Nghe Phong Lâm Vũ cứ mãi miết kêu gào đến khản cả giọng Châu Tuệ chỉ cười nhạt đáp:
- Anh nghĩ là tôi đang ghen với anh?Tôi là chỉ đang trừng phạt thích đáng kẻ vi phạm hợp đồng.Tự anh ăn tạp còn không biết dọn rác cho sạch sẽ mà còn trách ngược lại tôi?Phong Lâm Vũ!Lần đầu cũng như đây là lần cuối tôi cảnh cáo anh!Nếu còn dám tái phạm thói phóng đãng không biết tự chủ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ tôi thì tôi sẽ không nhân từ với anh như thế này thôi đâu!.
Nghe Châu Tuệ nói thế Phong Lâm Vũ liền nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới cơ thể mình đâu đâu cũng là những vết bầm lớn nhỏ.
Gương mặt anh tuấn tiêu sái hàng ngày hắn vốn dĩ tự đắc đến nay cũng biến dạng đến thảm.Vậy mà đối với Châu Tuệ như vậy là đã "nhân từ" rồi sao?Chỉ e là lỡ như hắn tái phạm thì không biết lần sau sẽ là mất tay,mất chân,hay là mất "của quý"?Nghĩ đến đây là toàn thân Phong Lâm Vũ đã phát run cầm cập không dám tưởng tượng tiếp.
............
Đêm dần buông xuống.
Sau một ngày trời phải chạy đôn chạy đáo đến bệnh viện chăm sóc sức khỏe của mẹ rồi còn tất bật giải quyết mớ rắc rối cho Phong Lâm Vũ để lại khiến Châu Tuệ cảm thấy toàn thân lả đi vì mệt mỏi.Cô qua loa các bước skincare rồi nhanh chóng đặt người lên giường tìm đến giấc ngủ thật ngon.
Trong giấc mơ cô nhìn thấy bản thân mình trở về năm cô tám tuổi.Tối hôm ấy là sinh nhật cô,khi cha cô đang bế cô trên tay cắt chiếc bánh kem thì đột nhiên có một toán người mặc trang phục đen từ đầu đến chân trong tay cầm nhiều loại vũ khí hung hãn xông vào.Bọn chúng đồng loạt chĩa súng vào đám đông yêu cầu mọi người không được cử động.Sau đó là toàn bộ thiết bị điện bị ngắt đột ngột,những tiếng súng vang lên dồn dập,tiếng la hét,tiếng giẫm đạp của mọi người chen chúc lên nhau.Châu Tuệ bị lạc mất cha mẹ trong bóng tối sợ hãi vây kín,lúc này cô chỉ biết đứng òa khóc một mình.
- Em gái nhỏ đừng khóc nữa!Bọn người xấu sẽ phát hiện ra mất!.
Giọng nói của một bé trai vang lên trong bóng tối làm Châu Tuệ cảm thấy yên tâm hơn.Cô vừa đưa tay giụi nước mắt vừa thút thít:
- Nhưng em sợ lắm!Em bị lạc mất cha mẹ rồi!
Giọng bé trai tiếp tục vang lên trấn an:
- Có anh ở đây!Em gái ngoan đừng khóc nữa!Bây giờ anh dắt em tìm chỗ an toàn tránh bọn người xấu.Sau đó cùng em đi tìm cha mẹ em có được không?.
Nói xong cậu bé đưa tay nắm chặt lấy tay Châu Tuệ nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.Không hiểu sao lúc ấy Châu Tuệ lại cảm thấy an tâm và rất tin tưởng vào bàn tay ấm áp đang nắm chặt mình trong đêm tối đầy sợ hãi đó.Tiếng súng lại tiếp tục vang rền ngày một dữ dội,Châu Tuệ cố kìm nén tiếng khóc để bọn xấu không phát hiện mình đang nấp dưới gầm bàn.Bé trai tiếp tục dỗ dành cô:
- Em đừng sợ!Cho em này!.
Châu Tuệ nhận thấy một vật nhỏ mềm mịn không rõ hình dung đang được cậu bé nhét vào tay mình.Châu Tuệ rụt rè đón lấy:
- Cám ơn anh!Anh tên gì vậy?
Cậu bé đáp:
- Em gọi anh là Cá Voi Xanh là được rồi!
Châu Tuệ nâng niu vật nhỏ trong tay,mỉm cười vì trong hoàn cảnh nguy hiểm mình đã có thêm người bạn mới là anh Cá Voi Xanh tốt bụng.Cô rất muốn được nhìn thấy gương mặt lúc này của cậu bé ấy,chỉ tiếc là bóng tối xung quanh lúc này đã che phủ đi cả nguyện vọng nhỏ nhoi đó.
"Haha!Thì ra có hai con chuột nhắt đang núp dưới gầm bàn!".
Một tên trong bọn xấu há hốc mồm cười khi phát hiện ra Châu Tuệ và cậu bé trai đang núp dưới gầm bàn.Gã cười lên man rợ rồi chĩa súng về phía hai đứa trẻ.Cậu bé liền ôm chầm lấy Châu Tuệ la lên:
- Em gái nhỏ!Cẩn thận!.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên khô khốc xé tan màn đêm.Châu Tuệ lúc này cảm giác cậu bé đang ghì chặt lấy mình rồi từ từ gục xuống trên người cô.Do quá hoảng sợ nên cô cũng đã ngất đi sau đó,bên tai chỉ còn nghe văng vẳng những âm thanh hỗn tạp không hồi dứt cùng thoang thoảng mùi tanh của máu xông lên cánh mũi.
Khi Châu Tuệ tỉnh dậy là thấy mình đang được mẹ ôm chặt trong tay với gương mặt thất thần.Cảnh sát đang phong tỏa hiện trường xung quanh,đám sinh nhật năm tám tuổi của cô trở thành thảm kịch đẫm máu của Châu gia chỉ trong một vài giờ ngắn ngủi.Một vài thi thể được xe cứu thương mang khỏi hiện trường,trong đó có cả thi thể của cha cô.Mẹ cô-Bà Lạc Hà lúc này đã như là một cái xác vô hồn trước cảnh tang thương và sự mất mát quá lớn.
Châu Tuệ nhìn thấy chiếc váy của mình thấm đẫm máu người nhưng cô phát hiện đây không phải là máu của cô.Châu Tuệ nhớ ra lúc nãy cậu bé tên Cá Voi Xanh đã đỡ đạn cho mình.Cô cố nhìn dáo dác xung quanh nhưng chẳng thấy cậu bé đâu,cô muốn hỏi mẹ nhưng không dám hỏi,mẹ cô cũng đang rất đau đớn vật vã.Châu Tuệ nhìn vào lòng bàn tay của mình là một chiếc móc khóa hình cá voi xanh bằng bông trông rất đáng yêu!Bất giát cô bật khóc nức nở thấm ướt cả chiếc móc khóa.Vì cứu mạng cô mà người bạn Cá Voi Xanh đã không tiếc thân mình che chở.Cậu ấy còn sống hay đã chết?Đó cũng chính là nỗi ám ảnh day dứt trong cô cho đến tận sau này.
...........
Châu Tuệ choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.Cô nhìn lên đồng hồ đã điểm ba giờ sáng,hóa ra lúc nãy cô lại nằm mơ thấy Cá Voi Xanh.
Châu Tuệ kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp bọc nhung đỏ,bên trong là chiếc móc khóa hình cá voi xinh xắn như nhắc nhở cô về vị ân nhân-Cậu bé đã nắm chặt tay cô bước qua nỗi sợ hãi trong đêm tối.Mãi sau này lớn lên cô mới biết thảm kịch đêm sinh nhật năm đó là cuộc thanh trừng lẫn nhau giữa các bang phái trong giới Hắc đạo mà cha cô - Châu Khiết đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.Điều làm cô day dứt khôn nguôi là cậu bé Cá Voi Xanh năm ấy,một lần gặp gỡ mà luyến tiếc cả đời.Châu Tuệ nắm chặt chìa khóa hình cá voi trên tay như lời thì thầm với người bạn đã lâu không gặp:
- Cá Voi Xanh!Anh đang ở đâu?Anh vẫn bình yên đúng không?
.....................
Phong Lâm Vũ đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ rồi ngán ngẩm với thời tiết cuối tuần.
Những làn mưa trắng xóa vây kín cả bầu trời kèm theo tiếng sấm chớp vang rền không ngớt.Đài khí tượng đã đưa tin thời tiết ở Bắc Kinh sẽ chịu ảnh hưởng bởi cơn bão trong vài ngày tới.
Phong Lâm Vũ chậc lưỡi cho rằng mình đích thị là con ghẻ của ông trời.Suốt mấy ngày nay hắn chăm dưỡng thương để cơ thể nhanh hồi phục sau trận đòn của ác nữ Châu Tuệ.Đến nay đã phục hồi được phong độ đang muốn cuối tuần tụ tập bạn bè vui chơi lại gặp phải thời tiết xấu như vậy.Phong Lâm Vũ lầm bầm than trách một lúc rồi bước xuống lầu dưới ăn sáng,dù số phận có nghiệt ngã đến đâu thì hắn cũng phải lấp đầy cái bụng đói trước đã.
Lúc bước xuống phòng khách thì hắn nhìn thấy Châu Tuệ đang lật giở tờ báo chăm chú đọc,trên bàn là ly sữa tươi đã được uống dở hơn phân nữa.Phong Lâm Vũ chẳng buồn để ý nhiều thêm mà tiến về phía bàn ăn hớn hở chuẩn bị thưởng thức buổi sáng ngon miệng.
Thế mà nhìn quanh đi quẩn lại hắn lại chẳng thấy thức ăn được Thím Trương chuẩn bị như mọi khi.Lúc này Phong Lâm Vũ mới quay sang hỏi Châu Tuệ:
- Cô đã ăn sáng chưa vậy?Phần của tôi đâu rồi?
Châu Tuệ dừng lại việc đọc báo giây lát rồi trả lời hắn:
- Hôm nay Thím Trương phải vào thay tôi chăm sóc mẹ tại bệnh viện rồi!Anh tự đặt thức ăn bên ngoài đi!.
Lâm Phong Vũ đang đói cồn cào nghe thế lấy làm khó chịu.Hắn lướt vài thao tác trên ứng dụng điện thoại đặt Shipper giao đồ ăn đến.
Nửa tiếng trôi qua.Rồi một tiếng đồng hồ trôi qua.Phong Lâm Vũ đói xanh mặt mày vẫn chưa đặt được Shipper giao đồ ăn đến.Ứng dụng đặt đồ ăn đều tạm khóa và cáo lỗi vì thời tiết mưa bão không thể đáp ứng đơn hàng giao đến trong lúc này.Phong Lâm Vũ tức giận ném điện thoại vào một góc.Một lúc sau hết chịu nổi cơn đói cồn cào reo ầm lên trong dạ dày hắn liền tòm tèm đến gần chỗ Châu Tuệ đang ngồi đọc báo rồi hạ giọng hỏi:
- Châu Tuệ!Cô biết nấu ăn không?