Đó là đương nhiên rồi ạ!”

Một chén Champagne và một chén sữa bò kéo lại gần quan hệ của hai người, Lục Thiếu Ngôn cười nói: “Được, nếu Champagne đã dở như vậy thì sau này chúng ta đều không uống nữa. Đi, chúng ta đi chơi nhé?”

Chúc Chúc cúi đầu suy nghĩ, hiển nhiên mười phần rối rắm, suy tư một lát vẫn từ chối, “Cha nói, cháu phải ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ cha…”

Lục Thiếu Ngôn thở dài, “Xem ra cha cháu thật sự không thích cháu rồi, cháu nhìn xem…”

Chúc Chúc men theo ánh mắt Lục Thiếu Ngôn nhìn sang, chỉ thấy Lục Bắc Xuyên đang nói chuyện với một cô gái đứng ở trước mặt hắn.

“Còn nói mình là con trai cha cháu thích nhất, cháu xem xem, giờ cha con vẫn còn đang tán gẫu với cô xinh đẹp ban nãy kìa.”

Lục Thiếu Ngôn nhìn Chúc Chúc một chút, quan sát vẻ xoắn xuýt của bé, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cháu không muốn biết cha của cháu thích cháu bao nhiêu sao?”

Chúc Chúc nháy mắt nhìn qua hắn ta, không nói lời nào.

“Thật sự không muốn biết?” Lục Thiếu Ngôn tiếp tục dụ dỗ bé.

“Nhưng mà… nhưng mà…”

“Đừng có nhưng mà, chúng ta chỉ muốn nhìn xem cha cháu mất bao lâu có thể tìm được cháu thôi mà,” Nói xong Lục Thiếu Ngôn đứng dậy, bế nhóc xuống ghế sô pha, dắt tay bé đi về phía cửa sau.

Chúc Chúc ỡm ờ, trong lòng nửa muốn nửa không. Mặc dù bé đã đồng ý với cha sẽ ngoan ngoãn đợi cha, nhưng mà chú nói hình như cũng không sai. Cha bé hình như, quả thực không thích mình.

Không cười với mình, cũng không thấy ôm mình một cái, cho tới bây giờ đều chưa từng tới đón mình tan học về nhà…

Nghĩ đi nghĩ lại, Chúc Chúc cúi đầu, nắm tay Lục Thiếu Ngôn, đi theo Lục Thiếu Ngôn rời khỏi đại sảnh.

Mà giờ khắc này Lục Bắc Xuyên đang bị Thẩm Vi Nhân ‘tình cờ gặp’ dây dưa trên bữa tiệc.

“Bắc Xuyên, em thay mặt ông xin lỗi anh nhé. Chuyện của Lục thị mấy ngày trước em cũng đã nghe thấy. Anh đừng trách ông em, ông ấy già rồi, cuối cùng cũng không còn minh mẫn như hồi còn trẻ nữa, chuyện này chỉ là bị người ta lừa gạt lợi dụng mà thôi. Hai ngày qua ông ấy cũng rất hối hận, lo hành vi bất cẩn ngày đó của mình tạo nên phiền phức cho Lục thị.”

Lục Bắc Xuyên không biểu tình nhìn Thẩm Vi Nhân cố ý ăn mặc tỉ mỉ tham gia bữa tiệc, nhắm hai mắt lại trầm giọng nói: “Chuyện này đã qua rồi, cô không cần phải nhắc lại.”

“Như vậy đi, hai ngày nữa em mời anh ăn một bữa cơm, coi như là đền bù nhé.”

“Không cần.”

Sắc mặt Thẩm Vi Nhân hơi cứng ngắc, “Sao có thể nói không cần được. Rốt cuộc thì chuyện này vẫn do ông em làm lớn chuyện, em…”

“Thẩm tiểu thư, nếu như cô đến vì chuyện này thì tôi đã nói rồi, chuyện quá khứ không cần nhắc lại.”

Ba chữ ‘Thẩm tiểu thư’ vừa lạnh nhạt vừa xa lạ khiến nụ cười của cô ta triệt để cứng đờ, cảm giác rét run lan dọc toàn thân, lạnh đến nỗi suýt nữa cầm không vững ly rượu trên tay.

“Bắc Xuyên, em… em cảm thấy chúng ta…”

“Thẩm tiểu thư,” Lục Bắc Xuyên vẫn lãnh khốc không mang theo chút cảm xúc như trước, “Tôi không cho rằng giữa tôi và cô có cụm từ ‘chúng ta’. Nếu như không có chuyện gì nữa, xin Thẩm tiểu thư hãy cứ tự nhiên.”

Thẩm Vi Nhân tái mặt, nửa ngày sau mới cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười duy trì phong độ vốn nên có, “Được rồi.”

Lục Bắc Xuyên dời mắt khỏi người cô ta, nhìn về phía ghế sô pha Chúc Chúc ngồi, nhưng lúc này đã không còn một ai, chỉ chừa lại một cốc sữa bò chưa uống xong trên mặt bàn.

Lục Bắc Xuyên mặt mày ngưng lại, nhưng cũng không lộ ra biểu cảm quá hoảng sợ, mặt không đổi sắc đi đến ghế sô pha.

Chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay là một người bạn đã hợp tác lâu năm với hắn. Người được mời cũng đều là những nhân vật có mặt mũi trong giới kinh doanh và chính trị, biện pháp an ninh vô cùng nghiêm mật, không thể xuất hiện bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào mới đúng.

Hắn tìm tên nhân viên phục vụ đã yêu cầu để ý tới Chúc Chúc, nhân viên phục vụ thấy người biến mất nhất thời cũng trắng mặt, ấp úng nói: “Lục tiên sinh, không… chuyện này không liên quan đến tôi, vừa rồi có một vị tiên sinh tới, nói là chú của Lục thiếu gia, cho nên tôi mới rời đi.”

“Chú?”

“Đúng! Chú. Hình như anh ta cũng họ Lục.”

Lục Bắc Xuyên nhắm hai mắt lại. Lục Thiếu Ngôn.

Thoáng suy tư một lát, Lục Bắc Xuyên nhỏ giọng phân phó tên nhân viên phục vụ kia, “Anh đi tìm Trần tiên sinh, báo cáo tình huống lại cho anh ấy, để anh ta kiểm tra lại camera an ninh đi.”

Trần tiên sinh chính là người tổ chức bữa tiệc rượu lần này.

Tên nhân viên phục vụ kia liên tục gật đầu, vội vàng đi tìm Trần tiên sinh.

Về phần Lục Bắc Xuyên, hắn đưa mắt nhìn sang lối đi phía sau hậu trường, nhanh chân đẩy cửa, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Lục Thiếu Ngôn.

Ngoài ý muốn chính là, đầu bên kia thông.

“Đang ở đâu?” Lục Bắc Xuyên lời ít mà ý nhiều, không nói nhảm với hắn ta, “Anh muốn gì?”