Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 29




Sau hơn một tháng phải nhập viện điều trị vết thương thì cũng đến ngày Phong Lâm Vũ được xuất viện về nhà.

Từ sớm Châu Tuệ đã lái xe đến đón hắn về trang viên ở Bắc thành.Bước chân ra khỏi cổng bệnh viện thì Phong Lâm Vũ liền thở phào nhẹ nhõm như được tái sinh lần nữa.

Hắn thực sự rất ám ảnh mùi bông băng,thuốc sát trùng,tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi giữa đêm trong hơn một tháng nằm điều trị tại bệnh viện lắm rồi!

Vừa bước chân vào nhà là Phong Lâm Vũ nhảy cẫng lên ghế sofa nằm lăn qua lộn lại thỏa thích.Hắn thích thú tận hưởng cái không khí gia đình và hơi ấm con người lúc này dễ chịu hơn tỷ tỷ lần so với không khí ngột ngạt ở bệnh viện.

Chằng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa.

Phong Lâm Vũ hớn hở ngồi vào bàn và đảo mắt một vòng quan sát các món ăn.
Gương mặt hắn chợt trở nên tiu nghỉu khi nhìn thấy các món bày trí trên bàn khác xa với bữa cơm mừng người xuất viện trở về nhà.Phong Lâm Vũ liền hướng mắt nhìn Châu Tuệ đang múc cơm vào bát rồi nói:

- Sao trên bàn chỉ có các món làm từ thịt lợn và rau củ thế này?Tôi muốn ăn tôm chiên ngũ cốc,bò xào lăn,cá sốt Tứ Xuyên và còn cả canh gà hạt sen nữa!Cô xuống bếp bảo với thím Trương đổi món ăn khác đi!

Châu Tuệ đặt bát cơm xuống đẩy qua vị trí ngồi của Phong Lâm Vũ rồi khẽ lắc đầu:

- Vết thương anh đang trong quá trình hồi phục,Bác sĩ có căn dặn trước đó thực đơn hàng ngày của anh không được ăn các loại hải sản,thịt bò,thịt gà.Nếu anh không muốn vết thương để lại sẹo thì kiêng ăn thêm một thời gian đi!

Phong Lâm Vũ nghe thế như sắp mếu đến nơi:

- Hic…Vậy tôi còn phải kiêng các món khoái khẩu trong bao lâu nữa đây?
Châu Tuệ khẽ cười,trên tay gắp lấy miếng thức ăn dỗ dành:

- Ngoan!Anh ăn thử món sườn chua ngọt này đi!Mở miệng ra nào!A…

Phong Lâm Vũ chợt đứng hình mất vài giây khi nhìn thấy Châu Tuệ đang hết sức dịu dàng và dỗ dành hắn như một bảo bối.

Hắn cho rằng cô đang muốn bù đắp và cảm thấy áy náy khi vì cô mà hắn bị trọng thương.

Dù là lý do gì thì đây cũng là lần hiếm hoi hắn cảm thấy mình được sủng hạnh như vậy!Cảm giác được ác nữ tận tay bón đồ ăn lại còn dỗ ngọt mình khiến Phong Lâm Vũ hả hê thích chí.

Nghĩ thế hắn liền há miệng thật to rồi vui vẻ nhai nhồm nhoàm miếng sườn non Châu Tuệ đút cho mình.

Đây không còn là giấc mơ hắn tự huyễn hoặc mọi khi mà chính là phiên bản đời thực.Vậy mà có ngày hắn lại tận hưởng cảm giác mình đang ở chiếu trên thoải mái làm phiền đến ác nữ một chút.
Bữa cơm sau ngày hắn xuất viện dù chỉ đạm bạc vài món nhưng cả bữa ăn lại cùng Châu Tuệ rôm rả nói cười.Thật khác xa với hình ảnh trước đây Châu Tuệ thường dõi mắt theo tờ báo lâu lâu mới đưa thức ăn lên miệng nhai cho có lệ còn Phong Lâm Vũ thì tranh thủ ngốn nghiến lấy vài miếng rồi vội buông đũa rời đi chỗ khác.

Bữa ăn của hai kẻ oan gia luôn diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt và vội vã như thế.

Chẳng ai thèm bắt chuyện hay ngó nhìn đối phương lấy một lần.Vậy mà không ngờ có ngày họ lại vui vẻ nói cười trên bàn ăn cùng nhau!Ngay cả thím Trương cũng thầm vui mừng khi nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người đã không còn căng thẳng như lúc trước.



Tại biệt thự Hỏa Sơn- Căn cứ điểm của Bạch Ưng ở Bắc thành.

Bạch Tử Kỳ ung dung thưởng thức vị trà sen thượng hạng.Lâu lâu lại đưa lên mũi hít hà hương trà rồi từ từ uống một ngụm nhỏ như một thư sinh nho nhã am hiểu trà đạo.

Từ phía cổng biệt thự bỗng dưng xuất hiện hàng loạt âm thanh của các loại vũ khí vang lên đanh thép cùng tiếng kêu la của bọn thuộc hạ rất khác thường khiến Bạch Tử Kỳ phải dõi mắt nhìn ra xa.

Bạch Tử Kỳ hoảng hốt muốn bật khỏi ghế khi nhìn thấy Kỳ An liên tục tung ra những ngón đòn hiểm hóc hạ gục lần lượt đám thuộc hạ xung quanh mình.

Từng tên từng tên một cứ thế hứng đòn no đủ rồi ngã nghiêng trên nền đất mỗi tên một kiểu như cá ngợp mắc cạn.

Khi đã phá tan hàng rào bảo vệ của biệt thự thì Kỳ An một tay cầm theo thanh mã tấu một tay lôi xếch tên thuộc hạ cuối cùng đến trước mặt Bạch Tử Kỳ.Anh nhếch môi cười khinh nhạo rồi vứt tên thuộc hạ xuống đất nằm lăn lóc ngay chân của Bạch Tử Kỳ hệt như người ta dễ dàng vứt bỏ bao rác vào thùng phân hủy vậy.

Bạch Tử Kỳ nhìn thấy hành động khıêυ khí©h của Kỳ An liền trợn mắt quát lớn:

- Thằng nhãi này!Mày có biết đây là đâu không mà tự ý xông vào vậy hả?

Kỳ An nhanh chóng khóa chặt cổ Bạch Tử Kỳ trong vòng tay cứng như gọng thép của mình rồi gằn giọng:

- Muốn bắt con chó điên bạ đâu cắn đấy như mày thì tao phải đích thân vào ổ chó thôi!Nói!Tại sao mày liên tục gây khó dễ với Thời Đại?Lại còn cả gan sai thuộc hạ đến đả thương Châu Tuệ nữa?

Bạch Tử Kỳ bị khóa chặt cổ đến mức gần như không thể thở nổi.Hắn cố giãy giụa sùi cả bọt mép mà gào lên:

- Thằng chó này!Buông cổ tao ra!Ân oán giữa tao và con nha đầu Châu Tuệ thì có liên quan đéo gì đến mày hả?

Kỳ An càng siết tay mạnh hơn như muốn gϊếŧ chết Bạch Tử Kỳ ngay tức khắt:

- Vậy hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!Mày sẽ không còn cơ hội giở trò dơ bẩn cắn chặt không buông với cô ấy nữa đâu!

Nói đoạn Kỳ An liền túm lấy cổ áo Bạch Tử Kỳ rồi dập mạnh đầu hắn vào vách tường liên tục đến tứa máu.Trong khi Bạch Tử Kỳ còn đang choáng váng vì mất máu thì lại nhận thêm vài cú đá kịch liệt vào bụng của Kỳ An.

Nhận đòn trừng phạt liên hoàn từ Kỳ An khiến Bạch Tử Kỳ toàn thân bê bết máu lê lết nằm trên nền đất trông thảm hại như mớ bùn nhão không còn hơi sức để kêu gào hay kháng cự được nữa!

Trong khi Kỳ An đang vung thanh mã tấu định giáng đòn trừng phạt cuối cùng Bạch Tử Kỳ thì tiếng súng từ phía sau lại vang lên khô khốc.

Khi anh quay lại nhìn thì thấy Bạch Tử Sâm đang chĩa súng về phía mình.Rất nhanh sau đó Kỳ An đã ngã quỵ xuống đất khi viên đạn xuyên qua bắp chân của mình.

Bạch Tử Kỳ nhìn thấy cha như nhìn thấy đấng cứu thế.Hắn cuống quýt gào lên thảm thiết:

- Cha!Bắn chết thằng chó này đi!

Kỳ An đưa tay cố bịt lấy vết thương ở bắp chân đang không ngừng túa máu,cố kiềm lại cơn đau mà nhìn về Bạch Tử Sâm với ánh mắt ngạo nghễ.

Bạch Tử Sâm tiến đến giáng thẳng hai bạt tay vào mặt Kỳ An rồi quát lớn:

- Ranh con!Mày nghĩ đây là đâu mà lại ngang nhiên đến làm loạn?Mày còn dám đánh con của lão tử?Mày nghĩ mày có bao nhiêu cái mạng hả?

Kỳ An mặt không biến sắc bình thản đáp:

- Quý tử của ông chỉ là một thằng súc sinh!Ông làm cha mà không biết cách dạy dỗ để nó ra ngoài cắn phá người bừa bãi!

Bạch Tử Sâm điên tiết đạp thẳng vào bụng Kỳ An,ghì chặt thớ tóc trên đầu anh rồi trừng mắt giận dữ:

- Mày còn vênh váo cho là lão tử không biết cách dạy con?Được lắm!Nếu hôm nay mày đã tự đến nộp mạng thì lão tử toại nguyện cho mày!

Lửa giận ngút trời của Bạch Tử Sâm chỉ dừng lại khi tia mắt nhìn thấy sợi dây chuyền mặt ngọc phỉ thúy lấp ló trước cổ của Kỳ An.

Lão ta run rẩy đưa tay chạm đến mặt dây chuyền rồi nhìn Kỳ An dọ hỏi:

- Sợi dây chuyền này…Từ đâu mà mày có sợi dây chuyền này?

Kỳ An hất tay của Bạch Tử Sâm ra khỏi dây chuyền,mặt quay đi nơi khác biểu hiện rõ thái độ khinh ghét.

Bạch Tử Sâm lúc này quan sát kỹ đường nét trên gương mặt của Kỳ An rồi chợt ngỡ ngàng như trông thấy bản sao của chính mình thời son trẻ.

Nhìn thấy cha bỗng dưng thất thần không tiếp tục ra tay với Kỳ An thì Bạch Tử Kỳ cố trườn dậy khỏi nền đất rồi gào lên ầm ĩ:

- Cha!Cha làm sao vậy?Bắn chết thằng chó ấy ngay đi!