Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 48




"Vụt" một tiếng, đầu mũi phóng về phía bia ngắm, cắm chặt vào mặt bia.

Tuy không bắn trúng hồng tâm nhưng so với Nguyễn Ngưng thì thành tích của cô ấy vẫn tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt cô hiện lên tia vui mừng: "Quả nhiên là người đã từng học bắn súng có khác, tôi còn chẳng bắn được thế này."

Trình Quý Lịch xấu hổ nói: "Không có gì, sức của tôi mạnh hơn cô, trọng lượng này đối với tôi mà nói thì khá là đơn giản, hơn nữa căn phòng này cũng khá nhỏ, trước đây lúc luyện súng trường tôi toàn luyện bắn trong phạm vi năm mươi mét."

Nguyễn Ngưng không hề keo kiệt lời tâng bốc: "Dù sao cũng rất giỏi, thật sự giỏi lắm đó."

Trình Quý Lịch cười ha ha, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngưng Ngưng, có phải cô muốn luyện cái này là vì cảm thấy tình trạng bây giờ không tốt nên mới muốn có vũ khí phải không?"

Đúng là Nguyễn Ngưng có suy nghĩ này, quan trọng nhất là cung tên thuộc vũ khí tầm xa, trong khi đó súng bắn đinh là vũ khí để cận chiến.

Cô không biết cải tạo súng, hơn nữa súng bắn đinh trong tay cô là loại chỉ có thể bắn khi có vật cản ở phía trước, cũng có nghĩa phải đè nó vào đầu một người thì nó mới có thể bắn ra đinh.

Kết quả cuối cùng chính là người kia bắt buộc phải chết, cho dù bắn vào chân thì cũng rất khó để lấy đinh ra.

Ưu điểm của cung tên là có thể bảo đảm an toàn cho bản thân cô.

Hiếm khi Trình Quý Lịch nói chuyện một cách nghiêm túc: "Tôi cảm thấy hai cây cung Recurve kia của cô chỉ cần luyện tập vài lần là sẽ quen, nhưng sức sát thương không lớn. Cung liên hợp là sản phẩm công nghệ hiện đại, sức bắn mạnh, hơn nữa sức sát thương của nó cũng mạnh gấp nhiều lần cung Recurve, nếu thật sự phải thực chiến thì cô vẫn nên tập với cung liên hợp nhiều hơn."

"Chỉ là cấu tạo của nó có hơi phức tạp, không đơn giản như cung Recurve."

Nguyễn Ngưng gật đầu: "Tôi biết rồi."



Trình Quý Lịch nói xong thì cầm quyển sách [Giáo trình nhập môn bắn cung] ở trên bàn lên, mở ra xem thử: "Cứ để tôi nghiên cứu cái này đi, biết đâu tôi có thể nắm rõ rồi dạy lại cho cô."

Nét mặt Nguyễn Ngưng thoáng lên vui mừng: "Không thành vấn đề."

Buổi chiều, hai người cùng nhau tập luyện hơn nửa ngày, Trình Quý Lịch giúp Nguyễn Ngưng sửa đúng tư thế, còn liệt kê một lịch trình tập luyện đơn giản để cô có thể thực hiện từng bước một mà không bị thương.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng vẫn tập luyện ở trong phòng như trước.

Nhưng dưới lầu lại vô cùng náo nhiệt.

Có hai mươi lăm người, tổng cộng là bảy gia đình chạy thoát từ biệt thự đến đây, già trẻ lớn bé đều có, trên người không mang theo nhiều đồ ăn, xem chừng đã gần chết đói.

Hơn nữa môi trường sống ở hành lang rất kém, ngay cả việc đi vệ sinh cũng khó khăn.

Ban đầu, bọn họ còn đi nhờ nhà vệ sinh của các hộ gia đình khác, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến người ta không vui, dù sao bây giờ ngay cả điều kiện để dùng nhà vệ sinh cũng không có, mọi người còn phải hứng nước mưa để dùng.

Nước ngập ngày càng cao, cộng thêm nước rỉ ra từ nhà vệ sinh của hộ gia đình tầng dưới nên mọi người đều không dám dùng.

Không có chỗ đi vệ sinh, không có nơi để rửa mặt, lại còn đói bụng, nhưng nếu uống nước mưa thì sẽ bị tiêu chảy nên bầu không khí hiện tại càng lúc càng căng thẳng và áp lực hơn.

Đúng lúc này, một người đàn ông họ Tần hơn năm mươi tuổi đứng ra nói phải tổ chức một cuộc họp, sau đó mọi người cùng nhau đồng lòng vượt qua giai đoạn khó khăn này. 

Nhóm dịch: Nhà YooAhin