Tại nhà hàng chuyên phục vụ các món Âu ở trung tâm thương mại.
Phong Lâm Vũ ân cần gắp thức ăn bỏ lên đĩa cho Tiệp Trân:
- Món ức vịt sốt cam tại nhà hàng này ngon lắm!Em ăn thử đi!
Tiệp Trân khẽ gật đầu:
- Em cám ơn Phong thiếu gia!Phong thiếu cũng ăn đi ạ!
Phong Lâm Vũ quan sát Tiệp Trân một lúc rồi nói:
- Tiệp Trân à!Từ ngày em dọn đến ở biệt thự cũng gần một tháng rồi!Em đã làm quen với cuộc sống ở đấy chưa?Có thiếu thốn về vấn đề gì không?
Tiệp Trân vội lắc đầu:
- Em sống ở biệt thự vừa to vừa đắt tiền như thế nên em cảm thấy rất tiện nghi và thoải mái ạ!Với cả thẻ đen mua sắm không giới hạn Phong thiếu gia cũng đã tặng cho em rồi thì làm sao em có cảm giác thiếu thốn được ạ?
Phong Lâm Vũ đặt tay mình lên Tiệp Trân hướng mắt nhìn đầy sự quan tâm:
- Nhớ là khi có nhu cầu về bất cứ vấn đề gì thì cứ nói với anh một tiếng là được!Anh sẽ bù đắp cho em gấp trăm ngàn lần so với những năm tháng em đã một mình chịu vất vả!Tiệp Trân à!Em nhớ là không được ngại với anh!
Tiệp Trân bẽn lẽn đáp:
- Dạ vâng!Em biết rồi Phong thiếu gia!
Phong Lâm Vũ tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào đĩa Tiệp Trân:
- Em ăn nhiều vào!Sao trông em cứ gầy nhom mảnh khảnh thế kia?Có phải là em đang siết cân không?
Tiệp Trân khẽ cười:
- Em không siết cân và ngược lại ăn uống rất thoải mái!
Phong Lâm Vũ gật gù:
- Thế thì tốt!Em có béo lên thì anh cũng không chê đâu!Hình dáng em có ra sao thì trong mắt anh vẫn đẹp mà!
Trong khi Phong Lâm Vũ cùng Tiệp Trân đang rôm rả trò chuyện thì tiếng nói quen thuộc cất lên từ phía sau khiến Phong Lâm Vũ khiến hắn giật thót cả người:
- Phong Lâm Vũ!Anh làm gì ở đây thế?
Phong Lâm Vũ quay người về nhìn theo hướng âm thanh đã cất lên giọng nói.
Không ai khác chính là Châu Tuệ cùng nữ thư ký Hạ đang đứng trước mắt hắn với ánh mắt đầy sự tò mò.
Phong Lâm Vũ ấp úng nói:
- Tôi…Tôi đang dùng bữa tối!Cô không thấy sao còn hỏi?Còn cô sao bất thình lình xuất hiện ở đây vậy?
Châu Tuệ đáp:
- Em cùng thư ký Hạ đi gặp đối tác tại đây tiện thể ghé vào nhà hàng dùng bữa tối…
Châu Tuệ chợt nhận ra nét mặt đầy vẻ hoang mang không được tự nhiên của Tiệp Trân rồi hỏi tiếp:
- Phong Lâm Vũ!Cô gái này là…
Lúc này Phong Lâm Vũ nắm chặt tay của Tiệp Trân trấn an rồi dõng dạc trả lời:
- Là bạn gái hiện tại của tôi!
Tiệp Trân nhìn thấy thái độ cương quyết của Phong Lâm Vũ như vậy thì càng sợ hãi hơn!Không ngờ hắn ở trước mặt vợ lại ngang nhiên công khai tình nhân của mình như vậy!
Châu Tuệ dù khá sửng sốt trước câu trả lời của hắn nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên rồi nhếch miệng cười:
- Thú vị thật đấy!Dù gì cũng đã gặp mặt nhau rồi chúng ta cùng nhau dùng bữa tối vậy!
Thư ký Hạ vội nói nhỏ vào tai Châu Tuệ:
- Châu tổng!Như thế hình như không được tiện cho lắm!
Châu Tuệ bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của thư ký Hạ rồi tiếp tục nhìn về phía Phong Lâm Vũ hỏi:
- Anh thấy thế nào?Em và thư ký Hạ cùng ngồi đây được chứ?
Phong Lâm Vũ mặc dù cảm thấy khó chịu khi không gian riêng tư giữa mình và Tiệp Trân bị phá vỡ nhưng thiết nghĩ dù gì mọi việc cũng nên đối mặt và giải quyết một lần cho xong liền tán thành lời đề nghị:
- Không vấn đề gì!Cô cứ ngồi chung đi!
…
Đã hơn 20 phút trôi qua…
Bàn ăn bốn người hiện tại ngập tràn không khí vừa gượng gạo vừa ngột ngạt đến khó thở.
Thỉnh thoảng chỉ vang lên một vài tiếng khua của dao nĩa và những tiếng nhai nuốt thật khẽ khàng không quên cùng nhau quan sát sắc mặt những người bên cạnh.
Thư ký Hạ toát cả mồ hôi hột nhìn về bàn tay đang dùng dao cắt miếng gan ngỗng của Châu Tuệ.
Gan ngỗng vốn mềm như thế,dùng nĩa xoắn nhẹ là có thể tách ra được ngay,cớ sao lòng bàn tay Châu Tuệ mãi cứa qua cứa lại mũi dao trên miếng gan ngỗng đã nát nhừ lại còn vang ra âm thanh nghe rợn cả gai óc?
Không chỉ thư ký Hạ cảm thấy sợ hãi mà ngay cả Phong Lâm Vũ và Tiệp Trân ngồi đối diện cũng rơi vào trạng thái yên lặng không tài nào nuốt trôi thức ăn ngay lúc này.
Thư ký Hạ vốn chỉ muốn có một bữa tối thật ngon miệng với sếp ăn mừng hợp đồng vừa ký kết thành công.Ai ngờ lại trở thành nhân vật quần chúng chứng kiến drama tình tay ba này.
Nhìn vào con dao cắt gan ngỗng trên tay Châu Tuệ lúc này thư ký Hạ chỉ cầu trời cho Nữ Tổng của mình hãy cố giữ bình tĩnh hết mức có thể.Thư ký Hạ chỉ sợ một chốc nữa thôi mũi dao ấy có thể bay đến rồi ghim thẳng vào bất kỳ vị trí nào trên gương mặt của tiểu tình nhân kia thì mọi chuyện sẽ rối tung cả lên.
Đắn đo một hồi thư ký Hạ cố ăn vội một vài miếng rồi xin phép cáo lui trước,chỉ muốn ăn tối thôi mà cảm thấy quá áp lực rồi!Mùi giấm chua ghen tuông từ nữ Tổng ngày càng tỏa ra khủng khiếp.
Nhìn thấy thư ký Hạ rời đi thì lúc này Tiệp Trân cũng quay sang Phong Lâm Vũ khẽ cất giọng:
- Phong thiếu gia!Em xin phép về trước ạ!
Do không muốn làm Tiệp Trân thêm phần khó xử nên Phong Lâm Vũ liền tán thành:
- Được rồi!Về biệt thự đợi anh!
Tiệp Trân nhận được sự đồng ý của Phong Lâm Vũ thì nhanh chóng bước ra về từ đầu đến cuối ả vẫn rất sợ sệt không dám ngẩng cao đầu và liên tục né tránh ánh nhìn từ Châu Tuệ.
Đợi đến khi Tiệp Trân vừa đi khuất thì lúc này Phong Lâm Vũ lên tiếng:
- Cô ấy đi rồi!Có vấn đề gì cần nói thì cô cứ nói ra hết đi!
Châu Tuệ đưa tay cầm ly rượu vang hớp lấy một ngụm nhỏ,nhìn thẳng về phía Phong Lâm Vũ rồi nhếch miệng cười:
- Anh muốn em nói gì bây giờ?Muốn em nhận xét về nhan sắc tiểu tình nhân mới của anh à?
Phong Lâm Vũ cảm thấy hơi chột dạ:
- Nếu là liên quan đến các điều khoản trong hợp đồng thì cô yên tâm!Tôi sẽ không lập lại vi phạm như vụ việc Trịnh Bối Y trước đó!Tiệp Trân chỉ là nữ sinh viên trường Mỹ Thuật bình thường thôi!Sẽ không lôi kéo sự chú ý của giới truyền thông!Tôi tự biết cân nhắc!
Châu Tuệ phì cười:
- Phong Lâm Vũ!Anh giải thích nhiều như vậy là muốn bảo vệ cho cô ta à?Tình cảm hiện tại em dành cho anh đã khác so với lúc trước!Dù là bất kỳ người phụ nữ nào mang danh nghĩa hay thân phận nào ở bên anh em đều cảm thấy chướng mắt!
Phong Lâm Vũ khẽ cau mày:
- Châu Tuệ!Sở dĩ hôm nay tôi công khai mối quan hệ với Tiệp Trân là muốn khẳng định với cô tôi thực sự nghiêm túc với cô ấy!Đợi đến khi hợp đồng hôn nhân giữa tôi và cô kết thúc tôi sẽ cho Tiệp Trân một danh phận xứng đáng!
Những lời quả quyết từ Phong Lâm Vũ như những mảnh thủy tinh cứa vào tim Châu Tuệ lúc này.Cô gượng cười hớp thêm một ngụm rượu vang để giữ tâm thế bình tĩnh:
- Phong Lâm Vũ!Em không hề xa lạ tính cách trăng hoa ong bướm của anh!Anh vội khẳng định như thế để làm gì?Anh nghĩ sự nghiêm túc của anh sẽ diễn ra trong bao lâu?
Phong Lâm Vũ vẫn nhìn về phía Châu Tuệ tỏ rõ sự cương quyết:
- Tôi đối với Tiệp Trân là thực lòng và muốn duy trì mối quan hệ lâu dài chứ không đơn giản là chỉ là qua đường mua vui như những người phụ nữ khác!Và Tiệp Trân cũng không giống với bọn họ!
Châu Tuệ nhếch môi cười:
- Phong Lâm Vũ!Những người phụ nữ sẵn sàng bò lên giường anh điều có điểm chung là thích tiền của anh!Cô ta thì có gì khác chứ?
Nghe qua lời Châu Tuệ vừa nói khiến Phong Lâm Vũ không còn giữ được bình tĩnh mà đứng phắt dậy đập mạnh tay lên bàn và hét lớn:
- Cô thì biết cái quái gì về Tiệp Trân mà phán bừa như vậy?Phụ nữ bò lên giường tôi vì lý do gì?Mục đích gì chả nhẽ bổn Thiếu gia không hiểu ư?Loại phụ nữ chỉ vì tiền thì chỉ đáng cho bổn Thiếu gia sướng một hai đêm rồi đường ai nấy đi!Một khi tôi đã công khai và sẵn sàng cho người ấy danh phận thì người phụ nữ tôi chọn nhất định phải rất xứng đáng!