Phong Lâm Vũ chết lặng khi nghe qua lời Kỳ An vừa nói mà run giọng hỏi:
- Anh…Anh vừa nói gì?Châu Tuệ đã sảy thai?
Kỳ An vội siết chặt lấy cổ áo của Phong Lâm Vũ rồi nghiến giọng:
- Phải!Cô ấy đã vì quá đau lòng trước sự ra đi đột ngột của mẹ mình nên đã sảy thai!Đó là con của mày!Những hành động ngu xuẩn của mày đã gián tiếp hại chết đứa trẻ vô tội ấy!
Phong Lâm Vũ tự lẩm nhẩm kèm theo giọt nước mắt lăn dài trong sự bàng hoàng:
- Con…Con của tôi…Con của tôi đã chết rồi…
Kỳ An vẫn nhìn về phía Phong Lâm Vũ với ánh mắt căm phẫn:
- Mày thậm chí không một chút quan tâm mà luôn nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy theo sự chủ quan của bản thân mình!Ngay cả việc Châu Tuệ vì giải cứu mày thoát khỏi sự uy hiếp của Bạch Tử Kỳ mà phải đánh đổi cổ phần của Thời Đại và bị chém đứt lìa một ngón tay!Bây giờ thì mày đã hiểu rõ nguyên do vì sao cô ấy luôn phải mang găng tay che đi bàn tay trái không lành lặn rồi chứ?
Kỳ An trừng mắt nhìn về phía Tiệp Trân rồi gằn giọng:
- Mày thử hỏi xem con đàn bà khiến mày mê đắm bất chấp tất cả mọi thứ vì ả có sẵn lòng bị chặt mất đi một ngón tay vì mày hay không?Hỏi thử xem ả có dám không?
Tiệp Trân nghe thấy thế thì vội dập đầu xuống đất khóc thét van xin:
- Tôi biết tội rồi!Làm ơn tha mạng!Xin tha mạng cho tôi!
Phong Lâm Vũ nhìn về phía Kỳ An với ánh mắt khẩn thiết run rẩy hỏi:
- Kỳ An…Anh nói ngón tay của Châu Tuệ đã bị Bạch Tử Kỳ chặt mất?
Kỳ An không kiềm được giọt nước mắt uất hận đang rơi xuống lúc này:
- Không những Châu Tuệ bị chặt mất đi ngón tay mà đến lúc chết vẫn không thể tìm thấy xác trong tai nạn máy bay rơi!Phong Lâm Vũ!Tại sao cô ấy lại phải chịu hết tất cả những tổn thương do mày gây nên và ra đi oan uổng như thế chứ?
Nghe đến đây thì Phong Lâm Vũ đã không còn giữ được bình tĩnh,hắn siết chặt cổ áo Kỳ An đôi môi mấp mấy run giọng hỏi:
- Kỳ An anh vừa nói gì?Lặp lại lần nữa!Châu Tuệ…Châu Tuệ gặp tai nạn rơi máy bay?
Kỳ An nhìn thẳng vào mắt Phong Lâm Vũ lóe lên tia căm hờn:
- Phải!Châu Tuệ trên đường khởi hành sang New York đã gặp phải tai nạn rơi máy bay đến nay vẫn chưa tìm thấy xác!Phong Lâm Vũ!Cô ấy chết rồi!Tao cũng không muốn tin đấy là sự thật nhưng Châu Tuệ đã ra đi vĩnh viễn rồi!
Phong Lâm Vũ trừng mắt nhìn Kỳ An rồi hét lớn:
- Anh nói láo!Châu Tuệ không thể chết như vậy được!Nhất định là đã có sự nhầm lẫn!Tôi không tin những gì anh vừa nói đâu!
Kỳ An hất tay Phong Lâm Vũ ra khỏi cổ áo mình rồi nhạt giọng đáp:
- Tao đã xác nhận thông tin chính xác cả rồi!Châu Tuệ có tên trong danh sách hành khách trên chuyến bay ngày hôm đó!Cũng chính tao là người tiễn cô ấy ra sân bay và chứng kiến cô ấy bước vào cổng an ninh!Tao cũng không tin đấy là sự thật nhưng ngoài việc chấp nhận ra thì không còn cách nào khác!
Trong khi Phong Lâm Vũ đang thất thần vì những giọt nước mắt lan dài khắp gương mặt thì Kỳ An tiếp tục nói:
- Vốn dĩ khi còn sống Châu Tuệ đã yêu cầu không cần tra cứu về những vấn đề liên quan đến mày nữa!Thế nhưng tao không cam lòng để cô ấy phải ra đi trong sự uất ức đến vậy!Tao chỉ có thể làm sáng tỏ tất cả mọi việc và trả lại sự trong sạch cho Châu Tuệ!Đó là điều cuối cùng tao có thể làm cho cô ấy!
Kỳ An nhìn về Phong Lâm Vũ đã gần như vô hồn đứng chết lặng lúc này:
- Từ trước đến nay chỉ có mỗi mình tao là đem lòng yêu đơn phương Châu Tuệ!Còn cô ấy thì chỉ mãi đuổi theo và yêu mày hơn cả bản thân mình!Điều làm tao ân hận nhất là không thể bảo vệ cô ấy trước những tổn thương do mày gây ra!Những gì tao cần làm thì đã làm xong cả rồi!Còn lại bọn người này để tùy mày hành xử!Tao không muốn can thiệp để tránh bẩn tay!
Khi Kỳ An dợm bước định quay đi thì đã bị cánh tay của Phong Lâm Vũ níu giữ,hắn nhìn về Kỳ An mà run giọng khẩn cầu:
- Anh làm ơn hãy nói cho tôi biết tất cả những gì anh vừa nói đều không phải là sự thật!Châu Tuệ vẫn bình an vô sự!Cô ấy chắc chắn là đang giận tôi nên chỉ tạm thời lánh mặt đi đâu đó đúng không?
Kỳ An gạt tay Phong Lâm Vũ ra rồi lạnh giọng đáp:
- Dù mày không muốn tin nhưng đó là sự thật!Châu Tuệ đã chết rồi!Mày cũng đừng làm ra bộ dạng thương tâm như thế nữa!Hãy cùng con ả kia tận hưởng những ngày tháng tự tại sắp tới đi!Giờ đây đã không còn ai mãi bám theo dai dẳng phía sau mày nữa rồi!
Nói dứt lời thì Kỳ An quay gót rời đi đồng thời ra hiệu cho thuộc hạ thả đứa bé gái con của gã thám tử đang chơi ở ngoài sân vườn trở vào bên trong gian phòng khách.
Bé gái nhìn thấy cha mình đang bị trói chặt bằng dây thừng thì òa khóc gọi vang:
- Cha ơi!Cha ơi!
Phong Lâm Vũ nhìn về bóng lưng của Kỳ An dần xa khuất,nước mắt không ngừng thấm đẫm trên gương mặt mà tự lẩm nhẩm:
- Không thể nào…Không thể nào đâu…Không thể như vậy được…Châu Tuệ…Em không thể chết như vậy được…
Khi ánh sáng của sự thật xuyên qua đám mây mù cũng là thời khắt Phong Lâm Vũ nhận ra cả bầu trời đang nghiêng ngã và phút chốc sụp đổ dưới chân mình.
Hắn vừa siết chặt lấy mu bàn tay liên tiếp đấm vào nền đất đến tứa máu vừa gào khóc trong vô vọng:
- Châu Tuệ!Tha lỗi cho anh!Anh sai rồi!Anh sai rồi!
Chợt nhìn thấy gã thám tử đang co mình vì run sợ gần đó Phong Lâm Vũ liền đến túm lấy cổ áo của gã mà gào lên căm phẫn:
- Thằng khốn kiếp này!Chỉ vì những đồng tiền dơ bẩn mà mày sẵn sàng bán đứng lại Châu Tuệ!Sao mày lại tráo đổi những tấm ảnh ngày hôm đó khiến tao hiểu lầm vợ mình như vậy chứ?
Gã thám tử liền hoảng sợ cầu xin:
- Phong thiếu gia tha mạng!Là vì bọn chúng uy hiếp tính mạng con gái của tôi!Tôi thực sự không cố ý hãm hại Châu tiểu thư!
Phong Lâm Vũ điên tiết ghì chặt đỉnh đầu của gã thám tử gào khóc thảm thiết:
- Nếu không vì những tấm ảnh đã bị mày tráo đổi thì tao đã không hiểu lầm và nghi ngờ về bào thai trong bụng Châu Tuệ!Vợ tao chết rồi!Con tao chết rồi!Thằng khốn này!Tao sẽ giết mày!Mày phải đền tội cho cái chết của vợ con tao!
Phong Lâm Vũ vừa gào thét không ngừng vừa ghì chặt đầu gã thám tử dập liên tiếp xuống nền đất,máu tanh nhanh chóng loang ra thành một vùng rộng lớn.Gã thám tử đã choáng váng đầu óc không còn sức để van xin.
Trông thấy cha mình nằm vật vã với vết thương không ngừng túa máu trên đỉnh đầu khiến đứa bé gái con của gã thám tử òa khóc lên nức nở quỳ xuống khoanh tay cầu xin Phong Lâm Vũ:
- Chú ơi làm ơn tha mạng cho cha con!Làm ơn tha mạng cho cha con!
Chỉ khi nghe những tiếng khóc xé lòng từ đứa bé gái thì Phong Lâm Vũ mới dừng lại đôi bàn tay thấm đẫm mùi máu tanh của mình.
Hắn bước đi chệnh choạng về phía Tiệp Trân ngã quỵ xuống cạnh ả rồi nhìn ả với ánh mắt căm hờn xen lẫn sự đau đớn.
Tiệp Trân nhìn thấy thế càng sợ hãi mà lắp bắp run sợ van xin:
- Phong…Phong thiếu gia…Làm ơn tha mạng cho tôi…
Phong Lâm Vũ lăn dài những giọt nước mắt trên gương mặt vô hồn nhìn về phía Tiệp Trân:
- Tôi vốn nghĩ cô là ân nhân cứu mạng mà suốt cuộc đời này mình sẽ không tiếc thứ gì để báo đáp!Chỉ vì muốn trả ân tình năm xưa cho cô mà tôi đã gây ra những lỗi lầm và khiến cho Châu Tuệ phải chịu nhiều tổn thương!Cô không những lang chạ cùng thằng em họ của tôi mà còn cố ý che dấu tất cả sự thật!Tiệp Trân!Xem như tôi có mắt như mù đã nhìn lầm cô!Từ đây về sau giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ gì nữa!
Phong Lâm Vũ gượng đứng lên rồi tiếp tục lạnh giọng:
- Nội trong ngày hôm nay cô hãy dọn hết tất cả đồ đạc ra khỏi biệt thự của tôi!Đừng để tôi phải gặp lại hay nhìn thấy cô thêm một phút giây nào nữa!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ thất thiểu rời đi,Tiệp Trân vẫn chưa hết bàng hoàng mà lẳng lặng nhìn theo.
Phong Lâm Vũ có thể nghe được những tiếng than khóc của trẻ thơ,tiếng thoi thóp nặng nhọc đầy sợ hãi và mùi máu tanh quyện vào trong gió phía sau hắn lúc này.