Châu Tuệ điều khiển xe với tốc độ kinh hoàng chạy băng qua từng con đường trong đêm tối,một tay cô đánh đều trên chiếc vô lăng và tay còn lại không ngừng gạt đi những giọt nước mắt uất nghẹn đang thay nhau lan dài khắp gương mặt lúc này.
Bỗng từ xa xuất hiện một bóng người đang loạng choạng bước trên đường khiến Châu Tuệ phải xoay vô lăng theo hướng khác rồi dừng lại đột ngột đâm vào thân cây ven đường khiến phần mui xe ôtô trở nên móp méo biến dạng vì cú va chạm mạnh đột ngột.
Tức thời cô đã nghe thấy giọng quát lớn tiếng vang lên từ phía xa:
- Lái xe kiểu đếch gì thế hả?Muốn đâm chết người ta hay sao?
Cú va chạm vào thân cây và suýt chút nữa thì đã gây ra tai nạn giao thông đã khiến cho Châu Tuệ cố gắng lấy lại sự bình tĩnh và đánh tay lái điều khiển ôtô đậu sát bên lề đường thôi không lướt qua màn đêm bằng vận tốc kinh hoàng thêm nữa.
Châu Tuệ đã muốn dùng đến tốc độ khi điều khiển xe trên đường để tạm quên đi nỗi đau thắt tận tim gan và khi trở về trạng thái tĩnh lặng chính là lúc cô lắng nghe rõ từng âm thanh nơi trái tim mình đang không ngừng rĩ máu.
Hình ảnh hai thân người trần trụi của Kỳ An và Triệu Nhiên quấn quýt lấy nhau ngay trên chiếc giường cô đã hằng đêm say giấc đang bủa vây lấy tâm trí và chính là sự thật phũ phàng mà cô buộc phải đối diện ngay lúc này.
Cô đã từng nghĩ dù cho cả thế giới này đều quay lưng và đối xử với cô theo cách tàn nhẫn nhất thì Kỳ An sẽ luôn là một ngoại lệ duy nhất không bao giờ làm tổn thương cô.
Thế nhưng những giọt nước mắt cô đang rơi và nỗi đau không ngừng quặn thắt lên từng cơn ngay lúc này lại chính là do Kỳ An mang lại chứ không phải là một người nào khác.
Cô đã dũng cảm mở cánh cửa trái tim chịu nhiều thương tổn trong quá khứ để Kỳ An có thể bước vào và đặt cược niềm tin vào tình yêu thêm một lần nữa thế nhưng điều mà cô nhận lấy chỉ là những vết sẹo chưa kịp lành trong quá khứ đã phải chất chồng thêm những vết xước ở hiện tại.
Ôm một trái tim tan vỡ chi chiết những vết cắt dọc ngang thì cô còn biết mong đợi gì ở tương lai và có thể yêu thương tin tưởng vào ai được nữa?
Chỉ muốn yêu và được yêu đối với người khác quá dễ dàng sao chỉ riêng cô lại khó khăn và khắt nghiệt đến như thế?
Càng vùi mình trong cơn đau thì những tiếng than khóc xé lòng của Châu Tuệ càng vang lên thống thiết xuyên qua màn đêm u tối.
Cứ thế cô thả trôi tất cả cảm xúc và khóc ngất đến mệt lã người trên ôtô cho đến khi mặt trời chiếu rọi những ánh nắng đầu tiên xuyên qua tán lá cây trên chiếc mui xe đã móp mép dị dạng bên vệ đường.
…
Những ngày sau đó Châu Tuệ không về trang viên Châu gia cũng không trực tiếp đến cửa hàng Thiên Á vì cô biết chắc chắn Kỳ An sẽ đến tìm và muốn đối thoại cùng mình.
Châu Tuệ thuê một khách sạn gần công ty và điều khiển việc điều hành Thiên Á từ xa,gặp mặt Kỳ An lúc này chỉ làm cô thêm nhớ đến nỗi đau bị phản bội và lừa dối từ người bạn trai mình đã từng hết mực tin tưởng.
Cô chọn cách lãng tránh thay vì đối diện để tìm sự bình ổn cho mạch cảm xúc không bị rơi vỡ lúc này.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên và khi Châu Tuệ bắt máy là chất giọng quen thuộc của trợ lý Thư Dung:
- Sếp ơi cả tuần nay sếp đã gặp vấn đề gì mà không đến công ty thế?Em và mọi người đang lo lắng cho sếp lắm!
Những lúc chơi vơi như thế này nghe được giọng nói từ Thư Dung khiến cho Châu Tuệ cảm thấy được an ủi phần nào.Cô gượng cười rồi trả lời qua điện thoại:
- Thư Dung!Chị sẽ gửi cho em địa chỉ qua Wechat!Em sắp xếp thời gian đến gặp chị một lúc nhé!
…
Địa chỉ mà Châu Tuệ hẹn gặp trợ lý Thư Dung là một quán bar trên phố Bắc Thành.
Châu Tuệ nâng ly rượu vơi đầy trên tay rồi không ngừng uống cạn sạch từ ly này sang ly khác.Trợ lý Thư Dung sau khi lắng nghe hết tâm sự của sếp thì bày tỏ nỗi bất bình:
- Hóa ra là như thế sao?Hết Phong tổng rồi đến anh Kỳ An lại liên tiếp gây nên những tổn thương cho sếp như thế!Đàn ông ngoại trừ cha em ra thì đúng là một lũ khốn nạn không thể tin tưởng!Sếp ơi sếp đừng buồn nữa!Sếp em vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như thế còn cả khối anh xếp hàng dài tán tỉnh thì lo gì không tìm được người xứng đáng kia chứ!Em mà là đàn ông thì em cũng đã tỏ tình và cưới sếp rồi không đến lượt hai tên Phong Lâm Vũ và Kỳ An làm khổ sếp như vậy đâu!
Châu Tuệ gật gù trong cơn say rồi cất tông giọng lè nhè trả lời:
- Thư Dung à em nói đúng lắm!Đời còn dài trai còn đầy tội tình gì chị phải khổ sở vì những gã đàn ông tồi kia chứ!Cùng chị uống cạn ly này đi nào!
Thư Dung lúc này cũng nâng ly lên rồi hô vang:
- Cạn 100% nào sếp!Chúng ta không cần quan tâm đến bọn đàn ông tồi tệ đó nữa!Nhờ câu chuyện của sếp mà em đã cảnh giác hơn và cũng may mắn là em chưa nhận lời tỏ tình của Hạo Quân trong chuyến đi Hà Lan vừa rồi!
Cứ thế Châu Tuệ cùng Thư Dung vừa trải lòng tâm sự vừa chén tạc chén thù cho đến khi cả hai cùng đổ gục trên quầy bar và không còn sức nhướng mắt lên được nữa.
Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của Thư Dung vang lên và đầu dây bên kia là chất giọng của Hạo Quân:
- Alo Thư Dung à!Em đang ở đâu thế?Sao từ nãy đến giờ anh đã gọi cho em nhiều cuộc đến lúc này em mới chịu bắt máy?
Thư Dung đang trong cơn say khướt cố gắng nhả từng quãng giọng nhề nhệ trả lời:
- Tôi đang ở quán bar phố Bắc thành cùng với sếp Châu Tuệ!Anh gọi cho tôi có vấn đề gì không?
Hạo Quân liền trả lời:
- Về lời tỏ tình tại Hà Lan của anh lần trước em vẫn chưa trả lời anh!Và kể từ khi giữa chúng ta xảy ra chuyện đó tại khách sạn em liên tiếp tránh mặt anh!Anh muốn hỏi em nguyên do vì sao em lại như thế?
Thư Dung tiếp tục tông giọng lè nhè:
- Hạo Quân!Tôi vừa mới được giác ngộ rồi!Nhìn thấy tình trạng sếp Châu Tuệ thê thảm hiện tại tôi không còn tin tưởng vào người đàn ông nào khác ngoài cha mình đâu!Vì thế tôi cũng sẽ không nhận lời tỏ tình từ anh!
Hạo Quân liền ngạc nhiên:
- Thư Dung à sao em lại nói như thế?Anh thực lòng nghiêm túc và muốn chịu trách nhiệm về lần đầu tiên của em!Em có thể cho anh một cơ hội được không?
Lúc này Thư Dung đã say mèm nên không trả lời gì thêm được nữa.
Hạo Quân không nghe được tín hiệu từ Thư Dung thì vô cùng lo lắng,Phong Lâm Vũ đang ngồi ở ghế phụ liền trêu ghẹo:
- Sao rồi?Lời tỏ tình đã bị từ chối rồi sao?
Hạo Quân liền đáp:
- Không hiểu sao tối nay khi đi quán bar cùng với Phong phu nhân thì Thư Dung lại thay đổi và đem tôi ra trút giận như thế!
Phong Lâm Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Cậu nói sao?Châu Tuệ đang ở cùng Thư Dung tại quán bar?
Hạo Quân liền đáp:
- Đúng là như vậy!Nghe qua tông giọng của Thư Dung hiện tại tôi đoán chắc họ đã say lắm rồi!
Phong Lâm Vũ tỏ vẻ lo lắng:
- Sao lại say đến như thế chứ?Ắt hẳn là Châu Tuệ đã xảy ra vấn đề gì rồi!Cậu lái xe đến quán bar ngay đi!Tôi cần đến đó xem qua tình trạng của Châu Tuệ!
Nghe theo lời Phong Lâm Vũ chỉ hơn 20 phút sau Hạo Quân đã điều khiển xe đến quán bar Bắc thành.
Phong Lâm Vũ vào trong quán bar dáo dác tìm xung quanh và phát hiện Châu Tuệ cùng Thư Dung đang nằm gục đầu say khướt trên quầy bar không còn biết trời trăng gì nữa.
Phong Lâm Vũ vội chạy đến đỡ lấy Châu Tuệ trên gương mặt hiện rõ sự lo lắng:
- Châu Tuệ!Sao em lại uống say như thế chứ?
Hạo Quân lúc này cũng vội đỡ lấy Thư Dung rồi quay sang bảo với Phong Lâm Vũ:
- Phong tổng à bọn họ đã say đến thế này rồi!Với tình hình này thì chỉ còn cách giải quyết “hàng” của ai thì người nấy nhận về thôi!
Phong Lâm Vũ liền đồng ý:
- Thế thì tôi sẽ tự lái xe đưa Châu Tuệ về còn phần Thư Dung thì giao lại cho cậu!
Sau khi đã thống nhất với Hạo Quân thì Phong Lâm Vũ dắt dìu Châu Tuệ lên xe và đặt cô ngồi cẩn trọng vào ghế phụ.
Khi choàng tay thắt dây an toàn cho Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ đã trông thấy giọt nước mắt từ khóe mi cô khẽ lăn dài kèm theo tiếng gọi tên trong sự thổn thức:
- Kỳ An…Sao anh lại đối với em như thế?..Kỳ An…
Phong Lâm Vũ đưa tay khẽ lau giọt nước mắt trên khóe mi của Châu Tuệ kèm theo sự xót xa:
- Châu Tuệ…Rốt cuộc thì Kỳ An đã làm gì khiến cho em đau lòng như thế này?
Đáp lại lời Phong Lâm Vũ chỉ là sự im lặng và đôi mắt nhắm nghiền đẫm trong nước mắt của Châu Tuệ.
Phong Lâm Vũ càng thêm đau lòng khi nhìn về hình ảnh của Châu Tuệ ngay lúc này.
Điều mà hắn mong muốn sau khi chấp nhận buông tay Châu Tuệ chính là được nhìn thấy cô mỉm cười trong hạnh phúc chứ không phải là những giọt nước mắt uất ức và nghẹn lòng vì đau đớn như lúc này.
…
Phong Lâm Vũ dừng xe trước cổng trang viên Châu gia và mở cửa xe cẩn trọng dắt dìu Châu Tuệ cùng bước xuống.
Lúc này thì Kỳ An đã đứng chờ sẵn trước trang viên và tỏ vẻ khó chịu khi Phong Lâm Vũ đang nâng lấy thân người rệu rã vì men say của Châu Tuệ trên người mình.
Kỳ An vội tiến đến đỡ lấy Châu Tuệ kéo cô về vòng tay của mình rồi trừng mắt nhìn về Phong Lâm Vũ:
- Tại sao cô ấy lại đi cùng mày?
Phong Lâm Vũ liền gằn giọng:
- Tao mới là người nên hỏi tại sao mày lại bỏ mặc Châu Tuệ đi uống rượu giải sầu cùng cấp dưới như thế?Mày làm bạn trai kiểu gì thế hả?Từ nãy đến giờ trong cơn say cô ấy chỉ gọi tên mày và liên tục rơi nước mắt!Rốt cuộc mày đã gây ra chuyện gì khiến cô ấy đau lòng như vậy?
Kỳ An đáp lời bằng tông giọng hằn học:
- Đó là chuyện riêng của tao và Châu Tuệ không liên quan gì đến mày!Mày đang muốn dùng tư cách gì để chất vấn tao?
Phong Lâm Vũ lóe lên tia mắt giận dữ:
- Kỳ An!Sở dĩ tao chấp nhận buông tay là vì mong muốn Châu Tuệ sẽ có được hạnh phúc thật trọn vẹn với sự lựa chọn của cô ấy nhưng nhìn về tình trạng hiện nay của Châu Tuệ tao đang cảm thấy rất hối hận vì đã chọn rút lui nhường cô ấy lại cho mày!Nếu như mày đã không thể khiến cho Châu Tuệ hạnh phúc thì tao nhất định sẽ giành lại cô ấy và không để cho cô ấy chịu nhiều uất ức bên cạnh mày thêm nữa!
Kỳ An nghe thế liền nhếch môi cười:
- Mày muốn giành lại Châu Tuệ từ tao?Mày đừng quên tao chính là sự lựa chọn ban đầu của cô ấy và đang là bạn trai hiện tại của Châu Tuệ!Cô ấy là người phụ nữ của tao và tao sẽ chứng minh điều đó cho mày thấy ngay bây giờ!
Nói dứt lời thì Kỳ An ôm siết Châu Tuệ vào lòng và đặt những nụ hôn thật sâu lên môi cô ngay trước mắt Phong Lâm Vũ.
Trong cơn say Châu Tuệ chỉ có thể mơ màng đón nhận những nụ hôn nồng nhiệt từ Kỳ An mà không thể phản kháng.
Phong Lâm Vũ siết chặt lòng bàn tay cố kiềm lại cơn giận dữ để không phải tung ra cú đấm ngay lúc này.
Hắn tự hiểu mình không còn tư cách để ghen tuông hay dùng bạo lực giải quyết vấn đề vì đã tự nguyện buông tay nhường Châu Tuệ cho người đàn ông khác.
Sau khi chết lặng nhìn Kỳ An đặt lên môi Châu Tuệ những nụ hôn thắm thiết không ngừng thì Phong Lâm Vũ chỉ có thể lẳng lặng quay đi không quên để lại câu nói:
- Kỳ An!Tốt nhất là mày không được làm điều gì tổn thương Châu Tuệ!Nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ đánh lái chiếc Bugatti rời khỏi cổng trang viên Châu gia lướt gió xé tan màn đêm.
Tiếng gầm động cơ vang xa dữ dội ngay lúc này như tiếng lòng hắn đang gào thét về sự bất lực nơi trái tim mình.