Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 43




Đợi sau khi lắp ráp xong, anh quay về nhà rồi cầm một cái hộp sang, mở ra cho Nguyễn Ngưng xem: "Đây là vàng tôi mua ở ngân hàng, bên trong vẫn còn giấy chứng nhận, khoảng năm mươi gram, tôi biết bình thường vàng sẽ không bán theo giá thị trường nên cô có thể thương lượng với bọn họ."

Hai ngày trước Nguyễn Ngưng đã từng thấy, một thỏi vàng có giá khoảng bốn trăm tám mươi tệ, dựa theo giá thị trường thì năm mươi gram vàng sẽ vào khoảng hơn bốn ngàn tệ."

Như này đã đạt đến trình độ bạn thân rồi.

Nguyễn Ngưng nhướng mày, nhìn Trình Quý Khoan, nói đùa: “Anh Trình, anh đưa cho tôi nhiều như vậy, không sợ tôi ôm tiền bỏ trốn sao?"

Trình Quý Khoan đóng nắp hộp lại và đưa cho cô: "Nếu cô là kẻ lừa đảo thì một chút tiền ấy vẫn nằm trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được. Còn không phải thì tôi chính là người được lợi, cho nến đáng giá để mạo hiểm."

Nguyễn Ngưng cười, nhận lấy hộp: "Được rồi, tôi còn chưa tới mức vì hai mươi nghìn tệ mà bỏ trốn, hơn nữa bây giờ có chạy cũng không chạy được bao xa."

Trình Quý Khoan dừng một chút, mở miệng nói: "Vậy cô ra ngoài nhớ chú ý an toàn, còn nữa bếp gas mới được lắp xong, bình thường khi sử dụng phải cẩn thận một chút."

Nguyễn Ngưng buồn cười: “Anh Trình, anh yên tâm, tôi sẽ chú ý mà.”

Trình Quý Khoan gật đầu, ra khỏi nhà Nguyễn Ngưng.

Sau đó, Nguyễn Ngưng cũng ra bên ngoài đi dạo một vòng, tìm được kho hàng mà mình thuê lúc trước, ném vào trong đó sáu mươi bao gạo.

Cô quay lại khu dân cư, gõ cửa căn hộ sát bên.

Người ra mở cửa là Trình Quý Lịch, trên tay cô ấy còn cầm một bộ bài poker, thấy Nguyễn Ngưng đến, hai mắt cô ấy sáng lên: "Ngưng Ngưng, cô đến tìm tôi chơi à?"

Nguyễn Ngưng cười nói: "Đúng là tìm cô, nhưng cũng tìm anh trai của cô nữa."



Có lẽ Trình Quý Khoan nghe thấy tiếng động nên đi ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn về phía cô.

Nguyễn Ngưng nói: "Anh Trình, đồng nghiệp của tôi đồng ý rồi, hơn nữa bọn họ còn vận chuyển gạo đến kho hàng, cần chúng ta đến lấy, nhưng yêu cầu phải chuyển đi hết trước giữa trưa."

Trình Quý Khoan gật đầu: "Được, chúng tôi còn cần trả thêm bao nhiêu tiền?"

Nguyễn Ngưng: "Không cần, bây giờ giá cả hàng hóa ở bên ngày rất loạn, bọn họ thích vàng hơn, nói giá vàng có thể tăng lên."

Trình Quý Lịch ở bên cạnh nghe đến mặt mày ngơ ngác, khi hai người giải thích lại, cô ấy chết lặng: "Anh, chúng ta mua nhiều gạo như vậy sao, lỡ hỏng thì làm sao bây giờ?"

Trình Quý Khoan nói: "Yên tâm, không bắt em phải ăn hết đâu, nếu lúc đó không có tác dụng thì anh sẽ mang nó đến phòng bắn súng."

Trình Quý Lịch vẫn cảm thấy anh trai mình đã lo lắng hơi quá, nhưng ưu điểm của cô ấy chính là biết nghe lời: "Được rồi, nhưng nhiều như thế chắc chắn sẽ ăn không hết, anh định thế nào đây."

Ba người phải mất không ít sức lực mới có thể chuyển sáu mươi bao gạo về, trên đường còn phủ một lớp bọc nhựa lên trên bề mặt xe ba gác để tránh xảy ra sự cố.

Cư dân trong khu dân cư nếu không bận rộn việc riêng, thì cũng đi ra ngoài tìm chỗ tích trữ lương thực nên cũng không có ai chú ý tới bọn họ.

Đến chuyến cuối cùng thì trời cũng đã bị mây đen bao phủ.

Dưới tòa nhà của khu dân cư, Trình Quý Lịch nhìn bầu trời đen kịt, khó hiểu: "Sáng nay trời vẫn còn đẹp mà, sao thời tiết lại đột nhiên thay đổi thế này? Những đám mây đen này trông rất giống ngày tận thế ở trong phim điện ảnh."

Vẻ mặt Trình Quý Khoan trở nên nặng nề, nhíu mày: "Đầu tiên cứ chuyển gạo vào hành lang đã, nhanh tay nhanh chân lên."