Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 101: Mày Có Tư Cách Gì?




Phong Lâm Vũ không màng đến thái độ hằn học của Kỳ An lúc này.Hắn vẫn ôm chặt Châu Tuệ từ phía sau rồi cất vang giọng:

- Kỳ An!Tốt nhất mày đừng xen vào chuyện của tao và Châu Tuệ!

Kỳ An bắt lấy cánh tay của Châu Tuệ kéo cô về phía mình,điều này làm Phong Lâm Vũ điên tiết quát lớn:

- Kỳ An!Mày đang cố tình phá đám đúng không?

Kỳ An giương ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Phong Lâm Vũ:

- Tốt nhất anh hãy để cô ấy được yên!Khó khăn lắm cô ấy mới thoát khỏi gã đàn ông tệ bạc như anh!Anh định quay lại để tiếp tục làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa sao?

Phong Lâm Vũ siết chặt lấy cổ áo Kỳ An gằn giọng:

- Đó là chuyện riêng của tao và Châu Tuệ không liên quan đến mày!Mày lấy tư cách gì mà xen vào chứ?

Kỳ An bình thản đáp:

- Tư cách của một người bạn luôn quan tâm và bảo vệ bạn mình!Thời gian tôi quen biết Châu Tuệ tính đến nay đã gần 15 năm!Với chừng đó thời gian đã đủ nói lên sự thâm tình giữa tôi và cô ấy!Như vậy đã đủ tư cách rồi chứ?

Phong Lâm Vũ liền phá lên cười:

- Mày có gần 15 năm tình bạn với cô ấy thì đã sao?Châu Tuệ đã từng kết hôn cùng tao và từng mang cốt nhục của tao!Mức độ sâu nặng giữa tao và Châu Tuệ thì mày làm sao bì được chứ?

Kỳ An vẫn giữ vẻ điềm nhiên:

- Những gì anh vừa nêu ra đều thuộc về quá khứ!Thay vì phải gắn liền với những điều tệ hại đã qua thì cô ấy cần phải sống cho tương lai của mình!Anh đừng đến đây cản trở và làm phiền cô ấy nữa!

Nói dứt lời thì Kỳ An quàng vai Châu Tuệ cất bước rời đi,Phong Lâm Vũ không cam tâm túm lấy cổ áo Kỳ An và vung ra cú đấm:

- Mày buông Châu Tuệ ra ngay!Ai cho phép mày được động vào người cô ấy?

Kỳ An không né tránh kịp đã nhận trọn cú đấm từ Phong Lâm Vũ.

Anh đưa tay quệt qua vệt máu đang tràn ra khóe miệng rồi lao đến Phong Lâm Vũ vung ra nắm đấm đánh trả không nhân nhượng.

Cứ thế hai người đàn ông bổ nhào vào nhau mà đánh đấm liên hoàn gây náo loạn một góc phố.

Châu Tuệ hoảng hốt vội la lên can ngăn:

- Dừng tay lại!Cả hai người dừng tay lại ngay!

Hai gã đàn ông vẫn hăng máu đánh nhau không ai chịu nhượng bộ khiến Châu Tuệ bất lực mà bỏ lên xe nhấn còi inh ỏi.

Lúc này thì Kỳ An mới nhận ra vẻ tức giận của Châu Tuệ mà buông cổ áo của Phong Lâm Vũ sang một bên và bước lên xe ngồi vào ghế lái cạnh Châu Tuệ.

Sau một hồi ẩu đả thì Phong Lâm Vũ cùng Kỳ An đều mang đầy trên người những vết thương bầm dập thâm tím.

Phong Lâm Vũ vội chạy đến cửa xe phía Châu Tuệ đang ngồi đập liên hoàn gọi vang:

- Châu Tuệ em bước xuống xe ngay!Sao em lại đi chung xe với tên khốn đó!

Châu Tuệ hạ kính xe rồi cau mày trả lời:

- Tôi vừa mới về nước chưa kịp chuẩn bị phương tiện đi lại nên để Kỳ An tạm thời đưa đón!Mà anh thắc mắc nhiều làm gì kia chứ?Tránh sang một bên đi!

Phong Lâm Vũ còn chưa kịp nói thêm câu tiếp theo đã bị khói xe của chiếc ôtô vây lấy rồi chẳng mấy chốc lao đi mất hút trước mắt hắn.

Tiếng gọi thất thanh của Phong Lâm Vũ vang lên cả một góc phố:

- Châu Tuệ!Khoan đi đã!Anh vẫn còn chưa cho em biết tên Kỳ An đó vốn đã có tình ý với em!Hắn đã từng thừa nhận trước mặt anh đã yêu đơn phương em nhiều năm!Hắn chính là con sói háo sắc em cần phải đề phòng!Châu Tuệ!!!

Đáp lại tiếng kêu gào inh ỏi của Phong Lâm Vũ chỉ là những cái nhìn hiếu kỳ của người đi đường xung quanh.

Phong Lâm Vũ tức đến phát điên không biết làm gì hơn đành bước lên xe đánh liên tiếp vào vô lăng thùm thụp.



Tại phòng Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hoàng.

Phong Lâm Vũ nhăn nhó kêu lên:

- Ui da…Cậu nhẹ tay một chút!

Trợ lý Hạo Quân vừa đưa tăm bông sát trùng lên khóe miệng rướm máu của Phong Lâm Vũ vừa trấn an hắn:

- Phong tổng cố chịu đau gần sắp xong rồi!

Phong Lâm Vũ nhìn các vết thâm tím trên gương mặt rồi cảm thán:

- Tên khốn Kỳ An này ra tay nặng thật!Đến bây giờ há mồm ra ăn cơm cũng cảm thấy đau!Mà tại sao Châu Tuệ lại đi lên xe cùng với hắn chứ?

Hạo Quân liền lấy làm thắc mắc:

- Gã Kỳ An ấy là ai?Không phải là tình địch hiện tại của Phong tổng đấy chứ?

Phong Lâm Vũ tức tốc phủ nhận:

- Hắn ta có cửa làm tình địch với tôi sao?

Hạo Quân ra sức nhắc nhở:

- Phòng bệnh hơn chữa bệnh!Hắn ta cứ kè kè theo sát Phong phu nhân như vậy thì đang nắm phần lợi thế hơn Phong tổng rồi!

Phong Lâm Vũ nghe thế thì gật gù:

- Cậu nói cũng có lý!Phải loại bỏ tình ý của hắn ta dành cho Châu Tuệ ngay từ trong trứng nước!Ngăn chặn mọi cơ hội hắn có thể tiếp cận tán tỉnh cô ấy!Hạo Quân!Liên hệ với quản lí hãng xe Pagani Huayra đến gặp tôi ngay lập tức!Tôi cần đặt mua mẫu xe thể thao Châu Tuệ yêu thích làm quà tặng cho cô ấy!

Hạo Quân liền cúi đầu:

- Vâng lệnh Phong tổng!

Phong Lâm Vũ đắc ý ngồi cười khà khà trên chiếc ghế xoay:

- Kỳ An!Mày đừng hòng lợi dụng việc đưa đón Châu Tuệ mà cưa cẩm cô ấy!



Cửa hàng mỹ phẩm Thiên Á về đêm lại càng nhộn nhịp dòng người đến mua sắm.

Châu Tuệ ngồi tại văn phòng làm việc tầng trên hướng mắt nhìn xuống đại sảnh chứng kiến cảnh khách hàng tấp nập đông vui cùng nhau lựa chọn từng món mỹ phẩm của Thiên Á thì rất lấy làm hài lòng.

Vốn mang trong người dòng máu của nữ cường nhân chứa đầy tham vọng,Châu Tuệ không chỉ muốn khẳng định tên tuổi của thương hiệu tại xứ cờ hoa mà còn muốn đưa Thiên Á ngày càng phát triển và nổi tiếng khắp khu vực Châu Á.

Mục tiêu của cô là trong vòng 10 năm hệ thống của doanh nghiệp sẽ ngày càng rộng khắp có tất cả ít nhất 40 chi nhánh ở khắp Châu Á.

Châu Tuệ đang từng ngày cố gắng hiện thực hóa mục tiêu của mình và lấy làm vui mừng khi thị trường thí điểm đầu tiên ở Trung Quốc ngày một khởi sắc hơn.

Trong lúc Châu Tuệ đang say sưa nghiền ngẫm về việc khai thác thêm thị trường thì trợ lý Thư Dung bước đến thưa chuyện:

- Thưa sếp!Bên ngoài có người thanh niên tên là Hạo Quân nhắn là cần gặp sếp có việc gấp ạ!

Châu Tuệ chợt lấy làm thắc mắc không biết Hạo Quân rốt cuộc là ai nhưng vẫn rời khỏi phòng làm việc bước ra phía ngoài xem xét.

Lúc này trước sảnh cửa hàng Thiên Á là chàng thanh niên có dáng người cao gầy đang đứng cạnh chiếc siêu xe sáng loáng có thêm dãy ruy băng màu đỏ phía trước mui xe kết thành hình chiếc nơ to khổng lồ đang kính cẩn cúi chào cô:

- Thưa Phong phu nhân!Tôi vâng lệnh Phong tổng đến bàn giao xe cho phu nhân!

Châu Tuệ không tránh khỏi sự ngỡ ngàng:

- Chuyện này rốt cuộc là sao?

Hạo Quân tiếp tục kính cẩn:

- Thưa Phong phu nhân!Là do Phong tổng được biết phu nhân vừa về nước chưa kịp đặt mua xe nên đã chi ra gấp 5 lần tiền vận chuyển đưa chiếc Pagani Huayra cập cảng về Bắc Kinh đem đến tận nơi đây làm quà tặng cho phu nhân!

Châu Tuệ lúc này mới vỡ lẽ ra người thanh niên này chính là trợ lý của Phong Lâm Vũ.

Cô không cần suy nghĩ nhiều thêm mà nhạt giọng đáp:

- Tôi không thể nhận lấy chiếc xe này!Phiền cậu đem về trả lại cho Phong Lâm Vũ!

Hạo Quân cố gắng thuyết phục:

- Dù sao đây cũng là thành ý của Phong tổng mong Phong phu nhân vui lòng nhận cho!Nếu bây giờ mang xe trở về thì tôi rất khó ăn nói với Phong tổng!

Châu Tuệ vẫn giữ nguyên thần thái lạnh nhạt:

- Tôi không thể nhận được!Nếu cậu không đem về thì tôi sẽ gọi xe cẩu quẳng chiếc xe này vào bãi phế liệu!

Hạo Quân nghe thế thì toát mồ hôi hột,chiếc Pagani Huayra Roadster trị giá 2,5 triệu USD chưa tính giá thành vận chuyển thế mà trong mắt của Châu Tuệ chỉ là đống sắt vụn xứng vứt vào bãi phế liệu thôi sao?

Điều đáng nói hơn là trước khi đến giao xe cho Châu Tuệ tại cửa hàng Thiên Á Phong Lâm Vũ đã ra chỉ thị cho Hạo Quân bằng mọi giá phải khiến cô vui vẻ nhận quà tặng của hắn cho bằng được nếu không thì Hạo Quân cũng đừng trở về công ty gặp hắn làm gì nữa.

Nghĩ đến chén cơm ngon lành của mình sắp bị tước mất khiến Hạo Quân chỉ còn biết đứng chết trân mà mếu máo cầu xin Châu Tuệ:

- Phong phu nhân làm ơn nhận lấy chiếc xe này giúp tôi nếu không tôi sẽ bị đuổi việc mất!

Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc đến nơi của Hạo Quân khiến Châu Tuệ chợt thấy mủi lòng:

- Được rồi!Tôi sẽ nói rõ ràng với Phong Lâm Vũ sau đó cậu hãy đem chiếc xe này về ngay lập tức!

Châu Tuệ đưa tay nhấn phím trên điện thoại thì ít phút sau Phong Lâm Vũ đã nhấc máy.

Vừa nghe thấy tiếng hắn trả lời Châu Tuệ đã gào lên:

- Phong Lâm Vũ!Rốt cuộc anh lại định giở trò gì thế hả?

Phong Lâm Vũ nghe thấy giọng Châu Tuệ thì liền hí hửng:

- Hóa ra đây là số điện thoại mới của vợ yêu à?Anh sẽ lưu lại ngay!

Châu Tuệ tiếp tục gắt gỏng:

- Anh bảo trợ lý của mình mang xe về ngay!Tôi không muốn nhận chiếc xe này!

Phong Lâm Vũ thản nhiên đáp:

- Anh đã bảo với hắn nếu như không bàn giao xe cho em thành công thì cũng đừng quay về công ty nữa!

Lúc này Châu Tuệ nhìn về phía Hạo Quân thì thấy anh ta đang tái mét mặt mày sắp phát khóc đến nơi.

Châu Tuệ khẽ thở dài qua điện thoại:

- Hà cớ gì anh phải làm khó nhân viên của mình chứ?

Phong Lâm Vũ liền hắng giọng:

- Anh tạm thời không đuổi việc Hạo Quân!Đổi lại anh muốn có một cuộc hẹn ăn tối cùng em!Thế nào hả Châu Tuệ?