Đáng Sợ Sau khi dọn dẹp lại gian phòng thì nữ giúp việc Esther làm theo lệnh Kỳ An đưa Châu Tuệ tiến ra ngoài hoa viên sân vườn.
Kỳ An lúc này đang ngồi thưởng trà nơi tòa nhà phụ ở giữa hoa viên được thiết kế hình mái vòm vòng cung ốp kính thủy tinh trong suốt vây quanh là những dây hoa hồng Ecuador đỏ thắm thoảng hương ngọt dịu quyện theo từng làn gió khẽ lay.
Khi trông thấy Châu Tuệ xuất hiện thì anh liền nắm lấy tay cô khẽ mỉm cười:
- Em ngồi xuống đây thưởng thức trà chiều cùng anh!
Châu Tuệ không dám nhìn đối diện Kỳ An mà chỉ rụt rè cất lên quãng giọng đầy sợ hãi:
- Tôi…Tôi…muốn về phòng…
Kỳ An khẽ vuốt tóc cô nở nụ cười đầy áp chế:
- Suốt ngày em cứ giam mình ở trong phòng như thế sẽ không tốt cho sức khỏe!Ngoan!Ngồi xuống đây với anh!
Nghe thấy tông giọng đầy sự đe dọa từ Kỳ An thì Châu Tuệ liền ngồi xuống nhưng trong lòng đầy sự nơm nớp lo sợ lẫn đề phòng.
Kỳ An đưa đến phía trước Châu Tuệ đĩa thức ăn rồi nở nụ cười nhạt:
- Đây là bánh Panna Cotta do Esther làm rất ngon kèm theo trà hoa cúc La Mã!Em dùng thử đi!
Châu Tuệ liền lắc đầu:
- Tôi…Không muốn…
Kỳ An liền nghiêm giọng:
- Ngoan!Dùng một chút thôi!
Châu Tuệ nhìn thấy tia mắt đầy sắc lạnh từ Kỳ An thì miễn cưỡng đưa tay múc lấy thìa bánh Panna Cotta chầm chậm lên miệng thưởng thức trong sự run rẩy.
Kỳ An nhìn thấy khóe môi đang dính mẫu bánh vụn của Châu Tuệ thì khẽ đưa tay lau đi rồi nhìn cô bắng ánh mắt dịu dàng:
- Có ngon không?
Châu Tuệ chỉ khẽ gật đầu,trông thấy thế Kỳ An liền nâng chiếc cằm cô lên định áp vào nơi bờ môi ấy nụ hôn thì Châu Tuệ lập tức né tránh.
Nhìn thấy thái độ sợ sệt lãng tránh của Châu Tuệ không muốn cùng mình có cử chỉ thân mật Kỳ An liền tỏ vẻ không vui ra sức nâng chặt lấy chiếc cằm của cô và cố áp vào đó nụ hôn thật sâu.
Khi Châu Tuệ phản kháng cố vùng ra khỏi đôi môi của Kỳ An thì anh lại trừng mắt nhìn về cô giận dữ:
- Em ghê tởm nụ hôn của tôi như thế sao?Nếu hiện tại người đang hôn em là Phong Lâm Vũ thì em rất tận hưởng đúng không?
Nói dứt lời thì Kỳ An lại càng bóp chặt khuôn miệng của Châu Tuệ thô bạo hơn ép cô phải đưa cuống lưỡi quyện vào bên trong khoang miệng cùng mình.
Châu Tuệ không chịu nổi sự thô bạo từ đôi tay của Kỳ An liền ho lên sặc sụa và nôn hết thức ăn vấy bẩn lên chiếc váy trắng tinh khôi lúc này.
Nhìn thấy hình ảnh ấy Kỳ An liền đưa tay lật đổ cả bàn trà chiều xuống nền đất và quát lên giận dữ:
- Khốn kiếp!Sao em liên tục chống đối tôi như thế?
Nghe thấy tiếng la thất thanh từ Kỳ An thì nữ giúp việc Esther liền chạy vội đến:
- Thưa cậu chủ,đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ An vừa quay bước rời đi vừa hằn học đáp:
- Đưa cô ấy về phòng và dọn dẹp lại chỗ này ngay đi!
Nữ giúp việc nhìn thấy đống tan hoang rơi vỡ trên nền đất và trạng thái hoảng loạn của Châu Tuệ thì liền vội trấn an:
- Cô đừng sợ!Cậu chủ đã rời đi rồi!Váy áo cô đã bẩn cả rồi để tôi dìu cô về phòng thay trang phục khác.
Châu Tuệ nương theo bàn tay của nữ giúp việc Esther rời đi,từng bước chân cứ thế trở nên nặng nhọc hơn vì đoạn dây xích kéo lê trên nền đất và những tiếng nấc nghẹn khi nỗi sợ hãi vẫn còn bủa vây ngay lúc này.
…
Tại một quán Coffee trên phố Washington,thành phố New York,Hoa Kỳ.
Triệu Nhiên một tay xoa lấy chiếc bụng to vượt mặt ở những tháng cuối thai kỳ cẩn trọng từng bước ngồi xuống ghế rồi đưa mắt nhìn về người đàn ông ở phía đối diện:
- Anh hẹn gặp tôi đến đây có chuyện gì không?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Triệu Nhiên!Tôi muốn hỏi cô về thông tin của Kỳ An!Trong những tháng vừa qua hắn có liên lạc với cô không?
Triệu Nhiên liền nhếch môi đáp:
- Hoàn toàn không!Anh đến tận New York chỉ để hỏi han tôi về tin tức của Kỳ An thôi sao?
Phong Lâm Vũ thoáng đượm buồn trên gương mặt:
- Chỉ cần có thêm thông tin về Châu Tuệ thì tôi sẽ không ngại đi đến bất kỳ nơi đâu để tìm kiếm cô ấy!
Triệu Nhiên đưa tay xoa lên bụng rồi nở nụ cười nhạt:
- Châu Tuệ thật diễm phúc khi có đến hai người đàn ông yêu chị ta đến điên cuồng như vậy!Chả bù với tôi làm mọi cách để níu kéo Kỳ An thậm chí đang mang trong người cốt nhục của anh ấy nhưng vẫn không được anh ấy màng đến!
Phong Lâm Vũ chợt ngỡ ngàng:
- Cô nói đứa bé trong bụng cô chính là con của Kỳ An?
Triệu Nhiên nở nụ cười buồn:
- Đúng là như vậy!Tôi đang mang trong người cốt nhục của Kỳ An!Nhưng anh ấy vẫn lựa chọn tình yêu với Châu Tuệ mà đang tâm vứt bỏ giọt máu của mình!
Nói đoạn Triệu Nhiên liền đứng lên định dợm bước rời khỏi:
- Xem như chuyến đi đến New York của anh hoàn toàn vô nghĩa rồi!Tôi không có một chút thông tin gì về Kỳ An cả!
Đến lúc này thì Triệu Nhiên lại ôm bụng kêu lên đau đớn và ngã quỵ xuống nền đất.
Phong Lâm Vũ liền bước đến đỡ lấy tay Triệu Nhiên kèm theo sự lo lắng:
- Triệu Nhiên!Cô sao thế này?
Triệu Nhiên liên tục toát mồ hôi lạnh đồng thời nước ối từ cửa mình đã vỡ ra ồ ạt:
- Tôi…Tôi đau bụng quá…Dường như tôi đã sắp sinh rồi!
Phong Lâm Vũ liền bế thốc Triệu Nhiên lên cánh tay mình trong sự khẩn trương:
- Cô gắng chịu một chút!Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay bây giờ!
Phong Lâm Vũ sau khi đưa Triệu Nhiên vào bệnh viện và liên hệ với người thân trong gia đình thì được biết cha mẹ Triệu Nhiên đang trong chuyến công tác ở nước ngoài nên không thể ở cạnh ả lúc này.
Cảm thương cho sự đơn chiếc của Triệu Nhiên khi phải một mình vượt cạn Phong Lâm Vũ đành thay mặt gia đình ả làm tất cả thủ tục nhập viện và kiên nhẫn ngồi ngoài phòng sinh trong hơn 6 tiếng đồng hồ.
Khi đèn phẫu thuật trước phòng sinh vụt tắt cũng là lúc nữ y tá bế bồng trên tay đứa trẻ sơ sinh kèm theo tiếng khóc chào đời.Nữ y tá hồ hởi gọi vang:
- Xin hỏi ai là người nhà của thai phụ Triệu Nhiên?
Ngay lúc này thì Phong Lâm Vũ đang ngồi ở dãy ghế chờ liền tiến đến rồi vội đáp:
- Thưa cô là tôi đây!Tôi là bạn của cô ấy!
Nữ y tá liền trao đứa bé sơ sinh cho Phong Lâm Vũ rồi nở nụ cười thật tươi:
- Chúc mừng thai phụ Triệu Nhiên đã vượt cạn thành công!Cô ấy đã sinh bé gái nặng 3,3 kg cả mẹ và bé sức khỏe đều ổn định và hiện nay đã được chuyển đến phòng hồi sức sau khi sinh!
Phong Lâm Vũ bế bồng đứa bé sơ sinh trên tay mình đang nở nụ cười chúm chím nhìn về hắn mà không khỏi xót xa:
- Kỳ An!Nếu mày biết Triệu Nhiên vừa hạ sinh cho mày một thiên thần nhỏ đáng yêu như thế này thì mày có dừng lại những việc làm điên rồ hiện tại hay không?
…
Tại thành phố Geneva,Thụy Sĩ.
Buổi tối tại ngôi biệt thự thêm phần lung linh huyền hoặc khi những ánh nến được thắp sáng cùng hương hoa hồng Ecuador quyện theo làn gió đêm ngọt ngào.
Kỳ An ngồi tại bàn ăn khi đưa mắt nhìn về phía Châu Tuệ đang ngồi phía đối diện với gương mặt không một chút biến sắc thì khẽ cau mày:
- Châu Tuệ!Đã hơn 20 phút rồi sao em không đụng đến bất kỳ món nào trên bàn ăn?Esther chuẩn bị thức ăn không hợp khẩu vị với em sao?
Nhìn thấy biểu hiện thờ ơ từ Châu Tuệ lúc này thì Kỳ An liền mở ngay chiếc lồng sắt ở dưới chân mình và đem đến cho cô con mèo trắng có bộ lông thật mềm mại với đôi mắt trong veo màu xanh lam.
Kỳ An đưa mèo đặt vào vòng tay của Châu Tuệ rồi khẽ cười:
- Lần trước anh đã lỡ tay giết chết con mèo xấu xí kia nên đã mua lại con mèo khác bù cho em đây!Em xem bé mèo có xinh không này?Đây là giống mèo Ragdoll,em nghĩ là chúng ta nên đặt tên gì cho nó đây?
Châu Tuệ vẫn nhìn về phía khoảng không xa xăm không trả lời,Kỳ An liền cảm thấy khó chịu:
- Châu Tuệ!Em có đang chú tâm vào lời anh nói không?
Lúc này thì Châu Tuệ cất lên tông giọng sợ hãi:
- Tôi sợ mèo…Sợ máu…Mèo đã chết trên vũng máu…
Kỳ An đoán được tâm lý của Châu Tuệ vẫn còn ám ảnh về cái chết của mèo nhỏ cách đây ít ngày nên liền trấn an:
- Em không phải sợ!Em nhìn thử xem con mèo này rất xinh kia mà!
Khi Kỳ An cố thúc ép đôi tay của Châu Tuệ ôm lấy mèo Ragdoll thì cô càng sợ hãi né tránh.
Điều này cũng vô tình làm cho mèo Ragdoll hoảng sợ mà vồ về phía Kỳ An và cào vào tay anh những lằn rướm máu đỏ thẫm.
Kỳ An liền nổi giận bóp chặt lấy khuôn miệng của Châu Tuệ kèm theo sự giận dữ:
- Sao lúc nào em cũng tỏ vẻ chống đối tôi như thế?Rốt cuộc là em định ngang bướng đến khi nào đây?
Châu Tuệ cố vùng ra khỏi bàn tay thô bạo của Kỳ An kèm theo những giọt nước mắt lăn dài.
Điều này càng làm Kỳ An nổi giận và quát to hơn:
- Khóc!Khóc!Lúc nào tôi cũng chỉ nhìn thấy cô khóc thôi!Tôi đã làm gì khiến cô phải mang dáng vẻ u ám như đang đưa tang thế hả?Cô nói đi!Tôi phải làm gì để cô không còn trưng ra bộ mặt sầu thảm như hiện nay?
Nói dứt lời thì Kỳ An giận dữ ném tất cả đĩa thức ăn xuống nền đất thành một đống tang hoang hỗn độn.
Châu Tuệ ôm đầu gào lên trong sự hoảng loạn tột cùng.Lúc này nữ giúp việc Esther liền chạy vội đến khuyên ngăn:
- Thưa cậu chủ,xin cậu hãy bình tĩnh lại đã!Cậu đừng làm cho cô ấy hoảng sợ đến thế!
Kỳ An liền trừng mắt nhìn Esther quát lớn:
- Không phải việc của chị!Lui xuống ngay lập tức!
Nhìn thấy dáng vẻ giận dữ đáng sợ của Kỳ An lúc này Esther chỉ còn có thể lẳng lặng cúi đầu rời đi.
Kỳ An tiếp tục cơn phẫn nộ một bên tay túm lấy mèo Ragdoll bên tay còn lại đã cầm theo dao cắt thức ăn rồi nở nụ cười man rợ trừng mắt nhìn về Châu Tuệ:
- Cô không cần đến món quà tôi tặng thì tôi giúp cô tiêu hủy nó vậy!
Nói dứt lời thì Kỳ An túm chặt lấy mèo Ragdoll và điên tiết vung những nhát dao đầy phẫn nộ đâm sâu vào cổ con mèo đáng thương tung tóe những vết máu đỏ thẫm lên cả bàn ăn lúc này.
Mèo Ragdoll chỉ có thể kêu lên vài tiếng trong đau đớn rồi buông nhũng đôi chân không còn khả năng quơ quào chết trên tay Kỳ An ngay tức khắt.
Châu Tuệ trông thấy hình ảnh đáng sợ ấy thì ôm đầu hét lên trong hoảng loạn tột cùng:
- Áaaaaa…
Kỳ An vẫn long lên ánh nhìn man rợ quẳng xác mèo Ragdoll qua một bên rồi bế thốc lấy Châu Tuệ lên chiếc bàn ăn ở phòng khách.
Châu Tuệ hoảng sợ tột cùng không ngừng giãy giụa phía bên dưới vang ra những tiếng động giữa các mắc xích va vào nhau trên chiếc còng chân ngay lúc này.
Cô liên tục hét lên trong sự hoảng loạn:
- Tránh xa tôi ra!Đừng đến đây!Tránh xa tôi ra!
Kỳ An đưa tay xé toạt váy áo trên người Châu Tuệ kèm theo tia mắt đầy oán giận:
- Cô càng chống đối thì tôi lại càng muốn dạy dỗ cô phải ngoan ngoãn!
Dưới sàn nhà lần lượt rơi xuống những lớp quần áo và độ rung lắc dữ dội của chiếc bàn hiện tại thể hiện rõ cho việc hành hạ thể xác của Kỳ An dành cho Châu Tuệ lúc này.
Kỳ An đè nghiến Châu Tuệ dưới thân mình không ngừng những đợt tấn công cuồng nộ ở phía thân dưới đồng thời bóp chặt lấy khuôn miệng Châu Tuệ kèm theo đáy mắt long lên tia lửa giận dữ:
- Cô phải nhớ cảm giác khi đang cọ xác da thịt ở phía bên dưới cùng tôi!Phải nhớ cảm giác khi chúng ta đang hòa làm một!Người đàn ông cô cần phải nhớ là tôi chứ không phải là tên Phong Lâm Vũ khốn kiếp đó!
Châu Tuệ không ngừng gào khóc trong sự hoảng loạn tột cùng.
Ánh mắt của Kỳ An nhìn về cô lúc này giăng đầy tơ máu của sự chiếm hữu vừa bi thương lại kèm theo cả nỗi oán hận về tình yêu mãi mãi không được đáp trả.
Buổi tối hôm ấy lại trở thành màn trừng phạt đáng sợ trong những giọt nước mắt tuyệt vọng cùng những tiếng kêu la đau đớn đến xé lòng.
Máu và nước mắt bỗng chốc hòa tan thành những gam màu ảm đạm vây lấy không gian u uất của tình yêu đầy ngang trái.