Châu Tuệ nếm thử món ăn mình vừa mới nấu xong,quả thực là mùi vị cũng không đến nỗi tệ như lúc trước.
Cô cảm thấy thành quả khổ công đăng ký học nấu ăn của mình trong suốt một tháng qua đã được đền đáp đôi chút.
Tự tay mình chuẩn bị một số món ăn thường ngày mà Phong Lâm Vũ yêu thích là một niềm hạnh phúc với cô ngay lúc này.
Đồng hồ đã điểm 6 giờ tối,chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa Phong Lâm Vũ sẽ tan làm về nhà.Châu Tuệ thoăn thoắn đôi tay hoàn thiện các khâu chế biến nguyên liệu rồi cùng thím Trương dọn lần lượt các món lên bàn ăn.
Cô vẫn nhớ Phong Lâm Vũ từng nói về mong muốn được thưởng thức những bữa cơm có đầy đủ sự quan tâm sau khi đi làm trở về và ngay lúc này cô đang cố gắng thực hiện tốt vai trò người vợ đảm đang mà hắn thường mong ước.
Hơn một tiếng đồng hồ sau thì Phong Lâm Vũ trở về,nhìn thấy vẻ ngoài đã thay đổi một cách ngoạn mục của cô khiến hắn không khỏi lấy làm ngạc nhiên:
- Châu Tuệ!Sao cô lại trở thành hình dạng thế này hả?
Châu Tuệ chỉ khẽ cười đưa tay vén lại mái tóc sau vành tai bẽn lẽn hỏi:
- Anh nhìn thấy ngoại hình của em đã trở nên dịu dàng hơn chưa?
Phong Lâm Vũ lập tức cười lớn:
- Nhìn cô cứ dị hợm sao sao ấy!Trông buồn cười lắm!Thà cứ như lúc trước còn dễ xem hơn!
Châu Tuệ không bận lòng về những câu nói khó nghe của Phong Lâm Vũ,cô đẩy lưng hắn lên phòng rồi vui vẻ nói:
- Anh mau đi tắm rồi xuống ăn cơm tối cùng em!
…
Trên bàn ăn lúc này là vô số món ăn nghi ngút tỏa hương hấp dẫn.
Phong Lâm Vũ ngồi vào bàn ăn rồi đảo mắt hết một vòng,miệng không ngừng nuốt nước bọt ừng ực vì các món khoái khẩu thường ngày hắn yêu thích đều đã tập trung trên bàn.
Châu Tuệ gắp một thìa thức ăn lên bát cho Phong Lâm Vũ rồi mỉm cười nói:
- Anh ăn nhiều vào!Đây đều là những món ăn anh ưa thích nhất đấy!
Phong Lâm Vũ đang đói sôi cả ruột lại gặp thức ăn ngon nên cứ thế ăn ngấu nghiến từ món này sang món khác.
Châu Tuệ nhìn thấy hắn ăn uống ngon lành như vậy thì rất hài lòng,cô liên tục mỉm cười và dọ hỏi:
- Đây đều là món ăn em nấu!Chồng à!Anh cảm thấy hợp khẩu vị không?
Phong Lâm Vũ đang ăn uống say sưa nghe thấy Châu Tuệ gọi mình bằng danh xưng âu yếm như vậy thì cố gắng để không phải sặc cơm.Hắn tạm buông đũa uống một ngụm nước rồi trả lời:
- Ừm…Cũng tàm tạm!
Nghe Phong Lâm Vũ trả lời như thế thì Châu Tuệ chợt bật cười khi nhìn vào cách hắn ăn uống không ngơi được mồm lại khác xa với lời nhận xét không thật lòng của mình chút nào!
Cô múc thêm một bát canh cho hắn đặt ngay bên cạnh rồi nhẹ nhàng nói:
- Chồng à!Em đang cố hết sức để trở thành hình mẫu phụ nữ như anh mong muốn.Em sẽ chứng minh cho anh thấy tình cảm của em dành cho anh không phải là ngẫu hứng nhất thời.Như anh thấy đấy em đã thay đổi ngoại hình của mình rồi!Em đang học nấu ăn và sắp tới sẽ cai luôn cả thói quen hút thuốc lá!Chỉ cần anh cho em thêm thời gian thì em sẽ không làm anh phải thất vọng đâu!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền chuyển sang dáng vẻ lạnh nhạt:
- Châu Tuệ à!Tôi cứ nghĩ buổi tối hôm ấy đã nói rõ ràng với cô cả rồi!Hình như cô vẫn chưa từ bỏ ý định thì phải?Tôi không cần cô phải thay đổi ngoại hình,không cần cô xuống bếp nấu ăn hay làm thêm bất cứ điều gì vì tôi nữa!Tôi sẽ không thể nào tiến xa hơn với cô được đâu!Thay vì tự làm khó mình như vậy thì cô nên dành thời gian tìm hiểu người đàn ông khác thì hơn!Tôi không thể nào đáp lại tình cảm của cô và đừng hy vọng gì ở tôi cả!
Nghe những lời bài xích từ Phong Lâm Vũ mặc dù không vui nhưng Châu Tuệ vẫn cố gượng cười:
- Anh đừng nói những lời làm nhục chí đối phương được không?Em không bắt buộc anh phải yêu thương em ngay lập tức!Chỉ cần mỗi ngày anh ghi nhận những nỗ lực của em là được!
Phong Lâm Vũ vừa húp nước canh vừa đáp:
- Tôi chỉ thích nói thẳng để cả hai đỡ mất thời gian!Thay vì gieo cho cô những hy vọng viễn vông thì dập tắt chúng ngay từ bây giờ không tốt hơn sao?
Như đã dự đoán trước nếu cùng Phong Lâm Vũ bàn luận về vấn đề này chỉ gây thêm bầu không khí căng thẳng cho cả hai.Châu Tuệ tìm cách lãng tránh sang chủ đề khác:
- Tối mai anh có bận làm gì không?Em muốn mời anh đi ăn tối ở nhà hàng Tứ Xuyên mới khai trương.Em nhớ là anh cũng rất thích ăn các món Tứ Xuyên đúng không?
Phong Lâm Vũ gật gù:
- Không vấn đề gì!Tôi sẽ sắp xếp thời gian cùng cô đến nhà hàng trải nghiệm trước nếu hợp khẩu vị tôi sẽ đưa cha và Đặng Thiên đến thưởng thức sau!Bọn họ cũng rất mê ẩm thực Tứ Xuyên!Mà này tôi cũng muốn nói cho rõ ràng!Bữa ăn tối mai sẽ do đích thân tôi trả tiền!Tôi không cần cô phải mời mọc gì cả vì chỉ muốn đi ăn cùng cô như những người bạn bình thường thôi!
Châu Tuệ khẽ cười:
- Được rồi được rồi!Anh không cần phải nhấn mạnh như vậy đâu!
Châu Tuệ không thể giấu đi nỗi buồn trong ánh mắt.Không ngờ Phong Lâm Vũ cự tuyệt cô đến mức muốn phân chia rạch ròi đến như vậy!
Bẻ gãy hàng rào thép Phong Lâm Vũ dựng lên quả thật không dễ dàng.Chưa bao giờ Châu Tuệ cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn ngày càng cách xa nhau như thế này.
…
Tại nhà hàng chuyên về ẩm thực Tứ Xuyên Dạ Uyển.
Vừa ngồi vào bàn thì Phong Lâm Vũ đã dán chặt mắt lên tấm menu và gọi hàng loạt thức ăn với nhân viên phục vụ:
- Cho tôi một phần gà Cung Bảo,một phần đậu phụ Mabo,cá nhúng dầu ớt và hai suất mì trộn Dan Dan nữa!
Mặc dù lượng thực khách đông đúc nhưng phong cách phục vụ ở nhà hàng vẫn rất chuyên nghiệp.Chẳng mấy chốc tất cả món ăn Phong Lâm Vũ gọi khi nãy đều được mang lên đầy đủ.
Phong Lâm Vũ hồ hởi liên tục gắp thức ăn lên miệng nhai nhồm nhoàm và liên tục khen ngon.Chẳng mấy chốc khuôn miệng hắn đã lấm lem vết bẩn của nước sốt mì,Châu Tuệ thấy thế liền đưa khăn lau lấy vết bẩn nơi khóe miệng hắn và khẽ lắc đầu mỉm cười:
- Anh ăn từ từ thôi!Có ai tranh mất phần đâu chứ!
Những thực khách xung quanh nhìn thấy hình ảnh ấy liền tỏ vẻ ngưỡng mộ:
- Nhìn xem cặp đôi ấy hạnh phúc chưa kìa!
- Đúng là phu thê ân ái không ngại thể hiện tình cảm!
- Trông cô vợ vừa xinh lại vừa rất cưng chiều ông xã đấy!
Phong Lâm Vũ nghe được những lời xì xầm xung quanh mình thì cảm thấy rất ái ngại.Hắn giành lấy mảnh khăn trên tay Châu Tuệ rồi nói:
- Cô cứ để tôi tự lau được rồi!
Châu Tuệ khẽ cười:
- Anh lại còn biết xấu hổ nữa à?Cơ mà nhìn anh thế này cũng thật là đáng yêu đấy!
Phong Lâm Vũ nghe thế càng ngượng đỏ mặt hơn:
- Đáng yêu gì mà đáng yêu!Cô dành tính từ ấy khen con cô sau này đi!
Châu Tuệ vẫn tiếp tục nhìn Phong Lâm Vũ với ánh mắt nghịch ngợm rồi trêu hắn:
- Việc có con không phải tự em muốn quyết là được!Phải nhờ đến sự hợp tác của anh nữa!Chồng à!Hay là tối nay về mình cùng nhau thực hiện ngay đi!
Phong Lâm Vũ cũng không ngờ có lúc Châu Tuệ lại trở nên bạo dạn như vậy!Hắn thót giật mình rồi kêu lên oai oái:
- Cái gì mà hợp tác rồi cùng nhau thực hiện kia chứ?Cô lại đùa quá lố rồi!
Ngồi lại nhà hàng thêm một lúc nữa thì Phong Lâm Vũ gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền bữa ăn rồi chuẩn bị ra về.
Trong lúc ngồi chờ Châu Tuệ vào Toilet thì hắn có thêm thời gian thưởng lãm phong cách bày trí xung quanh nhà hàng.
Nơi này vừa có thức ăn ngon vừa có không gian bày trí đẹp mắt,Phong Lâm Vũ lấy làm hài lòng và tự nhủ sẽ còn quay lại nơi đây thêm nhiều lần.
Đúng lúc này một nữ nhân viên quán không may trong lúc dọn dẹp bàn ăn thì sảy chân va vào người Phong Lâm Vũ.Trong thoáng chốc nước canh đã dính nhớp lên bộ vest sang trọng của hắn.Nữ nhân viên hốt hoảng lấy khăn giấy trên bàn lau vội vết bẩn và liên tục cúi đầu:
- Xin lỗi Tiên sinh!Do tôi vô ý quá!
Người quản lí đứng gần đấy trong thấy sự việc thì lập tức quở mắng:
- Cô làm gì thế hả?Mắt mũi để đi đâu?
Phong Lâm Vũ không muốn làm to chuyện liền xua tay nói:
- Tôi không sao!Cô ấy cũng không cố ý đâu!
Nữ nhân viên liên tục cúi đầu nhận lỗi:
- Tiên sinh thứ lỗi cho!Tôi sẽ đền tiền giặt ủi cho ngài ạ!
Phong Lâm Vũ lúc này buông mắt khỏi vết bẩn trên áo vest ngước nhìn nữ nhân viên:
- Không sao!Tôi đã bảo không…
Câu nói của hắn bỗng khựng lại vì sững sờ khi nhận ra gương mặt quen thuộc của nữ nhân viên lúc này:
- Tiệp Trân!Là Tiệp Trân đúng không?Sao em lại có mặt ở đây?