Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 151: Đoạn Tuyệt




Kỳ An nằm trên ghế sofa chìm vào men say và trên tay vẫn đang cầm lấy chai rượu rỗng Hennessy đã uống cạn từ khi nào.

Tình trạng buông thả bệ rạc như hiện nay của anh vẫn diễn ra từ ngày này qua ngày khác kể từ khi Châu Tuệ đã phát hiện ra tất cả sự thật và nói lên lời chia tay cùng mình.

Kỳ An tự hỏi lòng rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại trở nên cục diện như ngày hôm nay?Anh đã sai rồi sao?Anh đã sai kể từ khi mình chào đời với thân phận là con trai của Bạch Tử Sâm hay anh đã sai khi chấp nhận việc giao dịch thân xác với Triệu Nhiên chỉ vì sợ Châu Tuệ sẽ rời xa vòng tay mình?

Kỳ An nở nụ cười chua xót khi đến cuối cùng điều mà anh sợ nhất đã xảy ra.Châu Tuệ đã không thể nào tha thứ cho anh và ngày càng mở lòng đón nhận tình cảm từ Phong Lâm Vũ.

Càng nghĩ đến đoạn tình yêu hơn mười năm mình dành cho Châu Tuệ và hạnh phúc ngắn ngủi bên cô chỉ chưa đầy hai tháng đã sớm lụi tàn đi nhanh chóng thì Kỳ An lại càng thêm muôn phần căm phẫn những kẻ đã cướp đi và hủy hoại hạnh phúc mà anh đã có thể chạm đến.

Nếu không có bọn người ấy xuất hiện thì anh đã có thể nắm tay Châu Tuệ cùng cô bước đi trên con đường tình yêu tươi đẹp của mình chứ không phải là nỗi đau thấu tận tâm can và oán hận ngập lòng như hiện nay.

Càng nghĩ đến lại càng không cam tâm,Kỳ An đập nát chai Hennessy thật mạnh vào tường tung ra hàng trăm mảnh thủy tinh vụn vỡ cùng tia mắt giăng đầy tơ máu của sự thống hận và quyết tâm bắt những kẻ đã ngáng đường cản trở anh chạm đến giấc mơ hạnh phúc phải trả một cái giá thật đắt.



Bạch Tử Kỳ hớn hở tiến về chiếc ôtô đang đậu sẵn chờ mình rồi ngồi vào ghế phụ vui vẻ bắt chuyện với Kỳ An:

- Anh trai!Tối qua khi anh gọi đến thì em rất vui mừng vì lời đề nghị hỗ trợ vốn làm ăn của anh!Em biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa em ruột thịt của mình!Bây giờ chúng ta cùng đi khảo sát mặt bằng kinh doanh như lời anh nói tối qua đúng không?

Kỳ An nhếch môi đáp:

- Đúng vậy!Bây giờ tao sẽ đưa chú mày đi xem mặt bằng kinh doanh!

Bạch Tử Kỳ sáng rỡ cặp mắt hí hửng những tràng cười dài trong khi Kỳ An siết chặt tay lái trên vô lăng với tia mắt long lên đầy sự căm hận ngút ngàn.

Đến một khu đất trống hoang vu vùng ngoại ô Bắc Kinh thì Kỳ An điều khiển xe dừng lại.

Bạch Tử Kỳ mở toang cửa ô tô rồi hướng mắt nhìn vùng trời tối tăm lạnh lẽo trước mắt không tránh được sự ngạc nhiên:

- Anh trai!Ở đây không hề có xưởng sản xuất hay cửa hàng nào cả!Mặt bằng kinh doanh mà anh nói là ở gò đất trống trải này sao?

Kỳ An liền lạnh giọng đáp:

- Tao đã đưa mày đến đúng địa điểm rồi đấy!Nơi đây sẽ là mồ chôn của mày!

Bạch Tử Kỳ bỗng thấy rợn tóc gáy quãng giọng trở nên lắp bắp:

- Anh trai…Anh đang nói gì thế?Mồ chôn là như thế nào?

Kỳ An liền chĩa họng súng Glock-17 về phía Bạch Tử Kỳ rồi nhếch môi cười sắc lạnh:

- Mày vẫn chưa hiểu à?Tối nay tao hẹn mày đến đây chỉ là muốn lấy mạng mày thôi!

Bạch Tử Kỳ trông thấy họng súng thì liền quỳ mọp xuống sợ hãi chấp tay van xin:

- Anh trai!Em sai rồi!Nhẽ ra em không nên bắt giữ Châu Tuệ và đòi tiền chuộc từ anh!Em đã quá túng quẫn nên làm liều rồi!Anh trai hãy tha mạng cho em!

Kỳ An vẫn giương thẳng họng súng vào Bạch Tử Kỳ buông tông giọng lạnh lùng:

- Mày nói thiếu rồi đấy!Không những mày bắt giữ Châu Tuệ đòi tiền chuộc mà còn tiết lộ tất cả sự thật cho cô ấy biết về thân phận của tao!Bây giờ thì Châu Tuệ không thể nào chấp nhận tha thứ và quay về bên tao nữa!Mày đã hài lòng rồi chứ?Thằng chó chết!Tại sao mày lại xuất hiện và phá hủy đi hết tất cả hạnh phúc trong tay tao như thế?

Bạch Tử Kỳ vừa khóc rống lên vừa liên tiếp dập đầu xuống nền đất:

- Anh ơi em sai rồi!Anh tha tội cho em!Nếu anh không muốn em xuất hiện trước mặt anh thì sau này em sẽ tuyệt đối không bao giờ dám bén mảng đến gần anh dù chỉ là nửa bước!Em sai rồi!Em trăm lạy ngàn lạy anh hãy tha cho em!

Kỳ An liền nở nụ cười sắc lạnh:

- Đã muộn rồi!Đáng nhẽ ra từ đầu mày không nên bén mảng đến gần tao và cung cấp cho Triệu Nhiên bằng chứng về thân phận của tao!Đừng van xin vô ích!Đã đến lúc mày phải trả giá cho tất cả việc làm bỉ ổi mà mày đã gây ra cho tao và cả Châu Tuệ trong thời gian vừa qua!

Bạch Tử Kỳ nghe thấy tiếng lách cách trong hộp đạn như động tác chuẩn bị bóp cò súng thì hoảng loạn bò trườn trên nền đất và cố đâm đầu bỏ chạy trên đôi chân khập khiễng.

ĐOÀNG!!!

Tiếng súng đanh lạnh vang lên xé tan màn đêm tĩnh lặng và một bên chân đã bị viên đạn xuyên thẳng qua nhanh chóng túa máu khiến cho Bạch Tử Kỳ té ngã trong lúc đang cố gắng tháo chạy.

Kỳ An lúc này đã đuổi kịp theo và chĩa thẳng họng súng vào giữa trán của Bạch Tử Kỳ khiến hắn hoảng loạn phải tè cả ra quần mà liên tục khóc rống lên thảm thiết:

- Anh ơi làm ơn tha cho em!Em là em trai của anh!Chúng ta có cùng huyết thống với nhau!Anh không thể nào giết chết em trai của mình như thế được!

Kỳ An nở nụ cười vô hồn:

- Bạch Tử Kỳ!Cách đây ba năm về trước khi mày chặt đứt đi ngón tay cái của Châu Tuệ thì tao đã muốn giết mày ngay lúc đó rồi!Chỉ là Bạch Tử Sâm lấy mạng mình ra thế chỗ cho mày thôi!Tao sẽ giúp mày đoàn tụ với ông ta ngay bây giờ và tao nhắc lại lần cuối cùng tao chưa bao giờ xem mày là em trai hay là gia đình của tao bao giờ cả!

Bạch Tử Kỳ vẫn không ngừng hoảng sợ khóc rống lên:

- Anh trai…Ưm…Ưmm.

Lúc này họng súng Glock-17 đã nằm gọn vào trong cuống họng của Bạch Tử Kỳ khiến hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ vô nghĩa.

Kỳ An nở nụ cười vô hồn và siết dần ngón tay vào cò súng:

- Yên lặng và chết đi!

ĐOÀNG!!!

Viên đạn xuyên rách cuống họng của Bạch Tử Kỳ khiến cho nửa gương mặt dưới của hắn lúc này là một mớ nhầy nhụa máu thịt không còn nguyên dạng và lập tức ngã người lên nền đất trợn ngược lên tròng mắt trắng dã.

Kỳ An lạnh lùng thu lại khẩu súng và kéo lê xác của Bạch Tử Kỳ ra phía đường lộ lớn rồi bình thản châm điếu Marlboro nhàn nhã thả ra từng làn khói trắng quan sát từ xa đảm bảo nhìn thấy tận mắt bánh xe tải lao đến và cán nát thi thể của Bạch Tử Kỳ thành trăm mảnh vụn tiêu hủy đi tất cả chứng cứ thì mới yên lòng trở ra xe và đánh tay lái rời đi sau đó.



Triệu Nhiên đưa tay đẩy cánh cửa căn hộ của Kỳ An rồi tiến vào bên trong,không gian tối tăm đậm đặc mùi bia rượu thuốc lá khiến cho ả cảm thấy khó chịu cố đưa tay bụm chặt miệng kìm nén cơn buồn nôn bất chợt ập đến.

Khi nhìn thấy Kỳ An đang thẫn thờ ngồi trên sofa thì ả vội bước đến ngồi cạnh bên rồi cất giọng hỏi:

- Kỳ An!Suốt ngày anh chỉ giam mình trong phòng hút thuốc và uống rượu như thế thôi sao?

Lúc này thì Kỳ An ngẩng mặt lên nhìn về phía Triệu Nhiên.Thoáng thấy những vệt đỏ thẫm bắn tung tóe trên gương mặt và chiếc áo sơ mi trắng của Kỳ An lúc này Triệu Nhiên vô cùng hoảng sợ và đứng phắt lên lùi lại vài bước ngay lập tức.

Kỳ An từ từ tiến đến dồn sát Triệu Nhiên vào góc tường nhìn về ả bằng ánh mắt sắc lạnh và nhếch môi cười vô hồn:

- Thấy gì trên người tôi không?Là máu người đó!Tôi vừa mới giết người rồi!Cô còn muốn tôi phục vụ cô sung sướng nữa không?

Triệu Nhiên run rẩy đôi môi trong sự bàng hoàng tột cùng:

- Kỳ…Kỳ An…Sao…Sao anh lại giết người?

Kỳ An lấy từ trong túi quần ra khẩu Glock-17 rồi thẳng thừng chĩa họng súng vào giữa trán của Triệu Nhiên cất lên từng quãng giọng nghẹn ngào:

- Bạch Tử Kỳ chết rồi…Giờ là đến phiên cô…Tất cả bọn người thối tha như các người phải trả giá cho việc uy hiếp và cướp mất đi hạnh phúc của tôi cùng Châu Tuệ…

Triệu Nhiên lập tức tái xanh mặt mày quỳ mọp xuống nền đất run giọng khẩn thiết:

- Kỳ An…Anh hãy bình tĩnh lại đi…Hôm nay em tìm đến đây là để báo với anh về việc mình đã mang thai…Em đã mang thai cốt nhục của anh được hai tháng rồi…

Kỳ An sững sờ khi qua từng lời Triệu Nhiên vừa nói:

- Cô nói sao?Cô đã mang thai con của tôi?

Triệu Nhiên run rẩy đôi tay mở dây kéo túi xách và lấy ra tờ phiếu kết quả siêu âm đến trước mắt Kỳ An:

- Em không dối gạt anh…Đây là kết quả siêu âm của em!Thai nhi trong bụng em đã được hai tháng rồi!

Kỳ An run rẩy đón lấy tờ giấy báo kết quả siêu âm của Triệu Nhiên mà nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Trong lúc anh đang muốn kết thúc tất cả mọi chuyện muốn dọn dẹp sạch sẽ từng hòn đá ngáng chân mình để đến với Châu Tuệ thì lại phát sinh ra thêm bao điều ngang trái khác.

Con đàn bà đang quỳ mọp dưới chân anh là kẻ đã khống chế và uy hiếp anh làm ra những chuyện trái với đạo đức và phản bội đi tình yêu của mình.

Là con đàn bà đã đem đến cho anh bao điều bất hạnh như hiện nay lại đang mang trong người giọt máu của anh khiến cho anh không thể nào ra tay trừng trị ả.

Kỳ An lăn dài những giọt nước mắt trên gương mặt vô hồn rồi lạnh giọng đáp:

- Cô cút khỏi đây ngay lập tức!Đừng để tôi gặp lại cô thêm một lần nào nữa!

Triệu Nhiên vội nắm chặt lấy tay Kỳ An khẩn thiết:

- Kỳ An!Chúng ta đã có con với nhau!Anh không thể bỏ mặc mẹ con em như thế được!

Kỳ An nhìn về Triệu Nhiên bằng ánh mắt oán hờn:

- Triệu Nhiên!Ngay từ đầu là do cô ép buộc tôi phải tiến hành giao dịch thể xác nên hãy tự mình nhận lấy đứa con này!Cô định dùng đứa con để trói buộc tôi vào người đàn bà ghê tởm như cô cả đời sao?Tốt nhất là cô hãy cút về New York và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!

Triệu Nhiên lăn dài những giọt nước mắt không cam tâm:

- Kỳ An!Đứa con trong bụng em là cốt nhục máu mủ của anh!Anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao?

Kỳ An liền nở nụ cười vô hồn:

- Triệu Nhiên!Vì cô đang mang trong người giọt máu của tôi nên tôi mới niệm tình tha mạng cho cô!Đừng nên đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì thêm nữa!Cô hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!

Triệu Nhiên nước mắt lưng tròng không thể thốt nên lời:

- Kỳ An…

Ngay lúc này thì Kỳ An ném mạnh cốc rượu thủy tinh vào tường làm tung tóe hàng trăm mảnh vỡ rồi quát lên giận dữ:

- Cút ra khỏi đây ngay!

Triệu Nhiên không còn cách nào khác đành gạt đi nước mắt chạy vụt đi trong sự ấm ức tận cùng.

Kỳ An ngã quỵ lên ghế sofa cùng gương mặt vô hồn khắt họa rõ nỗi xót xa xen lẫn sự bi thương thống hận vì cuối cùng vẫn không thể nào xuống tay loại bỏ ả đàn bà mình vô cùng căm hận ra khỏi cuộc đời mình một cách dứt khoát nhất.