Sau cuộc ẩu đả với nhóm người Bạch Tử Kỳ thì quán bar lúc này là mớ hỗn độn tan hoang.
Châu Tuệ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang Kỳ An hạ lệnh:
- Anh cho người sửa sang dọn dẹp lại!Cố gắng hoàn tất những khâu cuối cùng để chuẩn bị cho ngày khai trương sắp tới!.
Kỳ An cúi người đáp:
- Tôi sẽ cố gắng hoàn thành!
Chợt nhìn thấy vết thương đang rỉ máu nơi cổ tay của Châu Tuệ,Kỳ An tỏ vẻ lo lắng:
- Tiểu thư!Tay của cô...
Châu Tuệ đưa mắt nhìn cổ tay đang bị thương của mình rồi xua tay:
- Không sao đâu!Vết thương nhỏ ấy mà!
Mặc dù nghe Châu Tuệ nói thế nhưng Kỳ An vẫn tiếp tục quan tâm:
- Tiểu thư nán lại một chút!Ở đây có hộp cứu thương,để tôi sơ cứu vết thương cho cô!
Trước thái độ sốt sắng của Kỳ An thì Châu Tuệ không khước từ nữa.Cô ngồi xuống và đưa phía cổ tay mình cho anh băng bó.
Thuốc sát trùng tác động lên vết thương thật đau rát,Châu Tuệ khẽ nhăn mặt:
- Rát thật đấy!Vậy mà lúc đánh nhau lại hăng máu không cảm giác được gì!
Kỳ An sát trùng vết thương xong thì đưa sát cổ tay Châu Tuệ lên sát khuôn miệng không ngại ngần hà hơi thổi vào:
- Gần xong rồi!Tiểu thư chịu khó một chút!
Nhìn thấy cử chi ân cần của Kỳ An lúc này khiến Châu Tuệ thoáng cảm giác ngượng ngùng.Cô chăm chú nhìn từng thao tác sơ cứu vết thương chu đáo của anh rồi vui vẻ bắt chuyện:
- Dạo này anh và Triệu Nhiên phát triển đến đâu rồi?Từ khi nó xin tôi số điện thoại của anh đến nay hai người có thường xuyên liên lạc không?
Kỳ An khi nghe Châu Tuệ nhắc đến Triệu Nhiên thì thực sự không vui.Nhưng vẫn gượng cười trả lời:
- Trước đó có nhắn tin vài lần trên Wechat còn dạo gần đây do công việc bận rộn tôi cũng không để ý đến nữa!
Châu Tuệ cười giòn:
- Anh nói cứ như tôi bốc lột sức lao động cản trở anh yêu đương ấy!Thực ra anh cũng nên mở lòng hơn với Triệu Nhiên.Ở New York xa xôi thế mà mỗi lần gọi điện thoại về cho tôi đều hỏi thăm anh đầu tiên đấy!Em họ tôi là một cô gái rất thú vị,hẹn hò với nó không làm anh thất vọng đâu!
Trước những lời mai mối nhiệt tình của Châu Tuệ thì Kỳ An chỉ biết im lặng.Anh không thể nào cho cô biết được tâm ý mình đã đặt hết nơi cô.Thời gian qua anh tự mình cố chấp theo đuổi mối tình đơn phương trong vô vọng và lặng thầm như thế.Kẻ có tình người thì không thấu,cô ngồi gần anh trong gang tấc,anh chỉ muốn đưa tay khẽ chạm lên làn tóc ấy mà cảm thấy ước muốn thật xa vời.
Châu Tuệ đưa tay xoa lên vết thương đã được băng bó hoàn tất rồi hỏi Kỳ An:
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Kỳ An đáp:
- Giờ đã gần 12 giờ rồi!
Châu Tuệ nói tiếp:
- Tôi về khách sạn trước!Mọi việc ở đây nhờ anh sắp xếp vậy!.
Chợt nói tới hai từ "khách sạn" làm Châu Tuệ sững người khi chợt nhớ ra điều gì..
Đúng rồi!Cái mà cô có cảm giác dường như mình đã quên mất một điều gì đó chính là Phong Lâm Vũ!Lúc Kỳ An báo tin quán bar xảy ra chuyện vì gấp quá cô cứ chạy vội đến mà quên nhắn tin địa chỉ và số phòng khách sạn cho hắn.
Châu Tuệ nhìn vào chiếc điện thoại đã bị nứt màn hình khi rớt xuống đất trong cuộc ẩu đả lúc nãy.Chắc chắn Phong Lâm Vũ đã gọi đến cháy máy vì không thể liên lạc được với cô.
Nghĩ đến đây Châu Tuệ liền lái xe tức tốc quay lại bờ biển nơi cử hành hôn lễ của Tống Vệ lúc chiều để tìm Phong Lâm Vũ.
...........................
Trên bờ biển lúc này trời đã tối om,gió biển từng hồi rít vào đất liền những làn hơi lạnh buốt.Khi Châu Tuệ quay lại thì tiệc cưới đã tàn từ sớm,vài nhân viên đang lui cui dọn dẹp vệ sinh thu gọn lại bàn ghế.Cô đưa mắt dáo dác tìm Phong Lâm Vũ rồi phát hiện hắn đang ngồi co ro ngủ gục dưới một gốc cây.Châu Tuệ bước đến gần vừa lay vai hắn vừa gọi:
- Phong Lâm Vũ!Dậy đi!
Phong Lâm Vũ dẫu nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình văng vẳng bên tai nhưng hắn đang hả hê trong giấc mơ được thỏa thích hành hạ Châu Tuệ nên chưa muốn thức giấc.
Trong mơ hắn lại tiếp tục cho phép mình tưởng tượng ra hình dáng của Châu Tuệ đang mặc trang phục người hầu gái,quỳ bệt xuống đất đem nước đến cho hắn ngâm chân.Phong Lâm Vũ thì cầm trên tay trái táo to cắn lấy một miếng lớn vừa nhai ngấu nghiến vừa ra lệnh:
- Châu Tuệ!Sao cô cứ làm bổn thiếu gia không vui thế hả?
Châu Tuệ trong giấc mơ của Phong Lâm Vũ giờ đây là một phiên bản yếu đuối không dám hé răng phản kháng lấy một câu mà chỉ ngoan ngoan trả lời:
- Không biết tôi đã làm gì khiến Phong thiếu gia không hài lòng?
Phong Lâm Vũ tiếp tục nhai táo nhồm nhoàm rồi nói:
- Chính là bộ dạng của cô làm tôi không vui!Người gì mà xấu!Xấu nhìn ngứa cả mắt!
Châu Tuệ nghe thế run giọng hỏi:
- Vậy tôi phải làm thế nào để trông đẹp hơn ạ?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền cười gian:
- Để tôi tút tát lại nhan sắc cho cô một chút rồi sẽ đẹp ngay!.
Nói xong Phong Lâm Vũ liền sai thuộc hạ mang lọ nghẹ đến trét đầy lên mặt mày của Châu Tuệ,còn làm đầu tóc cô rối bù nhếch nhát đến thảm thương.Sau khi nhìn thấy bộ dạng người ngợm không ra gì của cô thì Phong Lâm Vũ lại cười lên đắc chí:
- Haha!Bây giờ trông cô đẹp hơn rồi đó!
Châu Tuệ chỉ biết đưa tay giụi nước mắt khóc thút thít,thấy thế Phong Lâm Vũ càng quát lớn:
- Khóc lóc cái gì?Mau đến đây hầu bổn thiếu gia ngâm chân!
Lúc này khi Châu Tuệ đặt chân Phong Lâm Vũ xuống chậu ngâm chân thì lại bị hắn đá văng chậu nước tung tóe lên người rồi quát:
- Nước nguội rồi mau đi đổi chậu nước khác đến đây!
Châu Tuệ lúc này mặt mũi lấm lem đen đúa đầu tóc thì bù xù chỉ biết ôm mặt khóc nức nở vì bị Phong Lâm Vũ ức hiếp.Hắn nhìn cô khóc lại tiếp tục cười hả hê:
- Hahaha!Đáng đời cô!Đáng đời cô!
Đang cười thỏa chí khi hành hạ Châu Tuệ thì tác động của một cái bạt tay trời giáng làm hắn phải đột ngột thức tỉnh kèm theo đó là tiếng quát lớn của Châu Tuệ:
- Phong Lâm Vũ!Anh mơ thấy gì mà cười lớn vậy hả?
Lúc này nhận cái tát đau điếng hồn khiến Phong Lâm Vũ hoảng hốt tỉnh giấc.Hiện ra trước mắt hắn là Châu Tuệ phiên bản đời thực đang áp mặt vào hắn nhìn chằm chằm dò xét.Phong Lâm Vũ hoàn hồn rồi la lên:
- Aaa!Ác nữ!Cô ở đây từ khi nào vậy hả?
Châu Tuệ đứng khoanh tay trước ngực bình thản nhìn bộ dạng sửng sốt của hắn rồi đáp:
- Mới đây thôi!Nói!Anh mơ thấy gì mà có vẻ đắc chí cười không ngậm được mồm lại vậy?
Phong Lâm Vũ ấp úng toát mồ hôi lạnh:
- Không..Không có gì đâu!
Như chợt nhận ra điều gì Phong Lâm Vũ lại gào lên:
- Sao giờ này cô mới chịu quay lại?Lúc nãy thì chạy đi vội vội vàng vàng không nhắn địa chỉ khách sạn cho tôi!Gọi điện thoại thì lại không có tín hiệu là sao?
Châu Tuệ đưa chiếc điện thoại vỡ tan tát màn hình rồi giải thích:
- Điện thoại tôi đã thế này thì làm sao nghe anh gọi đến được?
Phong Lâm Vũ lại tiếp tục than trách:
- Cô không nói không rằng cứ thế chạy đi hại bổn thiếu gia ngồi đây đợi mấy tiếng đồng hồ hắt xì liên tục vì cảm lạnh.Từ lúc xuống sân bay đến giờ tôi chỉ ở tạm khách sạn nửa ngày với Tống Vệ dự tiệc chia tay đời độc thân của hắn,sau đó lại nghe Lý An bảo cô đã đặt chỗ ở khác nên tôi cứ thế trả phòng luôn!Sao cô lại để bổn thiếu gia lâm vào cảnh lang thang như thế hả?
Nghe Phong Lâm Vũ than trách một tràng dài như thể hắn chịu dồn nén đã lâu khiến Châu Tuệ không nhịn được mà cười thầm.Cô lại vờ hỏi hắn:
- Không thấy tôi quay lại anh cũng không biết đi đặt khách sạn khác hả?
Phong Lâm Vũ hắt xì một cái rõ to vì cảm lạnh rồi trả lời:
- Không liên lạc được với cô nên tôi chỉ muốn ở đây chờ cô quay lại.Tôi sợ cô không nhìn thấy tôi lại lo lắng chạy đôn chạy đáo đi tìm thôi!.
Nhìn thấy bộ dạng rét run trước từng cơn gió biển tạt vào hàng giờ liền kèm theo thái độ rất có trách nhiệm hiện nay của Phong Lâm Vũ khiến Châu Tuệ vừa cảm thấy tội nghiệp lại vừa hài lòng về hắn.Cô chủ ý đưa ra lời đề nghị:
- Anh chịu khổ rồi!Bây giờ lên xe tôi chở anh đến khu ẩm thực chợ đêm Gadong!Anh cũng đói rồi đúng không?
Phong Lâm Vũ nghe Châu Tuệ đề nghị thế liền tán thành:
- Còn phải hỏi?Tôi đói sôi cả ruột rồi!Mau đi thôi!