Tiếp theo đó Trịnh Bối Y đem đến trước mắt Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ một chiếc hộp carton phủ vải tối màu bao bọc xung quanh rồi nở nụ cười nửa miệng:
- Tao sẽ toại nguyện cho bọn mày sống chết được có nhau!Trong chiếc hộp này có chứa quả mìn kích nổ đã được hẹn giờ sẵn!Theo như tao ước tính thời gian thì chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa mìn sẽ được kích hoạt!Bọn mày sẽ nhận lấy cái chết tan xương nát thịt thảm khốc nhất từ trước đến giờ!
Nói đoạn Trịnh Bối Y tiếp tục đặt quả mìn hẹn giờ bên cạnh chiếc lồng sắt rồi cười gằn:
- Vĩnh biệt Phong thiếu gia!Mày hãy tiếp tục viết nên câu chuyện tình yêu còn dang dở cùng con ả Châu Tuệ kia ở dưới cửu tuyền!
Nói dứt lời thì Trịnh Bối Y cười vang tràng dài man rợ rồi quay bước rời đi mặc cho Phong Lâm Vũ gọi vang theo thất thanh:
- Trịnh Bối Y cô muốn làm gì tôi cũng được hay muốn lấy mạng tôi cũng được nhưng xin hãy thả Châu Tuệ ra!Trịnh Bối Y!
Châu Tuệ liền nắm lấy tay Phong Lâm Vũ:
- Anh đừng gọi nữa ả đã rời khỏi đây rồi!Vấn đề quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây!
Phong Lâm Vũ vội ôm lấy Châu Tuệ vào lòng:
- Xin lỗi em!Lần này thì anh đã làm liên lụy em rồi!
Châu Tuệ áp tay mình lên bờ má của Phong Lâm Vũ:
- Không phải lỗi do anh!Trịnh Bối Y thực sự đã hết thuốc chữa rồi!Hành vi của những kẻ thủ ác đều xuất phát từ mầm mống tự cho mình là nạn nhân rồi đem sự căm hờn đổ tội cho cả thế giới nhưng lại không nhìn nhận ra những sai phạm mà bản thân đã tự gây ra trước đó cho nên anh không cần phải tự trách mình nữa!
Phong Lâm Vũ nắm chặt lấy tay Châu Tuệ nghẹn ngào:
- Châu Tuệ!Anh vẫn còn nhiều điều chưa làm nhiều dự định dang dở chưa cùng em thực hiện!Anh không muốn mọi thứ phải kết thúc như thế này!
Châu Tuệ lặng nghe những tiếng tích tắc trong thùng carton đặt quả mìn hẹn giờ không tránh khỏi cảm giác lo lắng:
- Chỉ còn chưa đầy 20 phút mìn sẽ được kích hoạt!Chúng ta phải cố gắng nghĩ cách thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt!
…
Trịnh Bối Y vừa đánh lái chiếc ôtô rời khỏi kho chứa hàng vừa không ngừng vang lên những tràng cười man dại đầy hả hê vui sướng.
Ả nghĩ đến hình ảnh khi quả mìn được kích hoạt nổ tung thân xác Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ sẽ tan tành thành trăm mảnh vụn và bị chôn vùi trong đám khói lửa mịt mù thì càng long lên ánh mắt đầy thỏa mãn.
Trong lúc Trịnh Bối Y đang không ngừng những tràng cười vang đắc chí thì chiếc xe container cùng chiều bỗng vượt qua mặt rồi loạng choạng những cú đánh lái phía trước khiến Trịnh Bối Y lấy làm khó hiểu mà liên tục lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp!Dường như đã gặp phải thằng tài xế say xỉn rồi!
Cứ thế xe container phía trước lượn lờ với tốc độ không kiểm soát khiến cho Trịnh Bối Y càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ hơn.
Ả liên tục nhấn còi xe inh ỏi báo hiệu cho xe container phía trước giảm lại tốc độ đồng thời hô hoán lên ầm ĩ:
- Tỉnh táo lại đi thằng tài xế chết tiệt kia!
Tuy nhiên mặc cho âm thanh nhấn còi xe từ Trịnh Bối Y mãi vang lên inh ỏi tài xế điều khiển xe container phía trước không thể nào làm chủ được tốc độ mà ngày càng đánh lái va vào những dãy phân cách ở hai bên làn đường cùng những cú lượn lờ vô cùng nguy hiểm.
Chỉ trong ít phút sau đó xe container đã va phải chiếc xe bán tải chở hàng đang băng ngang đường và sự va chạm giữa hai xe đã khiến cho xe container phải dừng lại đột ngột giữa chừng kéo theo sự hoảng loạn của Trịnh Bối Y vì ả đã không kịp giảm phanh xe ôtô mà đâm sầm vào đuôi xe container phía trước.
Chiếc ôtô do Trịnh Bối Y điều khiển nhanh chóng trở nên biến dạng với tốc lực khủng khiếp khi va vào đuôi xe container và chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng nổ kinh hoàng.
Người và xe dần chìm trong biển lửa mịt mù như nói lên kết cục cuối cùng mà Trịnh Bối Y phải nhận lúc này.
…
Những tiếng tích tắc từ quả mìn hẹn giờ vang lên lạnh lẽo trong kho chứa hàng vốn đã cũ kỹ hoen mốc mùi ẩm thấp.
Trong chiếc lồng sắt đã bị khóa chặt từ phía ngoài Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ không ngừng lo lắng vì chỉ còn chưa đầy 5 phút nữa thì quả mìn sẽ được kích hoạt nhưng vẫn chưa thể nào tìm được giải pháp để thoát khỏi tình huống nguy hiểm cận kề.
Phong Lâm Vũ nhìn về Châu Tuệ với gương mặt thiểu não:
- Châu Tuệ à!Anh chưa bao giờ lường trước việc mình sẽ kết thúc cuộc đời theo cách như thế này!Có phải là khi tiếng “Bùm” vang lên một cái là chúng ta sẽ bấy nhầy như nồi cám lợn đúng không?
Châu Tuệ nghe thế liền chậc lưỡi:
- Anh đừng nói gở thế chúng ta phải cố tìm cách thoát khỏi đây!
Phong Lâm Vũ tiếp tục tông giọng thiểu não:
- Hiện giờ chúng ta đã bị giam lỏng trong chiếc lồng sắt khóa chặt từ bên ngoài!Quả mìn chết tiệt kia thì không ngừng réo rắt như lời chào mừng vọng lên từ địa ngục!Chỉ còn chưa đầy 3 phút nữa thôi chúng ta đã hoàn toàn rơi vào bế tắc rồi!
Châu Tuệ liền bước lùi về phía xa rồi siết chặt lòng bàn tay ánh mắt long lên đầy cương nghị:
- Xem ra chúng ta chỉ có thể đặt cược vào lần cuối cùng này thôi!
Phong Lâm Vũ lấy làm thắc mắc:
- Châu Tuệ…Em định làm gì?
Châu Tuệ chuẩn bị tư thế lấy đà từ xa rồi trả lời:
- Em đã luyện môn Taekwondo từ năm 10 tuổi!Đến thời điểm này đã là 13 năm!Chỉ hy vọng sự khổ công của em trong vòng 13 năm qua sẽ được đền đáp và giúp chúng ta thoát khỏi kiếp nạn này!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền lo lắng:
- Em định dùng nội lực phá hủy chiếc lồng sắt kiêng cố này sao?Châu Tuệ à nếu như thế thì em sẽ bị thương mất!
Châu Tuệ vẫn giữ nguyên thần thái cương nghị thể hiện sự quyết tâm:
- Anh yên tâm!Em tin là mình sẽ làm được!
Vừa nói dứt lời thì Châu Tuệ lùi ra xa hơn và lấy đà chạy về phía trước tung ra cú đạp bằng tốc lực khủng khiếp vào thanh chắn của chiếc lồng sắt lúc này.
Phong Lâm Vũ thất thần nhìn về những thanh chắn của chiếc lồng sắt đã xiêu vẹo qua một bên và tự nhủ sau này sẽ bớt chọc ghẹo không được làm gì khiến cho Châu Tuệ phải nổi giận.
Châu Tuệ tiếp tục dùng hết công lực giương thêm hai cú đá mạnh mẽ vào những thanh chắn và cuối cùng cánh cửa của chiếc lồng sắt đã bị bật tung ra rơi xuống nền đất phát ra âm thanh vang dội.
Nhìn về đồng hồ đeo tay chỉ còn chưa đầy một phút quả mìn sẽ được kích hoạt Phong Lâm Vũ liền nắm chặt lấy tay Châu Tuệ rồi thét vang giọng khẩn trương:
- Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ nắm chặt tay Châu Tuệ chạy vội ra phía cửa kho hàng khi quả mìn đã báo hiệu giờ phút tử thần triệu hồi đã rất cận kề.
Khi bước chân Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ vừa chạm đến mặt đất phía bên ngoài thì cùng một lúc ngay chính thời khắt này phía sau họ là cú nổ lớn vang dội và kho chứa hàng đã nhanh chóng trở thành bãi tang hoang đổ nát cùng đám khói lửa giăng kín một vùng trời rộng lớn.
Phong Lâm Vũ ôm chặt Châu Tuệ vào lòng thổn thức khi vừa thoát khỏi tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc:
- Cám ơn em!Em đã vừa cứu anh một mạng rồi!
Châu Tuệ ôm lấy tấm lưng của Phong Lâm Vũ rồi dịu giọng trấn an:
- Anh ngốc quá sao phải cám ơn em?Vì từ lâu em đã xem anh như chính mạng sống của mình rồi!
Phong Lâm Vũ liền nâng bàn chân của Châu Tuệ lên quan sát:
- Chân của em không sao chứ?
Châu Tuệ khẽ lắc đầu:
- Không sao!Chỉ hơi ê nhẹ một chút thôi!
Ngay lúc này thì ngoài trời bỗng kéo mây đen vần vũ đổ cơn mưa lớn bất chợt khiến cho Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ chẳng mấy chốc đã ướt sũng từ đầu đến chân.
Khu vực Trịnh Bối Y đưa họ đến đây là vùng ngoại ô vắng vẻ thưa người chỉ leo lắt những ngọn đường đèn cách khoảng trong không gian thâm u tăm tối.
Khi di chuyển đến kho chứa hàng trước đó Trịnh Bối Y đã khống chế Phong Lâm Vũ đánh lái trên chiếc ôtô của ả và sau đó ả đã lấy phương tiện duy nhất rời đi nên hiện giờ Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ chỉ có thể đi bộ lang thang trong đêm mưa tầm tã ở vùng ngoại ô hoang vắng.
Đi bộ thêm một đoạn nữa thì ánh mắt của Phong Lâm Vũ chợt sáng bừng khi nhận ra tấm bảng cho thuê nhà nghỉ rồi reo lên:
- Châu Tuệ!Chúng ta đã có chỗ trú mưa rồi!
Ngay sau đó Phong Lâm Vũ nắm lấy tay Châu Tuệ tiến vào nhà nghỉ rồi vui vẻ nói với lễ tân:
- Tôi muốn thuê hai phòng nghỉ qua đêm tại đây!
Người lễ tân xem xét màn hình máy tính rồi trả lời:
- Xin lỗi hai vị nhà nghỉ chúng tôi chỉ còn một phòng trống thôi ạ!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì tỏ ra phân vân nhìn về Châu Tuệ dọ hỏi:
- Em có ngại ở cùng phòng với anh không?
Châu Tuệ khẽ mỉm cười:
- Không sao!Tình trạng phòng đã như vậy thì chúng ta cứ ở cùng với nhau!
Sau khi Châu Tuệ đồng ý thì người lễ tân vui vẻ hướng dẫn Phong Lâm Vũ cùng cô đi nhận căn phòng hiện tại.
Vì ở vùng ngoại ô nên điều kiện phòng ốc của nhà nghỉ khá đơn sơ không đầy đủ tiện nghi khi toàn bộ nội thất trong phòng chỉ đơn giản là chiếc giường trải drap trắng và bộ bàn ghế bằng gỗ thông màu trầm.
Phong Lâm Vũ đưa tay gãi đầu tỏ vẻ áy náy:
- Em thông cảm nghỉ tạm ở một đêm nhé!Vì trời mưa to quá mà nơi đây lại khá vắng vẻ chỉ có mỗi nhà nghỉ này thôi!
Châu Tuệ liền mỉm cười:
- Không sao!Em thấy cách bày trí ở căn phòng này cũng khá ấm cúng mà!
Phong Lâm Vũ nhìn về thân hình ướt sũng của Châu Tuệ rồi vội nói:
- Châu Tuệ à em mau thay trang phục ra đi không khéo sẽ bị cảm lạnh!
Châu Tuệ nhìn về thân hình co ro rét run và sắc mặt đang tái nhợt của Phong Lâm Vũ thì liền lo lắng:
- Anh vẫn còn đang bị cảm lạnh lại dầm thêm cơn mưa lớn khi nãy nên hãy vào nhà tắm thay trang phục trước em!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền đưa tay mở cánh tủ lấy khăn tắm và áo choàng ngủ ở nhà nghỉ rồi nhoẻn miệng cười:
- Vậy em đợi trong giây lát nhé anh sẽ thay trang phục nhanh thôi!
Chỉ ít phút sau Phong Lâm Vũ đã trở ra khỏi nhà tắm và cười tít mắt nhìn Châu Tuệ:
- Châu Tuệ à anh đã tắm xong rồi em vào thay trang phục nhanh đi kẻo lạnh!
Châu Tuệ ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Phong Lâm Vũ thì liền hoảng hốt:
- Phong Lâm Vũ!Anh đang bị cảm mà còn tắm nước lạnh như thế sao?