Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 55: Cô hãy rời xa anh ấy!





Trong khi Châu Tuệ còn chưa hết ngỡ ngàng thì Phong Lâm Vũ đã nhếch miệng cười tỏ vẻ châm biếm:

- Còn nói về độ lăng nhăng thì cô nghĩ mình thực sự trong sạch và không làm gì khuất tất sau lưng tôi sao?

Châu Tuệ mím chặt môi cố kiềm lại cảm giác nhói đau đang giày vò lồng ngực lúc này:

- Anh nói như vậy là có ý gì?

Nhớ lại những dấu hôn đỏ cách đây vài ngày in trên cổ Châu Tuệ cộng thêm những lời tố cáo Tiệp Trân vừa nãy từ cô khiến Phong Lâm Vũ gần như không còn giữ nổi bình tĩnh.

Hắn cố kiềm lại những gì đang muốn phát ra từ cổ họng,phớt lờ câu hỏi của cô rồi điên tiết đá mạnh vào chiếc ghế cạnh bàn ăn ngã lăn lóc trên sàn nhà rồi quát lên ầm ĩ:

- Mẹ kiếp!Mới sáng sớm đã gặp chuyện bực mình!

Tiếng động huyên náo và tiếng quát tháo của Phong Lâm Vũ khiến thím Trương đang ở dưới nhà bếp cũng phải sợ hãi chạy vội lên xem xét tình hình.

Phong Lâm Vũ sau khi quát tháo giận dữ thì tiến ra phía gara lấy xe đánh tay lái chạy vụt đi.

Châu Tuệ lúc này ngồi tại bàn ăn ôm đầu buồn bã bật khóc,Thím Trương chưa hiểu rõ thực hư nguyên do gì khiến vợ chồng cô chủ lại cãi nhau lớn tiếng tiếng vậy nên chỉ biết nói vời lời an ủi động viên cô.

Hôm nay khi tận mắt chứng kiến thái độ giận dữ của Phong Lâm Vũ một mực bảo vệ cho Tiệp Trân càng khiến Châu Tuệ nhận ra địa vị giữa cô và Tiệp Trân trong lòng Phong Lâm Vũ có sự chênh lệch lớn đến dường nào!

Châu Tuệ càng phẫn uất và không cam tâm khi Phong Lâm Vũ bỏ ngoài tai những gì mình nói.Tại sao hắn lại không tin cô mà mãi mù quáng vì con người giả dối của Tiệp Trân như vậy?

Châu Tuệ cố kiềm lại những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống,với tay lấy điện thoại gọi vào số ở văn phòng thám tử.Rất nhanh chóng đầu dây bên kia đã có người trả lời:

- Tôi nghe đây Châu tiểu thư!

Châu Tuệ lạc giọng hỏi:

- Về việc tôi nhờ anh điều tra đã có kết quả đến đâu rồi?

Đầu dây bên kia vội trả lời:

- Thưa tiểu thư!Những ngày qua tôi liên tục theo dõi sát sao hành vi của cô ta tại khu biệt thự.Tôi phát hiện cách đây hai ngày có chiếc ô tô đưa cô ta về tận nhà!Sau đó người đàn ông bịt kín khẩu trang cùng cô ta quấn quýt trở vào biệt thự và hành động âu yếm của hai người ấy đã được tôi kịp thời ghi hình lại qua máy chụp ảnh cá nhân rồi ạ!

Châu Tuệ tỏ vẻ hài lòng:

- Anh làm tốt lắm!Giữ lại tất cả bằng chứng ấy và tiếp tục chờ lệnh của tôi!

Sau khi kết thúc cuộc gọi với thám tử thì Châu Tuệ không ngừng suy ngẫm về gã đàn ông bịt khẩu trang mà tay thám tử vừa trình báo chắc chắn không phải là Phong Lâm Vũ vì cách đây hai ngày hắn vẫn còn ở Thẩm Quyến trong chuyến đi công tác và chỉ mới trở về từ ngày hôm qua.

Vậy gã đàn ông bí ẩn ấy ắt hẳn không ai khác chính là nhân tình của ả Tiệp Trân kia!

Châu Tuệ siết chặt lòng bàn tay ánh mắt long lên sự quyết tâm cao độ.Nhất định mọi sự thật sẽ sớm được phơi bày và cô sẽ lật tẩy được toàn bộ sự thật về bản chất của Tiệp Trân bắt buộc ả ta phải tự mình thừa nhận tất cả.



Tiệp Trân ngoe nguẩy vung túi xách trên tay định đẩy cửa vào biệt thự thì lúc này một toán vệ sĩ xuất hiện tóm lấy ả đồng thời dồn ép vào trong xe ô tô.

Hành động bất ngờ từ toán vệ sĩ khiến Tiệp Trân không khỏi hoảng hốt mà liên tục la ó giãy giụa:

- Các người là ai?Các người định làm gì tôi hả?

Toán vệ sĩ phớt lờ tiếng la thất thanh của Tiệp Trân mà tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trấn áp ả ngồi yên đồng thời đánh tay lái điều khiển xe ô tô lao đi nhanh chóng.

Chiếc ô tô áp giải Tiệp Trân đến bãi đất trống gần đó.Lúc này toán vệ sĩ cùng lôi xếch Tiệp Trân ra xe,ả kinh hồn bạt vía ngẩng lên nhìn người đang đứng sừng sững trước mặt ở phía xa kia không ai khác chính là Châu Tuệ.

Tiệp Trân rùng mình khiếp đảm tự hỏi vì sao Châu Tuệ lại lệnh cho thuộc hạ áp giải ả đến bãi đất trống hoang vu thế này?Không phải là lên cơn ghen muốn giết người rồi phi tang xác đấy chứ?Nhận ra Châu Tuệ vốn xuất thân là Tiểu thư nổi tiếng trong giới hắc đạo càng khiến Tiệp Trân khiếp sợ cho rằng cách đánh ghen của cô ắt hẳn tàn độc hơn người thường.

Đáp lại bộ dạng đang run rẩy cầm cập của Tiệp Trân thì Châu Tuệ lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh,cô tiến gần đến chỗ Tiệp Trân rồi thản nhiên dọ hỏi:

- Cô nhận ra tôi đúng chứ?Đây là lần thứ hai chúng ta chạm mặt nhau!

Lúc này Tiệp Trân chỉ còn biết quỳ mọp xuống chân Châu Tuệ mà van xin:

- Châu tiểu thư tha mạng!Cô muốn tôi làm gì cũng được!Kể cả việc tránh xa Phong thiếu gia!Làm ơn tha mạng cho tôi!

Châu Tuệ đưa tay đỡ lấy Tiệp Trân rồi nói:

- Cô đứng lên trước đi!Hôm nay tôi không phải đến đây để lấy mạng cô!

Sau khi dìu Tiệp Trân đứng lên thì Châu Tuệ dõng dạc nói tiếp:

- Tiệp Trân!Tôi chỉ đến đây nói ngắn gọn thôi!Hạn cho cô trong vòng ba ngày hãy cuốn gói khỏi biệt thự và rời xa Phong Lâm Vũ mãi mãi!Tôi đã nắm trong tay các bằng chứng cáo buộc cô đã phản bội sau lưng anh ấy!Nể tình cô là ân nhân đã từng cưu mang chồng tôi trước đó nên tôi cho cô một con đường lui!Cô hãy tự biết mà định đoạt!

Tiệp Trân vẫn chưa hết hoảng sợ cúi gầm mặt không dám hé môi nửa lời.Châu Tuệ tiếp tục nhả giọng đanh thép:

- Theo như tôi điều tra thì được biết gia đình của cô ở Chiết Giang hiện tại cũng đang gặp khó khăn.Cô hãy viết lấy con số mình mong muốn vào tờ ngân phiếu của Thời Đại xem như tôi thay mặt chồng tôi trả hết một lần những ân tình mà cô đã giúp đỡ anh ấy năm xưa xong rồi thì đường ai nấy đi vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại nữa!

Châu Tuệ đưa bút và tờ ngân phiếu đến trước mặt Tiệp Trân rồi nhạt giọng nói:

- Cô muốn bao nhiêu cứ viết vào đi!

Tiệp Trân lí nhí cúi đầu đáp:

- Châu tiểu thư tôi không dám đòi hỏi gì về vấn đề tiền bạc đâu ạ!Chuyện tôi từng giúp đỡ Phong thiếu gia năm xưa cũng là chuyện nên làm cả thôi!

Châu Tuệ nghe thế liền nhếch môi cười:

- Cô không cần tiền chả nhẽ còn muốn dây dưa qua lại với chồng tôi?Thôi được rồi!Tôi cũng không ép uổng gì cô phải nhận lấy chỉ yêu cầu đúng thời hạn trong vòng ba ngày cô phải lập tức rời khỏi biệt thự ngay!Nếu không thì…

Châu Tuệ ghé sát vào bên tai của Tiệp Trân rồi tiếp tục nói:

- Nếu không thì tôi cũng không cần khách sáo với cô nữa!Hậu quả sau đó có thể ngoài sức tưởng tượng của cô!

Lời Châu Tuệ chỉ thoảng qua bên tai mà lại mang đến luồng sát khí đến rợn người áp đảo cả tinh thần Tiệp Trân ngay lúc này.Ả chỉ còn biết cúi gầm mặt trong sự sợ hãi tột độ mà không dám phản ứng.

Châu Tuệ sau khi đưa ra yêu cầu với Tiệp Trân thì lệnh cho đám thuộc hạ lên xe ô tô cùng nhau rời đi.Ở bãi đất trống lúc này chỉ còn lại một mình Tiệp Trân hoảng loạn chưa thể nào định thần vì cuộc gặp gỡ vừa qua với Châu Tuệ được.



Tiệp Trân thất thiểu lê từng bước từ bãi đất trống về lại biệt thự hơn 1000 mét.

Ả vừa đi vừa lẩm bẩm trong sự hoang mang không rõ nguyên nhân vì sao Châu Tuệ lại nắm trong tay tất cả bằng chứng buộc tội mình trong thời gian ngắn đến như vậy?

Chẳng nhẽ chỉ vài lần cùng Đặng Thiên lén lút đi mua sắm hoặc khi cả hai đưa đón nhau về trước cổng biệt thự của Phong Lâm Vũ đã bị phát hiện?

Ả sững sốt khi nhận ra mình chắc chắn đã bị theo dõi suốt thời gian vừa qua,là do ả và Đặng Thiên đã quá bất cẩn rồi!

Tiệp Trân ngờ ngợ nhớ lại cảm giác trong mấy ngày vừa qua ả đã có dự cảm như đang bị ánh mắt người nào đó cứ bám theo mình từ phía sau nhưng lại không tự khẳng định được đó là ai và theo đuôi ả có mục đích gì?

Ngay cả lúc này Tiệp Trân vẫn có thể nhận ra có ai đó đang theo đuôi quan sát ả ở cự ly cách đó không xa.

Tiệp Trân nảy ra ý định bước đi thật nhanh rồi tấp vào bụi cây ven đường đi để xem xét tình hình rốt cuộc là kẻ nào đang theo đuôi ả lúc này?

Đúng như ả dự đoán sau khi tấp vào bụi cây cắt đuôi được đối tượng theo dõi thì chẳng mấy chốc một gã đàn ông có hành tung kỳ lạ đang lấm lét bước dần đến trên tay mang theo cả thiết bị chụp ảnh.

Đoán ra được kẻ này chính là đối tượng bám theo sau rình rập mình trong những ngày qua Tiệp Trân liền căm phẫn nhặt lấy khúc gỗ gần bụi cây rồi nện thẳng vào gã đàn ông từ phía sau gáy thật mạnh.

Gã đàn ông nhận lấy cú đánh thẳng vào gáy liền ngã quỵ xuống đất,Tiệp Trân hung hãn dùng khúc gỗ bổ mạnh lên đầu người đàn ông rồi hét lên giận dữ:

- Thằng chó này!Mày dám theo dõi bà!

Liên tiếp nhận lấy những gậy tấn công vào đầu từ Tiệp Trân khiến người đàn ông rơi vào trạng thái bất tỉnh nằm bẹp dí trên nền đất.

Tiệp Trân vội giơ lấy điện thoại ấn vào số máy Đặng Thiên rồi thút thít khóc:

- Đặng Thiên anh đến ngay đi!Em sợ lắm!Có kẻ lạ mặt đang theo dõi em!