Châu Tuệ nhấn chân ga cố vận hết tốc lực điều khiển xe lao đi bất chấp cả tín hiệu giao thông trên đường.
Hiện tại tâm trí cô đều bị bủa vây bởi sự an nguy của Phong Lâm Vũ.
Hơn một tuần qua cô cố ý ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ không về nhà lấy một lần là để tránh mặt hắn.
Sau khi phát hiện Phong Lâm Vũ dùng chiêu trò lấy đi chữ ký của mình vào hợp đồng mua bán Lạc Châu Viên cô đã rất tức giận xen lẫn sự thất vọng vì có cảm giác hắn đã bán đứng mình.
Cô cũng từng nghĩ mình sẽ không muốn nhìn đến mặt hắn trong khoảng thời gian rất lâu.Thế mà giờ đây đứng trước nguy cơ hắn có thể mất đi mạng sống trong tay Bạch Tử Kỳ bất cứ lúc nào thì mọi điều phẫn uất tức giận cô dành cho hắn đã không còn hiện hữu và quan trọng nữa!
Giờ phút này cô chỉ mong Phong Lâm Vũ được bình an.Châu Tuệ cố gắng điều chỉnh tay lái không ngừng run rẫy trên vô lăng không dám tưởng tượng nếu hôm nay Phong Lâm Vũ thực sự xảy ra vấn đề gì thì cô làm sao có thể đối mặt với sự mất mát ấy mà gắng gượng sống tiếp đây?
…
Đúng như lời hẹn trước đó hơn 20 phút sau Châu Tuệ đã có mặt tại nhà kho ngoại ô Bắc Kinh.
Cô vội vã bước xuống xe vừa chạy vào bên trong vừa kêu lên vang vọng khắp xung quanh:
- Bạch Tử Kỳ mày ở đâu?Tao đến rồi đây!
Cùng lúc này thì Bạch Tử Kỳ cùng vài tên thuộc hạ xuất hiện,vừa nhìn thấy bộ dạng hớt hải đầy vẻ lo lắng của Châu Tuệ hắn liền nhếch mép cười đắc ý:
- Đến rồi à?Tao không ngờ tay lái mình đỉnh thật!Đến sớm hơn dự kiến cả 10 phút cơ!
Châu Tuệ trông thấy Bạch Tử Kỳ thì liền gằn giọng:
- Mày đã làm gì Phong Lâm Vũ rồi?Thả anh ấy ra mau!
Bạch Tử Kỳ hơi nhíu mày đáp:
- Khẩn trương như vậy làm gì?Mày đến để thương lượng hay ra lệnh cho tao?
Nói đoạn Bạch Tử Kỳ liền ra hiệu cho hai tên thuộc hạ lôi xếch Phong Lâm Vũ rồi quẳng hắn nằm bẹp dưới đất toàn thân vô số vết thương bê bết máu trước mặt Châu Tuệ.
Lúc này Phong Lâm Vũ đã rơi vào trạng thái bất tỉnh,Châu Tuệ sửng sốt chạy vội đến gào vang:
- Phong Lâm Vũ!Em đến cứu anh đây!
Bạch Tử Kỳ thấy thế liền giang tay chặn Châu Tuệ:
- Này đừng manh động thế chứ!Tao chỉ chứng minh cho mày thấy hắn ta vẫn an toàn thôi!Chỉ là hắn bị ăn đòn thay cơm trong những ngày qua nên tạm thời kiệt sức mà ngất đi!
Ánh mắt Châu Tuệ long lên niềm căm phẫn tột độ:
- Bạch Tử Kỳ!Sao mày lại hành hạ anh ấy đến mức như thế chứ?Phong Lâm Vũ dù gì cũng là đại thiếu của Khải Hoàng!Mày không sợ với vị thế và sức ảnh hưởng của Khải Hoàng ở Bắc Kinh sẽ khiến Bạch Ưng của mày tan đàn xẻ nghé không còn chốn dung thân hay sao?
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền phá lên cười:
- Châu Tuệ!Mày đang chơi trò rung cây nhát khỉ à?Một khi tao đã đi đến bước đường này thì cũng đã lường trước tất cả mọi việc có thể xảy ra!Cùng lắm là cá chết lưới rách cả thôi!Bổn thiếu gia đếch việc gì phải sợ đâu!
Châu Tuệ liền gằn giọng:
- Vậy rốt cuộc mày hẹn tao đến đây là muốn thương lượng vấn đề gì?Mày thả Phong Lâm Vũ ra trước đã!Dù gì tao cũng đã có mặt tại đây rồi!
Bạch Tử Kỳ nhếch mép:
- Tao đã nói rồi!Mày đến đây để làm theo yêu cầu của tao chứ không phải ra lệnh cho tao!
Đi kèm với câu nói thì Bạch Tử Kỳ liền ra hiệu thuộc hạ liên tiếp giáng những cú đá vào ngực và bụng Phong Lâm Vũ,trông thấy thế Châu Tuệ vội xông đến và gào lên thất thanh:
- Lũ chó khốn kiếp!Tụi mày dừng tay lại ngay!
Tiếng lách cách của kim loại vang lên trong ổ đạn dự báo cho việc chuẩn bị lên nòng kèm theo động tác chĩa súng vào đầu Phong Lâm Vũ của Bạch Tử Kỳ lúc này khiến Châu Tuệ sững bước.
Bạch Tử Kỳ trừng mắt quát lớn:
- Nếu mày muốn óc thằng chó này văng ra khắp xung quanh thì thử bước thêm một bước nữa tao xem!
Trước ngữ giọng sát khí dày đặc cùng hành động hung hãn từ Bạch Tử Kỳ lúc này đã khiến Châu Tuệ cố gắng lấy lại bình tĩnh và lui lại phía sau vài bước:
- Được rồi!Mày muốn điều gì cứ nói!Đừng hành xử manh động như vậy!
Bạch Tử Kỳ giao lại khẩu súng cho thuộc hạ chĩa vào đầu Phong Lâm Vũ rồi sấn bước đến bên Châu Tuệ:
- Tao muốn gì hả?Tao đang ngứa tay muốn trừng trị mày đấy con khốn!
Nói dứt lời Bạch Tử Kỳ liền lao đến vung mạnh gậy gỗ đập thẳng vào phía sau lưng Châu Tuệ.
Cú đánh thẳng vào lưng khiến Châu Tuệ không kịp tự vệ mà ngã quỵ xuống nền đất.
Bạch Tử Kỳ khoái trá cười lớn tiếng:
- Để tao xem mày sẽ lựa chọn việc đánh trả lại tao hay là giữ lấy cái mạng chó của Phong Lâm Vũ đây?
Vừa nói dứt lời thì Bạch Tử Kỳ liên tiếp vung gậy đập thẳng vào lưng Châu Tuệ không chút nương tay.Tấm áo phía sau lưng của cô nhanh chóng rách tươm in hằn những vết thương ngang dọc rỉ máu.
Châu Tuệ cắn chặt môi nhận liên tiếp đòn tấn công ác liệt từ Bạch Tử Kỳ.Nhìn về bàn tay tên thuộc hạ của hắn đang lăm le khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Phong Lâm Vũ lúc này khiến cô tự nhủ bản thân không thể manh động chống trả.
Bạch Tử Kỳ vừa điên tiết vung gậy đập thẳng vào lưng và đỉnh đầu của Châu Tuệ vừa nghiến răng keng két:
- Đệch mẹ sao hôm nay mày không giễu võ giương oai nữa đi?Mấy ngón đòn lợi hại của mày đâu hết rồi?Huyền đai Teakwondo cái đéo gì mà nằm bẹp dưới chân tao như đống cứt vậy hả?
Châu Tuệ cắn chặt môi nhận lấy từng làn gậy vung lên cao rồi đập mạnh xuống thân thể mình tơi tả.Máu từ trên đỉnh đầu lúc này nhanh chóng tràn lan khắp gương mặt cô một màu đỏ thẫm.
Bạch Tử Kỳ vẫn không ngơi tay điên tiết vung thẳng những làn gậy giáng xuống vùng lưng và đầu Châu Tuệ mà gào lên vang vọng:
- Đệch mẹ đứng lên cho tao!Đứng lên và phản đòn lại tao!
Châu Tuệ toàn thân bê bết máu cố gắng lê lết sức tàn lực kiệt trên nền đất.Cô cố với lấy chân của Bạch Tử Kỳ khẩn thiết cầu xin:
- Bạch Tử Kỳ!Mày muốn trừng phạt tao thế nào cũng được!Tao chỉ xin mày hãy thả Phong Lâm Vũ ra!Hãy tha cho anh ấy!
Bạch Tử Kỳ dùng mũi giày đè nghiến lên nửa bên gương mặt nhầy nhụa máu của Châu Tuệ trừng mắt cười gằn:
- Cuộc thương lượng giữa chúng ta vẫn còn chưa xong đâu!Mày đừng cầu xin vô ích nữa!
Sau một hồi vung gậy giáng đòn liên tiếp lên người Châu Tuệ thì Bạch Tử Kỳ đã cảm thấy mỏi tay và hả giận phần nào.Hắn quẳng chiếc gậy qua một bên rồi bắt chiếc ghế ngồi quan sát Châu Tuệ đang nằm bẹp dưới đất thoi thóp những hơi thở nặng nhọc.
Bạch Tử Kỳ dùng chân đá qua đá lại trên thân thể đầy rẫy những vết thương rướm máu của Châu Tuệ như thể đang vờn một con mồi đã sập bẫy rồi tự đắc cười lớn:
- Không ngờ sức chịu đựng của mày cũng dẻo dai đấy!
Bạch Tử Kỳ đốt điếu thuốc rít lấy một làn hơi dài rồi nhìn về phía Châu Tuệ dõng dạc nói:
- Bây giờ tao sẽ nói đến vấn đề chính của cuộc thương lượng ngày hôm nay!Tao muốn dùng mạng của Phong Lâm Vũ để đổi lấy cổ phần của Thời Đại!Châu Tuệ!Mày thấy thế nào?
Châu Tuệ cố gắng gượng ngoi đầu lên khỏi mặt đất rồi đáp lời:
- Tao đồng ý!Chỉ cần mày thả Phong Lâm Vũ ra tao sẽ đáp ứng tất cả các điều kiện của mày!Hiện tại tao đang giữ 55% cổ phần của Thời Đại!Tao sẽ chuyển nhượng cho mày 15% ngay lập tức!
Bạch Tử Kỳ liền phá lên cười sặc sụa,hắn ghì chặt thớ tóc trên đỉnh đầu bê bết máu của Châu Tuệ khiến cô ngẩng đầu lên cao rồi trừng mắt quát lớn:
- 15% cái đéo!Mày phải chuyển nhượng tất cả cổ phần Thời Đại qua hết cho tao!Tổng cộng là 55%!
Châu Tuệ không khỏi ngỡ ngàng trước yêu cầu quá quắt từ Bạch Tử Kỳ:
- Mày đừng ép người quá đáng!Tập đoàn Thời Đại là tâm huyết mà cha tao đã bỏ không ít công sức tạo dựng nên!Tao không thể giao tất cả cổ phần vào tay mày được!
Bạch Tử Kỳ khẽ chậc lưỡi,tiến dần về phía Phong Lâm Vũ đang nằm bất tỉnh rồi lăm le họng súng gần kề:
- Xem ra cái mạng thằng chó này không cần thiết phải giữ lại rồi!
Nói đoạn Bạch Tử Kỳ liền bắn trượt ba phát đạn ra xung quanh vị trí Phong Lâm Vũ đang nằm khiến nền đất xẹt ngang tia lửa ngợp mùi thuốc súng.
Nhìn thấy hành động điên cuồng của Bạch Tử Kỳ lúc này càng khiến Châu Tuệ kêu gào lên thảm thiết:
- Bạch Tử Kỳ mày không được làm càn!Không được đụng đến anh ấy!Mày muốn 55% cổ phần chứ gì?Được rồi!Tao sẽ chuyển hết cho mày!
Bạch Tử Kỳ nghe thế liền lấy làm hả hê mà thu lại khẩu súng.Hắn ra hiệu cho thuộc hạ đem đến tệp giấy tờ rồi bước đến gần Châu Tuệ nhếch môi cười:
- Đây là giấy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần Thời Đại!Tao đã nhờ luật sư làm hết tất cả thủ tục pháp lý rồi!Mày chỉ cần ký tên vào đây là được!
Châu Tuệ cầm lấy cây bút trên tay Bạch Tử Kỳ rồi run rẩy ký tên đồng ý chuyển nhượng tất cả cổ phần Thời Đại cho hắn.
Bạch Tử Kỳ cầm lấy giấy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần từ Châu Tuệ mà cười rống lên tràng dài như hoang dại:
- Haha!Cuối cùng thì toàn bộ cổ phần của Thời Đại đã nằm trong tay tao!Hahaha…
Bạch Tử Kỳ ghé sát vào mặt Châu Tuệ tỏ rõ thái độ khinh nhạo:
- Tao không ngờ mày lại si tình đến mức này!Đầu tiên là Lạc Châu Viên,đến giờ là tất cả cổ phần của tập đoàn Thời Đại đã bị mất trắng hoàn toàn chỉ vì Phong Lâm Vũ!Đúng là nam nhân họa thủy!Toàn bộ tâm huyết cả đời cha mày gầy dựng phút chốc bị hủy hoại vì đứa con gái duy nhất của ông ta sẵn sàng đánh đổi cơ nghiệp của gia tộc chỉ vì một thằng đàn ông!Châu Tuệ à!Mày nghĩ cha mày có yên lòng nhắm mắt được không đây?