Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 132: Ôm Anh Thật Chặt




Thư lão bà trông thấy dáng vẻ đầy hoảng sợ của Phong Lâm Vũ hiện tại thì liền nhéo lỗ tai Thư Tuấn:

- Thằng nhóc này quả thật là nghịch ngợm!Làm diều màu trắng còn có nhân dạng giống con người thế kia!

Thư lão gia liền cười vang:

- Đã không sao cả rồi!Xin mời mọi người vào nhà tiếp tục nghỉ ngơi!

Cùng lúc đó thì Châu Tuệ trừng mắt nhìn về Phong Lâm Vũ:

- Giữa đêm giữa hôm mà anh còn gây rối ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người như thế!Liệu hồn mà quay vào giường ngủ yên cho tôi!Còn tiếp tục làm ồn tôi sẽ tống anh ra trước hiên nhà mà ngủ tại đó!

Nói dứt lời thì Châu Tuệ cùng mọi người dời bước vào nhà.Phía sau vẫn còn nghe tiếng kêu với theo của Phong Lâm Vũ:

- Châu Tuệ chờ anh với!Anh không cố ý làm ồn đến mọi người mà!



Buổi sáng của ngày thứ hai ở tại Liêu Ninh Châu Tuệ dành cho việc đi khảo sát và thương lượng giá thành thu mua nguyên dược liệu rễ cây cam thảo.

Thư Dung hướng dẫn nhóm người đến tham quan những thửa vườn trồng đầy các loại thảo mộc tại nhà người Bác họ cách đó không xa.

Sau khi đã đích thân kiểm chứng chất lượng sản phẩm và thống nhất được giá thành hợp lý thì hợp đồng cung ứng đã được ký kết giữa đôi bên khiến cho Châu Tuệ vô cùng hài lòng.

Cô hướng mắt nhìn vườn cam thảo vươn những chùm hoa tím còn đọng hơi sương trong buổi sớm mai,lòng tràn đầy hy vọng đây sẽ là sản phẩm giúp Thiên Á có thêm nhiều khởi sắc và những bước đột phá trong giai đoạn kế tiếp.

Xa xa là tiếng nô đùa của Thư Dung,Hạo Quân và Phong Lâm Vũ đang mải miết tạo dáng chụp ảnh trên vườn hoa cam thảo.

Phong Lâm Vũ nhìn về phía Châu Tuệ vẫy tay hô vang í ới:

- Châu Tuệ em lại đây tạo dáng đi!Anh sẽ làm photographer cho em!

Nghe thế Châu Tuệ liền bĩu môi:

- Thôi không cần!Anh mà chụp choẹt được gì cơ chứ?

Thư Dung liền nói giúp:

- Sếp ơi Phong thiếu gia chụp ảnh rất có tâm đấy!Ảnh do Phong thiếu gia chụp cho em sắc nét hơn cả Hạo Quân!

Châu Tuệ vẫn chưa cảm thấy hào hứng:

- Chụp ảnh tại đây không có gì đặc sắc cho lắm!

Thư Dung liền gợi ý:

- Vậy thì em tìm địa điểm khác cho sếp chụp ảnh nhé!Gần đây có ngọn đồi hoa thủy tiên đẹp mê ly!Nếu chịu khó thức sớm tầm 5 giờ sáng có thể săn được những đám mây cực kỳ ảo diệu!

Nghe qua lời giới thiệu của Thư Dung thì Châu Tuệ rất lấy làm phấn khởi:

- Có thể săn được mây sao?Nếu vậy thì sáng sớm ngày mai trước khi khởi hành về lại Bắc Kinh chúng ta cùng đến đấy tham quan đi!

Phong Lâm Vũ thừa cơ hội xen vào:

- Cảnh đẹp thì cần có những tay máy chụp ảnh chất lượng để giúp ghi lại tất cả mọi khoảnh khắc!Sáng sớm mai anh sẽ đi săn mây cùng với em!

Châu Tuệ tỏ vẻ ngờ vực:

- Anh dậy sớm được đi rồi hãy nói!

Cùng lúc này tiếng chuông điện thoại reo vang,Châu Tuệ vừa bắt máy vừa đi tránh nơi khác để tiện nghe điện thoại:

- Em nghe đây Kỳ An!

Nhìn thấy nụ cười hớn hở của Châu Tuệ khi nhận được cuộc gọi từ Kỳ An lúc này khiến cho Phong Lâm Vũ tức lên anh ách và tự hỏi không biết từ bao giờ giọng điệu và cách cư xử của Châu Tuệ dành cho Kỳ An lại trở nên dịu dàng và thân tình như thế.



Màn đêm dần buông xuống trên vùng quê yên bình.

Sau khi cùng nhau ăn tối trò chuyện vui vẻ thì mọi người trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Phong Lâm Vũ nằm trên giường bắt chéo chân chú tâm vào màn hình chơi game trên điện thoại trong khi đó Châu Tuệ cũng vừa mới tắm xong và bước lên giường ngủ.

Trông thấy chiếc gối ôm đặt giữa hai người lúc này khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy vô cùng cụt hứng bèn lân la tìm cớ bắt chuyện:

- Châu Tuệ à em có thể vứt gối ôm đi chỗ khác được không?Giường đã bé tí lại còn bị chiếc gối này cản trở không thoải mái chút nào!

Châu Tuệ tỏ vẻ thờ ơ:

- Cứ để yên đó cho tôi!Cấm anh di dời gối ôm sang nơi khác!

Phong Lâm Vũ liền trưng ra vẻ mặt tiu nghỉu rồi quấn lấy đuôi tóc dài của Châu Tuệ vào ngón tay mình nghịch ngợm:

- Trên tóc em có hương thơm rất dễ chịu!Em sử dụng loại dầu gội gì thế?

Châu Tuệ nhàn nhạt đáp:

- Dầu gội từ hương hoa lily của Thiên Á!

Phong Lâm Vũ nhân cơ hội đưa mũi hít hà từ phần đuôi tóc của Châu Tuệ từ từ tiến đến chiếc cổ thanh thoát hà vào đấy những làn hơi ấm:

- Thơm lắm…Vợ anh rất thơm…

Châu Tuệ nhận ra điệu bộ khác thường của Phong Lâm Vũ thì liền đưa tay xô mặt hắn ra xa:

- Tránh xa tôi ra!Đừng cố ý giở trò!

Nói đoạn Châu Tuệ liền nằm xuống giường trùm lấy chăn che kín toàn thân kèm theo lời càu nhàu:

- Anh mau ngủ sớm đi!Đừng quên sáng mai sẽ dậy từ lúc 5 giờ sáng cùng đi săn mây với nhóm Thư Dung đấy!

Phong Lâm Vũ liền chậc lưỡi:

- Em không phải nhắc!Anh sẽ dậy từ lúc 4 giờ sáng được chưa?

Một lúc lâu sau đó khi Châu Tuệ đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lâu nhưng về phía Phong Lâm Vũ thì không sao chợp mắt được vì lạ chỗ.

Hắn cứ hết trăn qua rồi trở lại nhìn vầng trăng sáng treo bên ngoài khung cửa sổ hiu hắt những ánh màu vàng nhạt vào căn gác xếp lúc này.

Bỗng dưng mọi thứ xung quanh lại im bặt đến lạ thường khi ánh đèn xông pha thay thế cho đèn ngủ trong phòng cũng đã vụt tắt và nhấn chìm không gian vào màn đêm u tối.

Vì chưa thoát khỏi hình ảnh của ma nữ Cúc Hiên trong đầu nên Phong Lâm Vũ đã vô cùng hoảng sợ kêu la oai oái.

Châu Tuệ nghe thấy tiếng la chói tai thì choàng tỉnh rồi giụi mắt hỏi:

- Phong Lâm Vũ!Lại có chuyện gì nữa vậy hả?

Phong Lâm Vũ run run đáp:

- Châu Tuệ à hình như là trong nhà mất điện rồi!

Nhìn bao quát hết xung quanh một lượt là quang cảnh tối đen khiến cho Châu Tuệ vô cùng sợ hãi.

Mọi việc bắt nguồn từ đêm xảy ra cuộc thảm sát tại Châu gia cách đây hơn mười năm,Châu Tuệ đã mắc phải hội chứng sợ không gian hẹp và tối kể từ lúc đó.

Châu Tuệ đưa tay sờ soạng khắp nơi đồng thời kêu vang trong sự hoảng loạn:

- Mau thắp đèn!Mau thắp đèn lên đi!

Phong Lâm Vũ liền đáp:

- Không thể thắp đèn được vì nhà đã bị mất điện rồi!

Chợt nhớ đến mình đang ở vùng nông thôn hẻo lánh nên tình trạng mất điện vốn dĩ thường xuyên xảy ra,Châu Tuệ trùm kín chăn ngồi co ro trên giường không ngừng run rẩy trong sự bấn loạn.

Nhận ra biểu hiện khác thường của Châu Tuệ lúc này Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ lo lắng:

- Châu Tuệ!Em không sao chứ?

Châu Tuệ run giọng đáp:

- Tôi…Tôi sợ không gian tăm tối trong căn gác xếp này!

Phong Lâm Vũ liền ôm Châu Tuệ vào lòng trấn an:

- Em đừng sợ!Có anh ở đây rồi!

Cứ thế hơn 20 phút đồng hồ qua đi Phong Lâm Vũ vẫn ngồi trên giường ôm Châu Tuệ vào lòng cố gắng giúp cô ổn định nỗi sợ hãi.

Chợt thấy không thể cứ giữ nguyên tư thế này cho đến khi trời sáng Phong Lâm Vũ liền ngã xuống giường và ôm Châu Tuệ nằm gọn trong vòng tay mình:

- Em nằm xuống ngủ đi!Đã có anh ở bên cạnh nên không cần phải lo sợ nữa!

Châu Tuệ nép vào lồng ngực của Phong Lâm Vũ cảm nhận được hơi thở nóng ấm của sự che chở thì đã phần nào vơi đi nỗi bất an.

Phong Lâm Vũ kéo tay của Châu Tuệ quàng lên người mình rồi thì thầm:

- Ôm anh thật chặt vào!Anh bây giờ là chiếc gối ôm của em!

Châu Tuệ run run giọng đáp:

- Đã là gối ôm thì phải nằm im…không được nhúc nhích hay cựa quậy…

Phong Lâm Vũ khẽ cười rồi đặt nụ hôn lên trán Châu Tuệ:

- Được rồi anh sẽ nằm im!Chiếc gối ôm này tuyệt đối an toàn nên em cứ yên tâm nhắm mắt ngủ đi!

Nghe được từng lời dỗ dành từ Phong Lâm Vũ lúc này Châu Tuệ liền cảm thấy yên tâm và quàng tay ôm lấy hắn từ từ chìm vào giấc ngủ bình yên.

Phong Lâm Vũ ôm chặt Châu Tuệ vào lòng rồi ngửi lấy hương hoa lily thơm dịu trên làn tóc mây của cô mà từ từ say ngủ lúc nào cũng chẳng hay.



- Phong Lâm Vũ dậy mau đi!Đã đến giờ đi săn mây rồi!

Tiếng gọi thất thanh bên tai của Châu Tuệ khiến cho Phong Lâm Vũ phải trở mình lười biếng:

- Chuyện gì mà ồn ào như vậy chứ?

Châu Tuệ hai tay đứng chống nạnh không ngừng la to:

- Đã đến giờ săn mây rồi!Mọi người ai nấy đều chuẩn bị xong cả rồi chỉ còn mình anh là nằm ườn ra đấy!Vậy mà tối đêm qua anh còn mạnh mồm bảo sẽ dậy từ lúc 4 giờ sáng!

Phong Lâm Vũ vẫn cuộn mình vào chăn lười biếng:

- Anh đang buồn ngủ lắm!Không thể mở mắt nổi!

Nghe Phong Lâm Vũ nói thế Châu Tuệ vô cùng bực tức vì sự thất hứa của hắn,cô liền nghiêm giọng quát lớn:

- Anh có dậy hay không?Ngày hôm qua anh còn hứa sẽ làm photographer cho tôi cơ mà!

Đáp lại câu hỏi của Châu Tuệ là những tiếng ngày khò khè của Phong Lâm Vũ.

Lúc này cô chỉ còn có thể tạt mạnh thau nước lên người hắn rồi nghiêm giọng:

- Anh dậy mau lên!

Phong Lâm Vũ nhận ngay thau nước lên mặt đã vô cùng tỉnh táo mà bật dậy khỏi giường:

- Châu Tuệ sao em lại tạt nước lên người anh như thế lạnh chết đi được!

Châu Tuệ liền cau có:

- Là do anh cả thôi!Tôi gọi anh hơn cả chục lần mà anh có chịu thức dậy đâu chứ!

Phong Lâm Vũ vừa uể oải với lấy chiếc khăn tắm kèm bàn chải đánh răng vừa đưa tay che miệng ngáp dài:

- Được rồi anh dậy rồi đây!