Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 142: Hứa Với Anh Là Em Sẽ Hạnh Phúc!




Triệu Nhiên vừa tiến vào trang viên Châu gia vừa đáp giọng bình thản:

- Em cũng là thành viên của Châu gia thì việc xuất hiện ngay trong chính gia đình mình có gì lạ kia chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ chưa hết bàng hoàng từ Kỳ An lúc này Triệu Nhiên liền thì thầm vào bên tai anh:

- Hôm nay em lại nhớ anh và muốn đến tìm anh!

Kỳ An liền gằn giọng:

- Triệu Nhiên cô điên thật rồi!Cô có biết đây là đâu hay không mà lại tìm đến tôi ngay lúc này?

Triệu Nhiên không đáp lời Kỳ An mà thản nhiên tiến vào trong nhà mặc cho anh đang bước theo bên cạnh không ngừng lo lắng.

Đến khi Kỳ An bước theo mình đến trước cửa phòng Châu Tuệ thì Triệu Nhiên nhếch môi cười:

- Em muốn được tiến hành cuộc giao dịch cùng anh trong phòng của chị ta!

Kỳ An nghe qua lời của Triệu Nhiên thì vô cùng bàng hoàng:

- Cô điên thật rồi!Đây là phòng riêng của Châu Tuệ!

Triệu Nhiên mở cửa phòng bước đến giường của Châu Tuệ ngồi xuống rồi tiếp tục bình thản:

- Thì đã sao?Em muốn được cùng anh vui vẻ trong phòng của chị ta và ngay trên chiếc giường của chị ta!Chắc chắn chị ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng người bạn trai hiện tại cùng với cô em họ của mình sẽ cùng nhau ân ái trên chính chiếc giường mà chị ta ngủ hằng đêm!

Kỳ An siết chặt bàn tay cố gắng giữ bình tĩnh:

- Châu Tuệ dù sao cũng là chị họ của cô!Có nhất thiết phải làm đến mức như thế này hay không?Cô có hiểu như thế nào là sự tôn trọng tối thiểu hay không?

Triệu Nhiên nhếch môi đáp:

- Em không ép anh!Anh có quyền từ chối và em cũng có quyền nói với Châu Tuệ tất cả sự thật liên quan đến anh!

Kỳ An không còn cách nào khác đành thuận theo yêu cầu của Triệu Nhiên đưa tay khóa chốt cửa phòng bên trong:

- Tốt nhất là khi xong chuyện cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức!

Nhận được sự đồng thuận của Kỳ An thì Triệu Nhiên rất hài lòng.Ả nắm lấy tay Kỳ An rồi kéo vội xuống giường:

- Chúng ta phải tranh thủ thời gian!Chị ta có thể quay về bất cứ lúc nào!

Nói đoạn Triệu Nhiên liền tự cởi lấy áo váy của mình tiện thể giúp Kỳ An cởi bỏ tất cả những lớp quần áo hiện tại trên người rồi vứt mỗi nơi một góc khắp xung quanh phòng.

Chẳng mấy chốc căn phòng vốn là không gian riêng tư của Châu Tuệ chìm trong bầu không khí nhục dục của đôi nam nữ đang cùng nhau quấn quýt những tư thế ái ân nóng bỏng.

Triệu Nhiên đưa tay nắm chặt tấm drap giường ưỡn cong người đón nhận từng đợt tấn công từ Kỳ An.

Sự va chạm da thịt theo từng đợt chuyển động không ngừng nghỉ khiến cho Triệu Nhiên không ngừng phát ra những âm thanh dâm loạn bên dưới thân Kỳ An lúc này.

Triệu Nhiên đưa tay vuốt ve lên gương mặt góc cạnh nam tính đang lấm tấm mồ hôi của Kỳ An khi phải vận động hì hục trên thân ả và cảm nhận được từng hơi thở mạnh mẽ của anh khiến cho ả càng ngày càng say mê đến không lối thoát.

Triệu Nhiên đưa hai chân quấn chặt qua thắt lưng của Kỳ An như thân rắn lượn lờ trên thân cây,tiếp sức cho anh bằng cách ưỡn người lên cao hơn để nhận lấy từng đợt cắm sâu của hạ vật vào tận huyệt thịt ướt át bên trong mình.

Sau một khoảng thời gian trôi qua thì Kỳ An ngã người lên thân Triệu Nhiên khi đã đạt đến cực điểm của sự thỏa mãn.

Triệu Nhiên nở nụ cười hài lòng khi nhận thấy chất lỏng nóng ấm của Kỳ An đang lắp đầy chiếc hang sâu rồi cùng hòa tan vào từng tế bào trong cơ thể ả lúc này.

Ả nhắm nghiền mắt tận hưởng thêm chút đê mê còn vương lại sau cuộc ái ân kịch liệt vừa kết thúc,cơ thể cường tráng và kỹ năng giường chiếu điêu luyện từ Kỳ An đã khiến cho ả thực sự mãn nguyện và hài lòng.

Sau khi đáp ứng nhu cầu thể xác cho Triệu Nhiên thì Kỳ An rời khỏi giường và đứng lên mặc lại quần áo vào người.

Nhìn thấy Triệu Nhiên vẫn nằm trên giường với thân thể trần trụi thì Kỳ An liền nghiêm giọng:

- Sao cô còn chưa mặc lại quần áo và rời khỏi phòng ngay?

Triệu Nhiên liền ngồi dậy buông ánh mắt nhìn Kỳ An đầy châm chọc:

- Đúng là đàn ông có khác!Chỉ cần bước xuống giường một cái là không quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ!Anh không cần phải tỏ ra gấp gáp như thế em tự biết rời khỏi phòng!

Sau khi mặc lại trang phục trước khi rời khỏi phòng Triệu Nhiên vẫn không quên ghé sát vào bên tai Kỳ An thầm thì:

- Bây giờ em sẽ nhường lại không gian cho anh và bà chị họ ngu ngốc của em!



Khoảng 20 phút sau đó thì Châu Tuệ trở về,nhìn thấy Kỳ An đang ngồi trầm tư hút thuốc tại ghế sofa thì cô liền reo lên:

- Kỳ An em đã về rồi đây!

Kỳ An nắm lấy tay Châu Tuệ gượng cười:

- Em có mệt không?Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi anh chở em đi ăn trưa nhé!

Châu Tuệ chợt thắc mắc:

- Không phải anh đã nấu món mì sủi cảo xong rồi sao?

Kỳ An lúc này chỉ có thể tìm lý do khác:

- Vừa nãy công ty vệ sĩ có khách hàng liên hệ việc gấp nên anh phải quay về giải quyết và cũng vừa mới trở lại đây nên không thể nấu mì sủi cảo!Bây giờ trời cũng đã trưa rồi chắc là em đang rất đói!Anh chở em ra ngoài ăn nhé!

Châu Tuệ khẽ lắc đầu:

- Không sao!Bây giờ chúng ta sẽ cùng nấu món mì sủi cảo!Có em phụ anh một tay sẽ nhanh thôi mà!Em cũng đang muốn học cách gói sủi cảo từ anh!

Kỳ An thuận theo ý của Châu Tuệ và cùng cô tiến về gian bếp bắt tay vào thực hiện làm món mì sủi cảo.

Sau khi đã gói xong những viên sủi cảo đầu tiên thì Châu Tuệ nheo mắt cười nhìn Kỳ An:

- Xin mời thầy giáo chấm điểm ạ!

Kỳ An liền đặt viên sủi cảo lên tay nhìn ngắm rồi khẽ cười:

- Gói thế này là không đúng rồi!Viên sủi cảo này to còn hơn lồng bàn tay của anh nữa đấy!

Châu Tuệ liền phụng phịu:

- Em biết là mình sẽ không gói sủi cảo được đẹp như anh!Nhưng chẳng phải đằng nào cũng cho vào bụng cả sao?

Nhìn thấy nét hờn dỗi trên bầu má ửng hồng của Châu Tuệ thì Kỳ An liền nâng chiếc cằm cô lên dọ hỏi:

- Em giận anh?

Châu Tuệ im lặng rồi khẽ lắc đầu,Kỳ An liền áp những nụ hôn thật sâu lên cánh môi anh đào của cô như sự dỗ dành từ mình lúc này.

Sau khi đã hôn nhau một lúc lâu thì Kỳ An tách chiếc lưỡi mình ra khỏi chiếc lưỡi còn vương dư vị ngọt ngào từ Châu Tuệ rồi dịu dàng nhìn cô:

- Đã hết giận anh chưa?

Châu Tuệ vòng tay ôm lấy Kỳ An rồi khẽ gật đầu,Kỳ An hôn lên vầng trán cao của Châu Tuệ rồi mỉm cười nhìn cô:

- Nếu em còn giận thì anh sẽ hôn cho đến khi nào em hết giận mới thôi!

Châu Tuệ nhìn Kỳ An bằng cặp mắt long lanh như ngọc bích:

- Anh ức hiếp em!

Kỳ An khẽ vuốt lên đôi môi của Châu Tuệ:

- Anh không ức hiếp em mà là anh yêu em!

Dứt lời thì Kỳ An lại tiếp tục áp lên bờ môi của Châu Tuệ những nụ hôn nồng nhiệt bằng tất cả sự si mê dành cho cô.

Nồi nước dùng nấu mì sủi cảo sôi ùng ục trên bếp như chính nhiệt độ cơ thể của Kỳ An và Châu Tuệ hòa vào nhau bằng những nụ hôn nồng cháy ngay lúc này.



Sau khi kết thúc ngày dài bận rộn tại cửa hàng Thiên Á trong khi Châu Tuệ dợm bước vào gara công ty định lấy xe ra về thì chợt khựng lại bước chân khi chiếc Bugatti quen thuộc do Phong Lâm Vũ đang đánh lái dừng ngay trước mắt.

Châu Tuệ còn đang tỏ vẻ ngạc nhiên khi Phong Lâm Vũ đã một tuần không xuất hiện trước mặt mình thì đến nay đã đến cửa hàng Thiên Á tìm cô.

Phong Lâm Vũ cầm trên tay túi giấy màu hồng nhạt khắc tên thương hiệu thời trang nổi tiếng rồi bước đến nói với Châu Tuệ:

- Xin lỗi em!Do tối hôm ấy anh đã say đến mất phương hướng nên không cẩn thận nôn vào người và làm bẩn chiếc váy của em!Anh đã mua chiếc váy cùng thương hiệu bù lại cho em!

Châu Tuệ liền nhạt giọng đáp:

- Tôi không nhận đâu!Cám ơn thành ý của anh!

Khi Châu Tuệ định xoay người quay đi thì cánh tay của Phong Lâm Vũ đã níu lại:

- Em khoan đi đã!Đi với anh đến nơi này một lát được không?

Châu Tuệ lạnh giọng đáp:

- Bây giờ trời đã khuya rồi anh còn muốn tôi đi cùng anh đến đâu kia chứ?

Phong Lâm Vũ tiếp tục khẩn thiết:

- Đi với anh một lần này nữa thôi!Sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa!

Châu Tuệ khẽ thở dài:

- Thôi được rồi!Tôi sẽ chỉ dành cho anh 30 phút thôi!

Sau đó Châu Tuệ ngồi lên xe cùng Phong Lâm Vũ rời khỏi cửa hàng Thiên Á.

Địa điểm mà Phong Lâm Vũ di chuyển đến là một bãi cỏ xanh mướt nằm trên gò đất cao ở khu đô thị trung tâm thành phố.

Phong Lâm Vũ vừa đặt chân đến bãi cỏ thì đã đặt lưng nằm xuống rồi reo lên hớn hở:

- Châu Tuệ!Em cũng nằm xuống đây ngắm sao đi!Đêm nay bầu trời đầy sao rất đẹp!

Châu Tuệ nghe thế liền bĩu môi:

- Anh thật là rảnh rỗi!Đêm khuya mà còn muốn tôi ra đây nằm ngắm sao cùng anh!

Tuy nói thế nhưng Châu Tuệ vẫn bước đến bãi cỏ xanh mềm rồi đặt lưng nằm xuống.Cô đưa mắt nhìn về hàng ngàn vì tinh tú trên cao rồi khẽ mỉm cười vì không gian huyền ảo bình yên hiện tại.

Phong Lâm Vũ thấy thế liền cất lời:

- Mỗi khi tâm trạng không được vui hoặc gặp vấn đề căng thẳng trong công việc thì anh thường đến đây và ngắm nhìn những vì sao trên cao!Cách này quả thật rất hữu hiệu vì sau khi đếm sao trên bầu trời được một lúc thì tinh thần cũng thư thái nhẹ nhàng hơn!

Châu Tuệ khẽ mỉm cười:

- Đây quả thật là view triệu đô đấy!Có cảm giác như bầu trời đêm như tấm màn nhung đen tuyền đính hàng ngàn viên pha lê ôm ấp lấy mình vậy!

Phong Lâm Vũ nhìn thấy làn tóc mây đang thoảng bay của Châu Tuệ lúc này rồi cất vang giọng hát đầy tâm trạng:

"Ba chữ chỉ có thủ thỉ với bản thân

Ngửa đầu đừng để nước mắt vỡ đê

Liệu có nơi nào thoát được sự ràng buộc của định mệnh?

Anh không muốn nghe…

Anh đón làn gió đêm,làn gió thổi qua em

Thế này có tính là chúng ta ôm nhau không?

Như bừng tỉnh giữa cơn mê chỉ còn hai bàn tay trắng.

Tim cũng trống rỗng…"

Nằm đón những ngọn gió đêm và nhìn ngắm bầu trời sao bên cạnh Phong Lâm Vũ thêm một lúc thì Châu Tuệ ngồi dậy rồi nhàn nhạt đáp:

- Đã đến giờ tôi phải về rồi!

Phong Lâm Vũ nắm lấy tay Châu Tuệ:

- Em không thể ở cạnh anh thêm một lúc được sao?

Châu Tuệ nhạt giọng đáp:

- Tôi hiện giờ đã có bạn trai nên không thể ở cùng người đàn ông khác trong khoảng thời gian riêng tư quá lâu như vậy được!

Phong Lâm Vũ chợt thấy nghẹn ngào:

- Châu Tuệ!Đến thời điểm hiện tại sự lựa chọn của em vẫn là Kỳ An sao?Anh vẫn không hiểu vì sao em lại có thể hững hờ và không đoái hoài đến tình cảm của anh dành cho em đến thế!Chẳng nhẽ thời gian vừa qua những gì mà anh thể hiện vẫn chưa đủ để em cảm nhận rằng anh yêu em nhiều như thế nào sao?

Châu Tuệ đáp lại với tông giọng âm trầm:

- Những gì xảy ra giữa hai chúng ta đều đã thuộc về quá khứ!Hiện tại và tương lai của tôi chính là Kỳ An và tôi sẽ không bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình!

Phong Lâm Vũ tỏ vẻ không cam tâm:

- Anh có gì không sánh bằng Kỳ An để khiến cho em nhất quyết ở cạnh hắn ta?

Châu Tuệ không ngần ngại đáp:

- Dĩ nhiên về tiền bạc,quyền lực và địa vị Kỳ An không sánh bằng anh!Nhưng Kỳ An lại đem đến cho tôi cảm giác yên tâm và tin tưởng tuyệt đối!Còn khi ở gần anh tôi chỉ có cảm giác ngột ngạt đến khó thở khi phải nhớ lại tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi trong quá khứ!Tôi trả lời như thế đã làm hài lòng anh chưa?

Phong Lâm Vũ cảm thấy tim mình đau thắt khi nghe từng lời nói của Châu Tuệ:

- Em có cảm giác chán ghét anh đến vậy sao?

Châu Tuệ liền thừa nhận:

- Phải!Tôi rất chán ghét anh!Chán ghét anh bày tất cả những trò vớ vẩn từ trước đến giờ bám theo tôi dai dẳng không buông!Chán ghét anh quấy nhiễu đến công việc kinh doanh của Kỳ An và luôn tìm đến tôi gây rắc rối phiền phức!Chán ghét đến nỗi tôi không muốn hít thở cùng một bầu khí quyển và ở bên cạnh anh!

Phong Lâm Vũ cố nén lại cảm giác đau lòng:

- Châu Tuệ!Từ trước đến giờ những việc anh làm đều chỉ có chung một lý do duy nhất là thực lòng muốn em quay về bên anh!Anh cũng không ngờ đều đó lại khiến cho em tỏ ra chán ghét đến vậy!Nếu như tình yêu của anh đem lại cho em sự ngột ngạt và khó thở đến như thế thì kể từ giờ phút này anh sẽ chấp nhận buông tay và không làm phiền đến em thêm nữa!

Châu Tuệ khẽ mỉm cười:

- Rất tốt!Xem ra sau một thời gian làm những chuyện vô bổ thì anh đã suy nghĩ thông suốt rồi!

Phong Lâm Vũ buồn bã đáp:

- Anh sẽ chọn yêu và quan tâm em theo một cách khác!Anh nhận ra càng cố giữ chặt lấy em thì chỉ càng làm cho em cảm thấy khổ sở và chán ghét anh nhiều hơn mà thôi!Thay vì như vậy thì anh nên chấp nhận lùi bước để được nhìn thấy em hạnh phúc!Chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên môi em thì anh sẽ nguyện lòng làm tất cả!

Châu Tuệ đứng lên và quay bước rời đi.Phong Lâm Vũ không kiềm được giọt nước mắt lăn dài khẽ cất lời:

- Châu Tuệ!Hứa với anh rằng em sẽ thật hạnh phúc!

Châu Tuệ lúc này cũng không kiềm được giọt nước mắt đang nhẹ nhàng rơi xuống:

- Chắc chắn tôi sẽ hạnh phúc!

Nhìn theo bóng lưng của Châu Tuệ khuất dần xa Phong Lâm Vũ có thể nhận ra kể từ giờ phút này mình đã mất cô mãi mãi.Những giọt nước mắt không ngừng ướt đẫm lên bờ môi mặn đắng cùng nỗi đau thắt từng cơn nơi lồng ngực trái của hắn lúc này.