Tại quán Bar King Of Night.
Lúc này là 3 giờ sáng.Sau khi tất cả khách khứa đã lần lượt ra về thì Châu Tuệ lệnh cho thuộc hạ đóng cửa quán Bar rồi tiến đến ghế sofa ngồi xuống cất lên âm giọng đầy uy quyền ra lệnh:
- Giải hắn đến đây!
Thuộc hạ nghe lệnh áp giải Tiểu Kê đã bị trói chặt chân tay đến trước mặt Châu Tuệ.Nhìn thấy Châu Tuệ uy nghiêm pha lẫn sự phẫn nộ như lúc này càng khiến cho Tiểu Kê run sợ trước luồng sát khí rợn người ấy.Sau khi được Kỳ An trình báo lại tất cả sự việc vào tối hôm đó cộng thêm sự nghi ngờ có sẵn dành cho Tiểu Kê thì Châu Tuệ mới vỡ lẽ được chân tướng sự thật tên thuộc hạ đã theo mình nhiều năm như vậy lại rắp tâm bày mưu với kẻ thù chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ© để hãm hại mình.
Sau một tuần Tiểu Kê trốn chui trốn nhủi thì cuối cùng vẫn không thoát được sự truy đuổi gắt gao của nhóm người Châu Tuệ.Hiện giờ hắn đang quỳ sộp dưới chân cô,toàn thân run rẩy còn gương mặt thì tái xanh không còn tơ máu.Tiểu Kê liên tục dập đầu xuống đất trên miệng không ngừng khóc lóc van xin:
- Tiểu thư tha mạng!Do tôi nhất thời hồ đồ làm nên chuyện xằng bậy!Tiểu thư rộng lòng bỏ qua cho,tôi tuyệt đối không dám tái phạm nữa!
Châu Tuệ nhàn nhã bật lửa châm điếu thuốc.Cô rít một hơi thật dài rồi chầm chậm nhả những vòng khói bay lơ đễnh không trung.Nhìn về phía Tiểu Kê đang quỳ mọp dưới chân mình van xin rồi nhếch môi cười nhạt:
- Tiểu Kê!Tôi nhớ là thường ngày đối xử với cậu không tệ,vậy mà cậu lại làm phản sau lưng tôi.Ly nước ép hoa quả tối hôm đó chính là do cậu giở trò bỏ xuân dược vào hòng bẫy tôi còn tôi lại không mảy may đề phòng mà uống cạn.Cũng may Kỳ An nhanh trí đã cứu tôi một mạng,Tiểu Kê à!Sao cậu lại muốn hại tôi như vậy?
Nghe từng lời Châu Tuệ chất vất đanh thép thuật lại tội trạng của mình càng khiến Tiểu Kê hoảng sợ.Hắn liên tục dập đầu đến tứa máu xuống đất van xin:
- Tiểu thư tha mạng!Tiểu thư tha mạng!Là do tôi ăn phải phân chó nên đầu óc nhất thời hồ đồ rồi!Mẹ tôi lâm trọng bệnh không có tiền đóng viện phí nên tôi bí quá hóa liều làm tay sai cho Bạch Tử Kỳ phản bội lại Tiểu Thư.Tôi đã nhận ra tội lỗi tày đình của mình,Tiểu thư đại lượng hải hà bỏ qua cho tôi lần này,tôi đã biết tội rồi!
Châu Tuệ bước đến gần đến Tiểu Kê thả ra làn khói thuốc hờ hững vào mặt hắn rồi nói:
- Nếu thực sự anh đang gặp khó khăn như vậy thì phải nói thẳng với tôi mới đúng,tôi sẽ không tiếc gì mà hổ trợ tiền viện phí cho mẹ anh..
Nói đoạn Châu Tuệ bất ngờ túm lấy tóc của Tiểu Kê giật ngược ra phía sau rồi trừng mắt quát:
- Có đâu anh lại vì mấy đồng tiền bẩn thỉu của Bạch Tử Kỳ mà tính kế tôi?
Tiểu Kê liên tục van xin:
- Tiểu thư tha mạng!Tôi biết tội rồi!Biết tội rồi!
Châu Tuệ nhếch môi cười buông thớ tóc của Tiểu Kê ra rồi hất mạnh đầu làm hắn ngã nhào xuống đất.Cô nhìn hắn nhàn nhạt nói:
- Anh đi theo tôi nhiều năm như vậy ắt hẳn biết rõ tôi chính là kiểu người có thù thì tất báo!
Lần này anh đã tốn công sức lập mưu tính kế như vậy thì tôi cũng đang có món quà muốn tặng lại cho anh!
Tiểu Kê còn đang hoảng sợ chưa hiểu câu nói Châu Tuệ đang muốn ám chỉ điều gì thì đã nghe cô quay sang ra lệnh cho thuộc hạ:
- Tiểu Ngưu!Thưởng hắn cho cậu!Nhớ chăm sóc hắn thật chu đáo!
Tiểu Kê toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy Châu Tuệ ra lệnh cho Tiểu Ngưu "chăm sóc" mình.
Trong nhóm của Châu Tuệ ai cũng biết rõ Tiểu Ngưu chính là một tên gay trước giờ chỉ hứng thú với đàn ông.Tiểu Kê vốn là trai thẳng chỉ quen ăn nằm với đàn bà phụ nữ thì hình phạt này khác gì là sống không bằng chết.Tiểu Kê liên tục kêu gào lên thảm thiết:
- Tiểu thư tha mạng!Tôi thực sự biết tội rồi!Tôi không muốn làm phần thưởng cho Tiểu Ngưu!Tôi là trai thẳng không thể tiếp xúc thân thể với đàn ông!Trăm lạy ngàn lạy tiểu thư tha mạng!
Mặc cho Tiểu Kê dập đầu van xin thì Châu Tuệ vẫn vờ như không nghe thấy,cô đưa tay cầm điếu thuốc lá rít từng hồi nhàn nhã rồi lạnh giọng ra lệnh:
- Tiểu Ngưu!Mang hắn đi đi!
Tiểu Ngưu tuân lệnh Châu Tuệ bước đến vác Tiểu Kê trên vai rồi cười lên sằng sặc:
- Ngoan ngoãn đi bảo bối!Để dành sức một lát la đi!
Nói xong Tiểu Ngưu vác Tiểu Kê đi khuất dạng phía xa vẫn còn nghe tiếng kêu gào của Tiểu Kê vang vọng:
- Buông tôi ra!Cứu mạng!Cứu mạng!
Châu Tuệ nhìn theo mà ánh mắt dâng lên sự ngán ngẩm lẫn thất vọng.Cô không ngờ một thuộc hạ đã theo mình nhiều năm như vậy,bình thường cô đối đãi hắn cũng không đến nỗi mà hắn lại rắp tâm bày mưu hãm hại mình.Châu Tuệ chợt nhận ra lòng người quả là đáng sợ chẳng biết đâu là nông sâu.Những thuộc hạ dưới trướng cô lúc này ai gian ai ngay?Ai thật lòng trung thành phò tá hay còn ẩn mình sau lớp mặt nạ chỉ chờ thừa cơ bán đứng lại sự tin tưởng nơi cô?Qua vụ việc của Tiểu Kê càng làm Châu Tuệ thức tỉnh nhiều hơn,cô thấy mình dường như còn quá non nớt trước lòng dạ hiểm sâu của con người.
Kỳ An bắt gặp nét mặt trầm ngâm của Châu Tuệ lúc này,anh dường như suy đoán được những gì cô đang nghĩ.Kỳ An tìm cách bắt chuyện bước đến hỏi cô:
- Tiểu thư định tiếp tục xử lý Tiểu Kê như thế nào?
Châu Tuệ thở dài,đáp:
- Sau khi hắn nhận xong hình phạt thì trục xuất hắn đi thật xa!Đừng để tôi bắt gặp lại hắn thêm một lần nào nữa!
Kỳ An vẫn muốn động viên Châu Tuệ:
- Là do Tiểu Kê ngu dốt nhất thời làm bậy!Tiểu thư đừng phiền lòng.Bên cạnh Tiểu thư vẫn còn nhiều người thực lòng trung thành và quan tâm cô!
Nghe đến hai từ "trung thành" lúc này làm Châu Tuệ có cảm giác hơi rợn người.Cô chỉ nhếch miệng cười nhạt đáp lời Kỳ An:
- Tôi thực sự không dám tin ai tuyệt đối nữa rồi!
Kỳ An nghe thế liền hỏi:
- Kể cả tôi hay sao?Tiểu thư cũng không tin tôi?
Châu Tuệ thoáng bối rối khi nghe câu hỏi từ Kỳ An.Chẳng biết trả lời sao cho đặng cô đành lãng tránh sang vấn đề khác:
- Anh đã cho người thăm dò tin tức của Bạch Tử Kỳ chưa?
Kỳ An trả lời:
- Hắn đã quay về Bắc Kinh sáng nay giải quyết việc bạo loạn ở Bạch Ưng!
Châu Tuệ nhếch miệng cười ra lệnh cho Kỳ An:
- Quán Bar ở Brunei đã bước vào giai đoạn ổn định.Anh hãy đặt vé chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh!Tên Bạch Tử Kỳ đã dày công lập kế vì tôi như vậy thì đã đến lúc tôi "báo đáp" lại hắn rồi!
.......................
Tại phòng thay đồ của nhân viên phục vụ quán Bar.
Lúc này Tiểu Ngưu đã hoàn thành nhiệm vụ.Cậu đứng lên mặc lại quần áo nhìn Tiểu Kê đang nằm co ro dưới đất khóc lóc không ngừng.Tiểu Ngưu thấy thế liền nói:
- Khóc cái gì?Tiểu thư đối xử với anh tốt như vậy mà anh vẫn phản cô ấy?Do anh tự làm tự chịu cả thôi!
Tiểu Kê nhìn khắp thân thể mình toàn là dấu hôn chứng minh cho việc hắn vừa bị đàn ông làm nhục thì gào lên thê thảm:
- Ác nữ Châu Tuệ!Không ngờ cô lại nghĩ ra cách này trừng phạt tôi!Tôn nghiêm của tôi đã mất hết!Thật là dơ bẩn đúng là sống không bằng chết!Tôi hận cô!Hận cô!
Tiểu Ngưu đặt tay lên vai an ủi hắn:
- Giờ anh có than trời trách đất cũng vậy thôi!Không thay đổi được gì đâu!Mẹ của anh bị bệnh như thế nào?Xem tôi có giúp được gì không?
Tiểu Kê hất tay Tiểu Ngưu ra khỏi người mình rồi gào lên:
- Tránh xa tôi ra!Đồ biếи ŧɦái bệnh hoạn!
Tiểu Ngưu nghe thế liền chậc lưỡi:
- Anh nặng lời rồi đấy!Khoa học đã chứng minh xu hướng tính dục yêu đương đồng giới không phải là bệnh nhé!Đó là điều hoàn toàn bình thường.Hơn nữa tôi là người đàn ông rất có trách nhiệm,tôi thực sự muốn để tâm anh..
Tiểu Kê ôm đầu hét toáng lên:
- Aaaa!..Câm miệng!Tôi không cần anh để tâm!Tôi hận các người!Hận con ác nữ Châu Tuệ!Hận cả cơ thể dơ bẩn này!aaaaa!
Tiểu Kê gom lấy quần áo rồi như kẻ điên vừa hét loạng vừa chạy đi.Tiểu Ngưu nhìn theo chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm cho rằng tên này thực sự đã hết thuốc chữa,tự ngẫm chẳng lẽ những kẻ phản diện đều thường mang tâm lý mình là nạn nhân như vậy hay sao?
TruyenHD
TruyenHD