Kỳ An lầm lũi bước chân về công ty An Gia trên gương mặt thể hiện rõ sự muộn phiền xen lẫn cảm giác không cam tâm khi Châu Tuệ liên tiếp né tránh và không chấp nhận hàn gắn lại tình cảm cùng mình.
Khi anh mở cửa văn phòng bước vào thì đã thấy Bạch Tử Kỳ ngồi trên sofa nhe răng cười hớn hở:
- Anh trai!Em ngồi đây đợi anh từ nãy đến giờ!
Kỳ An tỏ rõ thái độ hằn học:
- Mày đến đây tìm tao làm gì?Không phải là để xin chút tiền bố thí như hôm trước đấy chứ?
Bạch Tử Kỳ liền cười khà khà:
- Anh trai đoán đúng rồi!Em đang muốn xin anh ít tiền tiêu vặt!Cả tuần nay em không còn tiền để thuê khách sạn nữa phải ngủ tạm bợ qua đêm ở các vỉa hè lề đường rất khổ sở!
Kỳ An lạnh giọng đáp:
- Việc mày có ăn ngủ ở đâu thiếu thốn khổ sở như thế nào không liên quan gì đến tao!Mày hãy cút khỏi đây ngay lập tức!
Bạch Tử Kỳ liền bước đến níu lấy tay Kỳ An:
- Anh à sao anh lại có thể đối xử với em như thế chứ?Dù gì mình cũng là gia đình của nhau!Anh phải biết yêu thương và quan tâm đến em những lúc khó khăn như thế này chứ!
Kỳ An vẫn tiếp tục lạnh giọng:
- Tao chưa từng xem mày là gia đình!Mày muốn tự rời khỏi đây hay đợi tao sai người tống cổ mày ra khỏi đây?
Bạch Tử Kỳ vẫn khẩn khoản:
- Anh à!Sao anh lại cạn tình như thế chứ?
Kỳ An liền hét vang vọng ra phía ngoài:
- A Lương!Cậu tống cổ tên gây rối này ra khỏi văn phòng công ty ngay lập tức!
Nghe được lệnh triệu hồi thì A Lương lập tức có mặt và tiến vào bên trong văn phòng.
Bạch Tử Kỳ trông thấy thế liền nổi giận:
- Kỳ An!Tao chỉ là hạ mình đến đây xin mày ít tiền ăn cơm!Mày hà cớ gì phải tỏ thái độ hống hách như vậy kia chứ?
Kỳ An nghe thế liền nhếch môi cười:
- Tao chỉ có thể bố thí cho mày vài cục phân trong toilet thôi!Mày có muốn nhận lấy không?
Bạch Tử Kỳ liền sa sầm nét mặt vung cú đấm về phía Kỳ An hét lên giận dữ:
- Thằng chó này!Mày dám bảo tao đi ăn phân của mày ị ra à?
Kỳ An lập tức bắt lấy cú đấm từ Bạch Tử Kỳ rồi vặn ngược cổ tay hắn ra phía sau:
- Thằng khốn kiếp!Mồm mày chỉ xứng ăn phân của tao ị ra thôi!
Bạch Tử Kỳ kêu la oai oái:
- Đau quá!Anh ơi tha cho em!Em vì quá tức giận thôi mà!
Kỳ An càng bẻ ngược cánh tay của Bạch Tử Kỳ với sức mạnh khủng khiếp hơn rồi long lên tia mắt đầy căm phẫn:
- Mày đến đúng lúc lắm!Nhân tiện tâm trạng tao không được vui nên mày hãy làm bao cát giúp tao bớt ngứa ngáy tay chân vậy!
Bạch Tử Kỳ nhăn nhó đau đớn:
- Sao anh lại đối xử với em như thế?Em là em trai của anh kia mà!
Kỳ An tiếp tục tông giọng đầy phẫn nộ:
- Mày đừng ở đó lặp đi lặp lại cụm từ anh anh em em với tao!Mày có biết tao căm ghét việc phải có một người cha như Bạch Tử Sâm và thằng em khốn kiếp như mày thế nào không?Cũng vì có cùng huyết thống với Bạch Tử Sâm tao đã vô tình làm ra điều sai trái tổn thương Châu Tuệ chỉ để che giấu đi sự thật mình là con trai của kẻ giết chết cha cô ấy!Vì việc làm bất lương của bọn người chúng mày tao đã không còn cơ hội ở bên Châu Tuệ được nữa!
Bạch Tử Kỳ liền tỏ ra không cam tâm:
- Chỉ vì con nha đầu Châu Tuệ mà anh nỡ đối xử với em trai mình như thế sao?Sao anh vẫn chưa hết chấp mê bất ngộ đâm đầu vào yêu con gái của kẻ thù như thế?
Kỳ An liền điên tiết quát lên:
- Mày câm miệng cho tao!Nếu không vì mày lãng vãng xuất hiện và thông đồng với Triệu Nhiên đem bí mật thân thế ra uy hiếp tao thì tao đã có được hạnh phúc trong tình yêu với Châu Tuệ!Thằng khốn kiếp!Nhẽ ra mày không nên xuất hiện trước mặt tao!
Nói dứt lời thì Kỳ An liền hất văng Bạch Tử Kỳ nằm bẹp xuống nền đất rồi điên tiết tung ra những cú đá bằng tốc lực kinh hoàng vào ngực và bụng dưới khiến cho Bạch Tử Kỳ giờ đây chỉ biết van xin thảm thiết:
- Anh ơi anh tha cho em!Anh ơi!
Kỳ An càng tung ra liên tiếp những cú đá thẳng thừng đến khi khắp cơ thể Bạch Tử Kỳ bê bết máu me thì mới tạm dừng lại cơn nóng giận đang bộc phát.Anh trừng mắt nhìn về thân thể như mớ bùn nhão dưới đất rồi quát lên giận dữ:
- Cút ra ngoài và đừng bao giờ để tao phải gặp lại mày!
Bạch Tử Kỳ sau khi hứng phải trận đòn cuồng nộ từ Kỳ An thì liền lồm cồm bò dậy rời khỏi văn phòng vệ sĩ với khuôn miệng ngập ngụa máu tươi và nỗi sợ hãi khi trông thấy Kỳ An lúc này chẳng khác nào tên đồ tể đang muốn lấy mạng hắn ngay lập tức.
…
Bạch Tử Kỳ nằm co ro vì cái lạnh xuyên thấu thịt da trước những cơn gió rét thoảng qua lúc này.
Đã hơn một tuần nay hắn không còn một xu dính túi phải lang thang khắp các vỉa hè ăn bờ ngủ bụi và chực chờ xin cơm từ thiện của mạnh thường quân ở những bệnh viện gần đây.
Từ một đại thiếu gia của tập đoàn Bạch Ưng đã từng hô phong hoán vũ lại phải lâm vào bước đường mạt vận cơ hàn như hôm nay khiến cho Bạch Tử Kỳ không ngừng rơi những giọt nước mắt chua xót cảm thán cho chính số phận của hắn.
Hắn càng nghĩ về trận đòn ác liệt của Kỳ An cách đây một tuần và sự dứt khoát không niệm tình máu mủ của anh thì lại càng thêm lòng căm phẫn.Bạch Tử Kỳ long lên ánh mắt sắt như dao nhọn rồi nở nụ cười đầy sự oán hận:
- Kỳ An!Mày sẽ phải trả giá cho thái độ chó má hống hách vừa qua của mày đối với tao!
…
Buổi tối muộn trước cửa hàng Thiên Á.
Châu Tuệ vui vẻ gửi lời chào tạm biệt nhân viên rồi tiến vào gara chuẩn bị lấy xe ra về.
Cô không lường trước được bóng đen ẩn khuất đang dõi mắt theo mình và khi đã đến thời điểm thích hợp kẻ ẩn nấp liền vung gậy gỗ đánh thẳng vào sau gáy khiến cho Châu Tuệ không kịp phản kháng và nằm bẹp dưới nền đất bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đến khi Châu Tuệ tỉnh dậy thì đã phát hiện mình đang bị giam giữ ở kho chứa hàng hoen mốc cũ kỹ,toàn thân bị trói chặt bằng dây thừng vào cọc gỗ không thể cựa động và xa xa là bóng một người đàn ông đang khập khiễng chống nạn bước đến.
Không lâu sau đó Bạch Tử Kỳ đã xuất hiện trước mắt cô rồi nở nụ cười nửa miệng:
- Chào cố nhân!Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Châu Tuệ cố giãy giụa trong vòng dây trói chặt của dây thừng rồi trừng mắt nhìn Bạch Tử Kỳ giận dữ:
- Bạch Tử Kỳ!Sao mày lại giở trò đánh lén sau lưng áp giải tao đến đây?
Bạch Tử Kỳ liền nhếch môi cười:
- Tao vốn không muốn dính liếu hay liên quan gì đến con nha đầu mày nữa nhưng biết làm sao hơn khi quả là chúng ta rất có duyên với nhau!Tao chỉ cần anh trai tao chịu nhả ra số tiền xứng đáng thì sẽ lập tức thả mày đi ngay nên cứ yên tâm mà ngậm mồm lại đi!
Trong khi Châu Tuệ còn chưa kịp phản ứng thêm điều gì thì tiếng chuông điện thoại từ Bạch Tử Kỳ đã vang lên.
Khi hắn ta bắt máy thì đầu dây bên kia là giọng Kỳ An cực kỳ hoảng sợ:
- Bạch Tử Kỳ!Tao đã nhận được những tấm ảnh mà mày vừa gửi qua điện thoại!Sao mày lại bắt giữ Châu Tuệ và mày đang có ý định muốn làm gì cô ấy?Mày mau thả Châu Tuệ ra ngay nếu cô ấy xảy ra vấn đề gì thì tao sẽ không tha cho mày đâu!
Bạch Tử Kỳ liền buông giọng ngạo nghễ:
- Anh trai!Anh cứ bình tâm lại đã!Em chỉ muốn xin anh ít vốn liếng làm ăn thôi mà!
Giọng Kỳ An tiếp tục vang lên:
- Rốt cuộc là mày đang muốn giở trò gì?
Bạch Tử Kỳ liền nhếch môi đáp:
- Anh trai đã có số tài khoản ngân hàng của em trước đó rồi nên cứ thế chuyển vào cho em số tiền thật hợp lý đi!Sau đó em sẽ nhắn cho anh địa điểm nơi đang giam giữ Châu Tuệ hiện nay!Nhớ là chuyển đến số tiền cho vừa lòng đẹp ý của em!Nếu còn là 2000 usd như hôm trước thì em sẽ ship hỏa tốc một cặp tay chân của Châu Tuệ đến văn phòng công ty cho anh trai đấy!
Đầu dây bên kia giọng Kỳ An liền vang lên khẩn trương:
- Được rồi!Tao sẽ chuyển khoản cho mày ngay đây!Mày tuyệt đối không được làm điều gì nguy hại đến Châu Tuệ!
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Kỳ An thì chỉ trong vòng 15 phút sau Bạch Tử Kỳ đã nhận được tin nhắn báo chuyển khoản thành công.
Hắn nhìn vào màn hình điện thoại nở nụ cười đắc ý:
- Không ngờ thằng nhãi Kỳ An lại chuyển cho mình số tiền lớn đến như thế!Nếu biết trước con nha đầu Châu Tuệ mang lại thật nhiều lợi ích thì mình đã không phải vất vả như thời gian vừa qua!
Ngay lúc này thì Châu Tuệ nghe qua những lời nói tự đắc từ Bạch Tử Kỳ liền gặn hỏi:
- Bạch Tử Kỳ mày vừa nói gì?Chuyện này có liên quan gì đến Kỳ An sao?
Bạch Tử Kỳ liền nhếch mép trả lời:
- Sao lại không liên quan?Mày đối với thằng anh trai ngu ngốc si tình của tao quan trọng đến thế kia mà!
Châu Tuệ chợt ngỡ ngàng:
- Mày vừa nói gì?Kỳ An sao có thể là anh trai mày được chứ?Từ nhỏ Kỳ An đã sống cùng tao tại trang viên Châu gia và tao được biết cha mẹ anh ấy là cặp vợ chồng người quản gia Kỳ Nhưỡng và Kỷ Lam chỉ có mỗi anh ấy là con trai duy nhất mà thôi!
Bạch Tử Kỳ lại phá lên tràng cười:
- Mày nghĩ tao rảnh rỗi đến mức tự vẽ ra câu chuyện anh em với thằng nhãi Kỳ An đó hay sao?Cha tao là Bạch Tử Sâm và con mụ Kỷ Lam kia đã có với nhau đứa con riêng là Kỳ An!Tao và Kỳ An chính là anh em cùng cha khác mẹ!
Châu Tuệ mấp máy môi ngỡ ngàng,trông thấy thế Bạch Tử Kỳ lại tiếp tục buông tông giọng ngạo nghễ:
- Tao cũng đếch có thích việc phải có cùng chung huyết thống với thằng khốn Kỳ An ấy đâu!Là do cha tao nhân giống bừa bãi quá thôi!Thứ đần độn ngu ngốc yêu con gái của kẻ thù không xứng đáng để tao nhận làm anh chút nào!
Châu Tuệ sững sờ trước lời nói của Bạch Tử Kỳ:
- Mày vừa nói sao?Kỳ An yêu con gái của kẻ thù?
Bạch Tử Kỳ nở nụ cười nửa miệng:
- Nhìn mày nghệch mặt ra như thế ắt hẳn là thằng khốn Kỳ An đến nay vẫn cố che giấu mày sự thật đúng không?Cha tao và Châu gia vốn có mối thù không đội trời chung!Cách đây hơn mười năm về trước chính cha tao đã hạ lệnh cho thuộc hạ tàn sát cả Châu gia trong đám sinh nhật của mày!Năm đó mày cũng không còn bé tí nên chắc là vẫn nhớ được ít nhiều sự việc diễn ra đúng không?
Châu Tuệ như chết lặng người trước từng câu nói của Bạch Tử Kỳ bờ môi liên tục run rẩy trong sự bàng hoàng:
- Mày…Mày vừa nói Bạch Tử Sâm là kẻ đã hạ lệnh cho thuộc hạ giết chết cha tao?Kỳ An lại là con trai của ông ta?
Bạch Tử Kỳ bình thản thừa nhận:
- Đúng là như vậy đấy!Thế mà thằng anh trai ngu ngốc của tao vẫn chấp mê bất ngộ muốn day dưa mối nghiệt duyên cùng mày!Nếu như hôm nay tao không nói rõ sự thật thì e là Kỳ An sẽ không bao giờ dám thừa nhận thân phận thực sự của hắn với mày đâu!
Châu Tuệ bàng hoàng cùng đôi mắt đã sớm ngấn lệ:
- Không thể nào…Không thể nào như vậy được…Là mày đang đặt điều đúng không?Kỳ An không thể nào là con trai của kẻ thù giết chết cha tao được!
Bạch Tử Kỳ liền chậc lưỡi:
- Thế mày có cần tao cùng Kỳ An đến bệnh viện làm thủ tục xét nghiệm chứng minh quan hệ huyết thống không?Tao và hắn đều chảy cùng một dòng máu của Bạch Tử Sâm!Cũng khá đáng thương cho mày!Thời gian vừa qua đem lòng yêu con trai của kẻ thù giết chết cha mình mà cũng chẳng hay!
Châu Tuệ không ngừng rơi những giọt nước mắt trong sự đau đớn không thể thốt nên lời.
Bạch Tử Kỳ quay gót rời đi khỏi kho chứa hàng không quên để lại câu nói:
- Tao đã nhận được khoản tiền mình mong muốn nên sẽ tạm thời tha cho mày!Tao cũng đã nhắn tin địa điểm nơi đang giam giữ mày cho Kỳ An và hắn cũng gần sắp đến đây giải cứu mày rồi đấy!Bọn mày cứ từ từ hàn huyên với nhau đi!