Phong Lâm Vũ dùng khăn giấy lau đi những lớp phấn son trên gương mặt trong bụng vẫn tức tối không sao chịu được.
Trợ lý Hạo Quân vừa đánh đều tay lái trên vô lăng vừa trình báo:
- Thưa Phong tổng!Khi nãy ở đồn cảnh sát tôi có xem qua điện thoại thì trông thấy báo chí đã đưa tin về sự việc tại cửa hàng Thiên Á tối nay và đó đều là những thông tin gây bất lợi cho Phong phu nhân hiện tại!
Phong Lâm Vũ nghe Hạo Quân nói thế thì mở điện thoại xem qua các trang mạng xã hội.
Hắn muốn nổ đom đóm mắt khi trông thấy những hot search và hình ảnh của Châu Tuệ liên tục được báo chí đưa tin:
“CEO Châu Tuệ của công ty mỹ phẩm Thiên Á chính là tiểu tam!”
“Vụ đánh ghen chấn động tại cửa hàng Thiên Á tối nay!”
“Tai tiếng lớn nhất tại Bắc Kinh liên quan đến bê bối tình ái của CEO hàng đầu nghành mỹ phẩm!”
Phong Lâm Vũ liền quẳng chiếc điện thoại sang một góc rồi nghiêm giọng:
- Cậu liên hệ các tòa soạn trong nước bằng mọi cách gỡ hết các hot search liên quan đến Châu Tuệ xuống ngay lập tức!Bảo với họ rằng nếu không muốn tập đoàn Khải Hoàng nhổ cả tòa soạn bọn họ đến nơi khác thì đừng đưa ra những thông tin thất thiệt ảnh hưởng đến người khác như thế!
Hạo Quân liền cúi đầu:
- Vâng lệnh Phong tổng!Tôi lập tức tiến hành ngay!
Phong Lâm Vũ tiếp tục nói:
- Bây giờ cậu hãy đưa tôi đến trang viên Châu gia!Tôi cần xem qua tình hình hiện tại của Châu Tuệ!Không biết hiện giờ cô ấy đã ổn hơn chưa?
Phong Lâm Vũ cảm thấy vô cùng lo lắng kèm theo thắc mắc khôn nguôi không biết nhóm người cố tình đến quấy rối Châu Tuệ tối nay với mục đích gì?
Hắn tin là Châu Tuệ hoàn toàn trong sạch và đã có kẻ khác rắp tâm bày trò cố tình hủy đi uy tín và danh dự của cô.
Phong Lâm Vũ cũng không hiểu được rốt cuộc Châu Tuệ đã vô tình đắc tội với kẻ nào để khiến bọn chúng phải dùng đến những chiêu trò hãm hại cô như thế?
…
Kỳ An vội dừng xe trước cổng trang viên Châu gia rồi tiến vào bên trong tìm Châu Tuệ.
Khi trông thấy cô vừa về đến nhà và trở ra từ phòng tắm sau khi thay bộ trang phục nhếch nhát vừa nãy thì anh đã vội ôm chầm lấy cô không ngừng lo lắng:
- Châu Tuệ!Cô không sao chứ?Tôi vừa xem qua loạt tin tức trên báo chí đăng tin về vụ việc ở cửa hàng Thiên Á nên lập tức đến đây ngay!
Châu Tuệ mỉm cười vỗ lên lưng Kỳ An:
- Tôi không sao!Anh cứ yên tâm!
Kỳ An dìu Châu Tuệ tiến đến ghế sofa cùng nhau ngồi xuống.Trông thấy vết hằn của dấu tay in đỏ trên gương mặt Châu Tuệ khiến Kỳ An không tránh được sự xót xa:
- Rốt cuộc là kẻ nào đã gây ra những việc này?
Châu Tuệ khẽ lắc đầu:
- Tôi thực sự không rõ bọn chúng là ai?Bọn chúng xông vào bữa tiệc và vu khống tôi là tiểu tam phá hoại gia đình người khác!
Kỳ An đưa tay khẽ sờ lên vết đỏ in hằn trên gương mặt của Châu Tuệ:
- Chắc chắn là đã có kẻ rắp tâm bày trò hãm hại cô!Bọn chúng đã bị bắt giải về đồn của cảnh sát chắc chắn sẽ sớm có kết quả điều tra!
Châu Tuệ tỏ vẻ xúc động nhìn Kỳ An:
- Anh tin tôi trong sạch đúng không?
Kỳ An mỉm cười đáp:
- Tất nhiên là tôi tin cô!Tôi đã đồng hành cùng cô từ thời thơ bé đến lúc trưởng thành nên hiểu rõ cô hơn bất kỳ ai hết!Cô không phải là loại phụ nữ thích chen chân phá vỡ hạnh phúc của người khác!
Châu Tuệ khẽ cười:
- Cám ơn anh vì đã luôn tin tưởng tôi như thế!
Kỳ An nhìn về vết hằn đỏ trên bầu má của Châu Tuệ rồi lo lắng nói:
- Để tôi giúp cô thoa thuốc giảm đau!
Nói đoạn Kỳ An tiến đến tủ thuốc gia đình gần đó tìm lấy tuýt thuốc mỡ trị viêm sưng rồi nhẹ nhàng thoa lên bầu má cho Châu Tuệ.
Khi Châu Tuệ khẽ nhăn mặt vì đau thì anh lại dỗ dành:
- Cô cố chịu đau một chút!Nếu không thoa thuốc thì vết thương sẽ càng sưng to hơn!
Sau khi thoa thuốc xong thì Kỳ An lại nhẹ nhàng thổi lên bầu má của Châu Tuệ những làn hơi nóng ấm như muốn vỗ về:
- Đã bớt đau chưa?
Châu Tuệ thoáng ngượng ngùng khi đón nhận làn hơi ấm trên gương mặt mình từ Kỳ An rồi khẽ gật đầu.
Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ như quả hồng chín mọng của Châu Tuệ lúc này Kỳ An thực sự chỉ muốn đặt lên bầu má cô một nụ hôn thay vì chỉ dừng lại ở việc thổi nhẹ lên làn hơi ấm như thế.
…
Trong khi Châu Tuệ cùng Kỳ An vẫn đang ngồi trò chuyện tại phòng khách thì phía ngoài sân vườn đã nghe thấy những âm thanh của tiếng chó sủa inh ỏi cùng những tiếng gọi vang thất thanh không ngừng:
- Châu Tuệ!Mở cửa cổng cho anh!Châu Tuệ!
Nghe tiếng gọi tên mình vang lên inh ỏi thì Châu Tuệ cùng Kỳ An liền bước ra ngoài xem thử rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Châu Tuệ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ cùng trợ lý Hạo Quân vẫn mặc trên người bộ váy dạ hội chưa kịp thay ra và đang đứng trước cổng trang viên kèm theo là tiếng sủa gầm gừ từ chú chó March.
Phong Lâm Vũ vừa trông thấy Châu Tuệ thì liền hớn hở reo lên:
- Châu Tuệ mở cửa cổng cho anh!
Châu Tuệ liền bĩu môi:
- Anh về đi!Tôi không muốn gặp anh!
Phong Lâm Vũ nhìn thấy Kỳ An đang đứng cạnh Châu Tuệ thì lấy làm tức tối:
- Châu Tuệ!Trong khi anh ở đồn cảnh sát viết bản tường trình thì em lại ở đây trò chuyện vui vẻ cùng hắn ta sao?Em có biết anh đã lo lắng cho em như thế nào không hả?
Châu Tuệ nghe thế thì tỏ vẻ thản nhiên:
- Do anh đánh nhau với bọn người ấy quá hăng máu khuyên can thế nào cũng không dừng lại nên mới bị cảnh sát áp giải về đồn,sao bây giờ lại quay sang trách cứ tôi?
Phong Lâm Vũ liền cảm thấy tủi thân:
- Là do bọn người ấy bắt nạt em trước nên anh chỉ muốn dạy dỗ chúng một bài học thôi mà!Châu Tuệ à em mở cửa cổng cho anh vào trò chuyện cùng em một lúc được không?
Châu Tuệ bình thản đáp:
- Không thích mở!
Phong Lâm Vũ vẫn chưa chịu bỏ cuộc:
- Em không mở thì để anh tự leo cổng vào!
Nói là làm ngay,Phong Lâm Vũ liền phóng chân lên những thanh trang trí trên cánh cổng định ý tiến vào bên trong trang viên bằng cách đó.
Lúc này chú chó March trông thấy hành vi lạ thường của hắn thì càng sủa to hơn khiến Phong Lâm Vũ phải điên tiết quát lên:
- Súc sinh!Mày làm gì mà sủa lên inh ỏi thế hả?
Châu Tuệ liền mỉm cười tỏ vẻ đắc ý:
- March đã được huấn luyện cách tấn công người lạ rất thuần thục!Nếu anh có gan thì cứ trải nghiệm!
Phong Lâm Vũ tỏ vẻ không cam tâm:
- Sao em không đuổi nó đi mà còn đứng đấy trêu anh?Mà em bắt đầu nuôi chó từ khi nào thế?
Châu Tuệ nhoẻn miệng cười đáp:
- Đây là chú chó Kỳ An tặng cho tôi!Với cả tôi đang muốn dùng March đuổi anh đi!
Nghe thấy tiếng sủa gầm gừ không hề thiện chí từ March thì trợ lý Hạo Quân liền nói nhỏ vào tai Phong Lâm Vũ khuyên ngăn:
- Phong tổng chúng ta về đi thôi,con chó này có vẻ rất hung dữ!
Phong Lâm Vũ nhìn vào thân hình oai vệ cùng tiếng sủa vang trời của chú chó March hiện tại thì thu hồi lại ý định trèo vào cổng của trang viên mà hậm hực leo xuống.
Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra bất phục và nói thì thầm vào tai Hạo Quân:
- Yên tâm!Tôi đã có cách!
Sau ít phút thì đã thấy Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân xuất hiện tại khu vực phía sân sau của trang viên.
Hạo Quân nhìn về bức tường cao vững chãi phía trước mặt rồi dọ hỏi:
- Phong tổng!Chúng ta sẽ leo qua bức tường này để vào trang viên sao?
Phong Lâm Vũ liền hí hửng đáp:
- Tôi đã ở trang viên Châu gia hai năm nên thông thạo hết tất cả lối thiết kế!Chúng ta chỉ cần leo qua bức tường này rồi đu trên cành cây lộc vừng bên cạnh là có thể đột nhập vào bên trong thành công!
Hạo Quân nghe qua cách mô tả dễ dàng của Phong Lâm Vũ thì liền tán thành hai tay hai chân không chút nghĩ ngợi.
Tiếp theo đó Hạo Quân ngồi xổm xuống đưa hai vai làm bệ đỡ cho Phong Lâm Vũ lấy đà phóng lên trên cao với tay chạm đến thành tường sau một hồi đu đưa thì hắn cũng thành công đáp xuống mặt đất rồi tiến vào bên trong trang viên.
Kỳ An trông thấy Phong Lâm Vũ đã lén lút đột nhập bằng cách trèo tường thì liền nghiêm giọng hạ lệnh cho March:
- Run!
Nghe theo khẩu lệnh của Kỳ An chú chó March liền chạy vụt đến chỗ của Phong Lâm Vũ vừa mới đáp đất rồi bổ nhào tấn công kẻ lạ mặt một cách bất ngờ.
Phong Lâm Vũ trông thấy hàm răng sắt nhọn cùng tiếng gầm gừ của March thì không thể giữ bình tĩnh mà liền nhãy cẫng đu đưa lên bức tường trang viên la lên thất thanh:
- Súc sinh!Mày định làm gì tao?
Lúc này Kỳ An tiếp tục hô vang khẩu lệnh:
- Jump up!
Nghe theo khẩu lệnh của Kỳ An chú chó March liền phóng lên cắn xé lấy tà váy dạ hội trên người Phong Lâm Vũ thành nhiều mảnh vụn khiến hắn vô cùng sợ hãi vừa đu đưa trên tường vừa hét lên cầu cứu:
- Hạo Quân!Giúp tôi với!Con súc sinh này đang lên cơn điên muốn lấy mạng tôi!
Từ bên kia bức tường Hạo Quân dù nghe được tiếng kêu la thất thanh của Phong Lâm Vũ nhưng không biết can thiệp bằng cách nào vì chiều cao của anh ta có giới hạn không thể nào tự đu lên bức tường vào bên trong ứng cứu sếp mình được.
Hạo Quân chỉ có thể hô hoán vang vọng trấn an:
- Phong tổng bình tĩnh!Hãy cố bám lấy thành tường cho thật chắc!
Nghe theo lời Hạo Quân chỉ dẫn Phong Lâm Vũ đưa tay bám lấy thành tường mà đu đưa đến mỏi cả tay nhưng con chó March vẫn ở phía bên dưới gặm lấy tà váy trên người hắn mà cắn xé nham nhở càng ngày càng ngắn lên sát bờ mông mà vẫn chưa chịu buông tha.
Vì đã quá mỏi tay nên Phong Lâm Vũ đành phóng xuống đất rồi chạy quanh khắp khuôn viên của Châu gia mà hét toáng lên:
- Châu Tuệ cứu anh!Ra lệnh cho con chó điên ấy đừng đuổi theo nữa!
Nhìn thấy chú chó March đuổi cắn Phong Lâm Vũ chạy lòng vòng trong sân khiến Châu Tuệ không nhịn được cười nhưng vẫn muốn bỏ mặc hắn:
- Ai bảo anh cố tình trèo tường vào đây làm gì chứ?
Phong Lâm Vũ hết cách đành chạy vọt ra khỏi trang viên và băng ra ngoài đường mà la hét lên ầm ĩ:
- Mày cút đi con chó chết tiệt này!Đừng bám theo tao nữa!
Cứ thế chú chó March chạy đuổi theo sau đến tận ngoài đường lộ lớn khiến cho Phong Lâm Vũ và Hạo Quân cố vắt giò lên cổ mà chạy bán sống bán chết.
Người đi đường nhìn thấy bộ dạng hai gã đàn ông mặc váy phụ nữ nhưng tà váy đã bị chó cắn xé nham nhở ngắn đến tận mông và đang bị chú chó March dí chạy thục mạng trên đường mà không sao nhịn được những tràng cười nắc nẻ.
Phong Lâm Vũ vừa co giò chạy vừa la hét lên ầm ĩ:
- Kỳ An!Thì ra mày tặng chó cho Châu Tuệ là muốn dùng lấy con súc sinh này để đối phó với tao!Mày hãy đợi đấy!Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!