Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 117: Lời Trái Tim Muốn Nói




Châu Tuệ cho xe đậu xe tại gara rồi thẩn thờ bước vào trang viên.

Cô vẫn chưa thoát khỏi những cảm xúc mơ hồ và hỗn loạn tại bữa tiệc tối cùng Phong Lâm Vũ,tự trách bản thân không nên đến đó để một lần nữa phải đối diện với những nỗi đau trong quá khứ mà mình đang cố quên đi từng ngày.

Khi Châu Tuệ bước dần về phía khoảng sân trước của trang viên thì ngay lúc này ánh sáng rực rỡ được thắp lên từ những dây đèn led hình trăng sao buông rũ trên từng tán cây lộc vừng khiến cho cô phải khựng lại bước chân và chú ý quan sát.

Không lâu sau đó cô đã nhìn thấy Kỳ An từ phía sau của thân cây lộc vừng cầm trên tay chiếc bánh kem đang tiến lại gần mình kèm theo những thanh âm vang lên từ bài hát Happy Birthday.

Khi câu hát cuối cùng của bài hát Happy Birthday được ngân lên thì cũng là thời khắt Kỳ An đứng trước mặt cô nở nụ cười thật tươi:

- Chúc mừng sinh nhật Châu Tuệ!

Châu Tuệ đón lấy chiếc bánh kem xinh xắn trên tay Kỳ An rồi khẽ cười:

- Cám ơn anh!

Trong suốt những năm nay mặc dù Châu Tuệ không tổ chức sinh nhật nhưng Kỳ An vẫn tự tay tổ chức và tặng quà cho cô.

Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại như một thói quen khiến cho Châu Tuệ không có gì phải ngại ngần trước sự quan tâm của anh dành cho mình nữa.

Trong khi Châu Tuệ vẫn còn đang xuýt xoa nhìn ngắm chiếc bánh kem trên tay mình thì Kỳ An từ phía sau đã ướm vào cổ Châu Tuệ sợi dây chuyền mặt đá ruby ánh lên sắc tím sáng rỡ tuyệt đẹp.

Châu Tuệ thoáng ngỡ ngàng nhìn lên sợi dây chuyền đã được Kỳ An đeo vào người mình:

- Kỳ An!Sao anh lại tặng tôi thứ trang sức đắt tiền như thế?

Kỳ An liền nhoẻn miệng cười:

- Khi tôi đến cửa hàng trang sức lựa chọn quà tặng cho cô thì đập vào mắt tôi chính là thiết kế của sợi dây chuyền này!Điều đặc biệt hơn là nhân viên ở đấy có giới thiệu qua viên ruby này là sản phẩm độc quyền của thương hiệu mang ý nghĩa về tình yêu thủy chung của các cặp đôi yêu nhau,người mua phải đăng ký số chứng minh thư và chỉ được mua sợi dây chuyền ruby này một lần duy nhất mà thôi!

Châu Tuệ lấy làm thắc mắc:

- Nếu vậy thì anh không thể nào mua sợi dây chuyền ruby của thương hiệu này thêm một lần nào nữa!Như vậy có đáng tiếc lắm không?Sau này anh phải mua thương hiệu nữ trang khác dành tặng bạn gái rồi!

Kỳ An khẽ cười rồi nhẹ nhàng ôm lấy Châu Tuệ vào lòng:

- Cô bé ngốc!Đã nói đến đấy mà em vẫn chưa hiểu được sao?Anh chỉ muốn mua tặng em sợi dây chuyền mang ý nghĩa về một tình yêu duy nhất!Em chính là cô gái duy nhất mà anh yêu!

Châu Tuệ sững sờ nhìn về phía Kỳ An:

- Kỳ An…Anh vừa nói gì cơ?

Kỳ An vẫn ôm siết Châu Tuệ trong vòng tay của mình rồi thì thầm:

- Châu Tuệ!Anh yêu em!

Lúc này thì Châu Tuệ có thể khẳng định là mình không nghe nhầm,người bạn thân thiết đồng hành cùng cô từ thưở ấu thơ đến lúc trưởng thành đang nói lời yêu cô.

Châu Tuệ nhìn về Kỳ An mấp máy môi hỏi:

- Kỳ An à!Anh có đang nói đùa với em không?Trước giờ em chỉ xem anh như người bạn thân thiết của mình thôi!

Kỳ An đặt hai tay lên vai của Châu Tuệ rồi nhìn cô đầy chân thành:

- Những lời anh nói đều là nghiêm túc!Vốn dĩ từ khi em trở về Bắc Kinh sau ba năm gặp lại anh đã định thổ lộ lòng mình nhưng vẫn chờ đến cơ hội thích hợp để tỏ tình với em!Anh biết em đang khá phân vân và cảm thấy khó xử nhưng không sao,nếu như em đồng ý lời tỏ tình này thì anh sẽ rất hạnh phúc!Còn nếu như em không đồng ý thì anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em cho đến khi em chấp nhận tình cảm của anh!

Châu Tuệ vẫn chưa hết sự bỡ ngỡ trong ánh mắt:

- Kỳ An à!Chẳng phải chúng ta đang có mối quan hệ bạn bè rất tốt sao?Em nghĩ đây không phải là thời gian thích hợp để em nghĩ đến chuyện tình cảm đôi lứa!

Kỳ An vẫn tiếp tục bày tỏ thành ý:

- Châu Tuệ!Anh biết là em đang cảm thấy sợ hãi tình yêu như thế nào!Những tổn thương mà Phong Lâm Vũ gây ra trong quá khứ đã khiến cho em không dám mở lòng đón nhận tình yêu từ bất kỳ người đàn ông nào nữa!Nhưng em yên tâm!Anh vẫn sẽ tiếp tục kiên nhẫn và đợi chờ cho đến khi nào em đồng ý lời tỏ tình của anh và chấp nhận cho anh cơ hội để được yêu thương và chăm sóc em!

Kỳ An khẽ ôm lấy Châu Tuệ vào lòng rồi tiếp tục nói:

- Châu Tuệ à em có biết không?Anh đã yêu em từ lâu lắm rồi!Từ khi còn là một cậu bé mười tuổi cùng em chơi trò đuổi bắt trốn tìm và thả những cánh diều trên bầu trời lộng gió thì anh đã yêu em!Nhưng anh không đủ tự tin thổ lộ tình yêu của mình dành cho em vì số phận đã sắp đặt anh chỉ là thuộc hạ hèn mọn của Châu gia không thể với tay lên trời cao hái những ngôi sao sáng như em được!

Kỳ An nhìn vào mắt Châu Tuệ đầy ắp sự chân thành rồi tiếp tục nói:

- Vì mang theo sự tự ti về thân phận nên trong suốt ngần ấy năm anh chỉ có thể đồng hành cùng em với tư cách của một người bạn!Anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn em yêu người đàn ông khác và chứng kiến em đã chịu nhiều sự tổn thương như thế nào!Nhưng giờ đây anh không muốn tiếp tục ở bên cạnh em như một người bạn đơn thuần!Anh muốn dấn thân vì tình yêu anh dành cho em và đang cố gắng từng ngày phát triển sự nghiệp để xứng đáng với em hơn!

Châu Tuệ cảm thấy vô cùng khó xử trước những lời tỏ bày tình cảm của Kỳ An dành cho mình:

- Kỳ An à!Thực sự lời tỏ tình của anh quá bất ngờ đối với em!

Kỳ An nhẹ nhàng nói:

- Như anh đã vừa nói lúc nãy!Cho dù tối nay em đồng ý hay từ chối lời tỏ tình này anh vẫn không từ bỏ việc tiếp tục theo đuổi em!Chỉ hy vọng em không vì việc này mà né tránh anh trong thời gian sắp tới là được!

Châu Tuệ đưa tay sờ lên sợi dây chuyền mặt đá ruby mà Kỳ An vừa tặng cho mình rồi tỏ vẻ khó xử:

- Kỳ An à sợi dây chuyền này em nghĩ là…

Như ngầm hiểu được ý định của Châu Tuệ,Kỳ An liền cắt lời:

- Em không được từ chối quà tặng sinh nhật của anh!Mười ba năm qua anh vẫn tặng quà sinh nhật cho em nên không có lý nào em chỉ vì lời tỏ tình của anh mà từ chối sợi dây chuyền này!

Kỳ An khẽ đặt nụ hôn lên trán của Châu Tuệ rồi ôm cô vào lòng:

- Anh tin là em sẽ nhận ra tình cảm của anh và chấp nhận cho anh cơ hội được ở cạnh em!Em không cần phải vội vàng trả lời anh ngay lập tức!Từ giờ phút này anh chính thức theo đuổi em và sẽ không nhân nhượng trước bất kỳ đối thủ nào!

Châu Tuệ không biết nên phản ứng như thế nào trước lời tỏ tình bất ngờ từ Kỳ An,cô chỉ có thể lặng yên lắng nghe nhịp đập từ trái tim anh đang thổn thức lên từng hồi vì mình ngay lúc này.

Từ đằng xa trước cổng trang viên Châu gia những hình ảnh của Châu Tuệ cùng Kỳ An từ nãy đến giờ đã được cặp mắt của Phong Lâm Vũ ghi nhận lại không sót bất kỳ khoảnh khắt nào.

Khi chưa dứt hẳn cơn say của men rượu thì Phong Lâm Vũ đã vội vàng điều khiển xe từ tòa nhà Pearl Tower tìm đến trang viên Châu gia tìm gặp Châu Tuệ để xin lỗi cô về những hành động mất kiểm soát của mình tại nhà hàng.

Vừa lái xe trong tình trạng ngà ngà say vừa nôn nóng muốn gặp Châu Tuệ nên trên quãng đường đi Phong Lâm Vũ đã nộp phạt tổng cộng năm biên bản vi phạm về hành vi vượt đèn đỏ và chạy quá tốc độ cho cảnh sát giao thông.

Điều làm Phong Lâm Vũ cảm thấy ấm ức nhất chính là trong khi hắn đánh tay lái chạy bán sống bán chết đến trang viên Châu gia thì đập vào mắt hắn là hình ảnh Kỳ An ôm ôm ấp ấp Châu Tuệ vào lòng không một chút kiêng dè gì nữa cả.

Hắn thực sự muốn bước xuống xe và túm lấy cổ Kỳ An vật ngay xuống đất mà nện thẳng vào mặt anh cho thỏa cơn ghen tức lồng lộn không ngừng dâng tràn lên phế quản của mình.

Chợt nhớ đến bộ răng sắt nhọn và những tiếng gầm gừ của chú chó March khiến Phong Lâm Vũ dù tức tối đến sôi cả ruột gan vẫn phải thu ngay ý định xông vào cổng trang viên của mình lúc này.

Hắn chỉ có thể giải tỏa cơn giận bằng cách đấm thùm thụp điên tiết lên vô lăng cho đến khi mu bàn tay đã sưng phồng lên những vết bầm tím rươm rướm máu.

Hắn nhận ra mình đã đánh giá Kỳ An quá thấp rồi!Thực sự hắn cần phải tìm hiểu thêm về tình địch của mình thì mới dễ bề ứng phó sau này.

Phong Lâm Vũ sau khi nghĩ thế thì liền nhấc lấy chiếc điện thoại rồi gọi vào danh bạ của trợ lý Hạo Quân nghiêm giọng hạ lệnh:

- Hạo Quân!Trong vòng 24 tiếng cậu phải thu thập hết tất cả mọi thông tin liên quan đến Kỳ An và báo cáo lại cho tôi ngay lập tức!