Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 39




Vậy mà là một chiếc xe tải chở thịt bò Wagyu Úc nhập khẩu và hải sản sống được đông lạnh.

Do thùng xe được cách nhiệt, hôm nay trời không nóng nên thùng được phủ một lớp đá khô dày, hiện tại còn đang tỏa hơi lạnh ra bên ngoài.

Nguyễn Ngưng không nói nhiều, nhanh chóng cất mọi thứ vào trong không gian.

Chất lượng sống sau này của cô đều hoàn toàn dựa vào nó hết đấy, không chỉ có thể dùng nó để nấu cho cha mẹ những bữa tối dưới ánh nến lãng mạn mà cô cũng có thể nếm thử xem sao.

Ngay sau đó, Nguyễn Ngưng lại phát hiện ra một chiếc xe chở thuốc.

Cái này cô không có cách nào phân biệt được, dù sao tất cả đều là thuốc, nên Nguyễn Ngưng chỉ có thể ngậm ngùi lấy hết.

Đi thêm hai mươi phút, cô gặp phải một chiếc xe tải lớn và hai chiếc xe chuyển phát nhanh, đáng tiếc là xe tải chở thiết bị công nghiệp, xét đến diện tích không gian, Nguyễn Ngưng chỉ đành từ bỏ nó.

Chiếc còn lại là xe bồn chở hai mươi tấn dầu.

Vậy còn chờ gì nữa? Lấy, lấy ngay thôi.

Sau khi cất chiếc xe này vào trong, diện tích không gian của Nguyễn Ngưng đã đầy ắp, chỉ cần nhìn cũng biết không thể để thêm nhiều đồ nữa.

Tính đến nay, cô đã lấy được tổng cộng hai mươi tấn xăng, khoảng mười tấn tấn gạo, hơn tám tấn rau củ, hơn mười tấn khoai tây, hơn tấn tấn nho Kyoho, sáu chiếc xe chuyển phát nhanh cộng với vô số đơn hàng chuyển phát nhanh, một xe chở thuốc, một xe chở thịt bò Wagyu và hải sản…

Cảm giác như còn nhiều hơn cả những gì cô tích trữ...

Diện tích của không gian chỉ còn lại khoảng một trăm mét khối, Nguyễn Ngưng mỉm cười đầy hài lòng, chạy xe điện về phía trước.

Xe chắc đủ rồi nên tạm thời chắc cô không lấy thêm nữa.



Đi được khoảng hai mươi phút, Nguyễn Ngưng thấy một chiếc xe vận tải cỡ trung, trên đó có dòng chữ "Chuỗi cửa hàng đồ ăn vặt XX".

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi vẫn quyết định lấy một ít đồ ăn vặt ở bên trong ra, có đủ các loại lẩu tự sôi, mì ốc ăn liền, khô bò, ức heo, socola, trái cây sấy khô, hay cocacola, nước ép trái cây tươi, sữa chua, sữa bò và trái cây đóng hộp.

Cứ lấy trước đã, nếu không đủ chỗ thì tính sau.

Lúc này, mặt trăng đã ngả về phía tây, xem ra bây giờ quá nửa đêm rồi.

Nguyễn Ngưng tiếp tục đi về phía trước thêm mười phút, lần này cô nhìn thấy một chiếc xe vận chuyển hàng hóa nguy hiểm, cái này còn chờ gì nữa, nhanh chóng tới đó thôi.

Rồi đi thêm mười phút nữa, Nguyễn Ngưng phát hiện ra một xe chở vật tư có thể lấy cũng được, không lấy cũng được.

Xe chở thuốc lá.

Nói nó vô dụng cũng không đúng, dù sao trong thời kỳ tận thế nó cũng là một thứ xa xỉ, nhưng mà cũng không thể dùng nó để ăn hay uống, trong nhà bọn họ cũng không có ai hút thuốc.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cất nguyên xe thuốc lá vào trong không gian, không chừng trong tận thế còn có thể dùng nó để đổi lấy thứ tốt?

Không có gì bất ngờ, quãng đường còn lại cô nhặt thêm được hai chiếc xe chuyển phát nhanh, nâng tổng số xe chuyển phát nhanh lên tám chiếc, trong mùa lũ ở tận thế cô còn có việc phải dùng đến nó.

Sau đó, cô còn gặp một chiếc xe tải chở đầy máy bay không người lái, không gian của Nguyễn Ngưng thực sự không thể chứa thêm được nữa, nên cô chỉ có thể bỏ ra một ít đồ ăn vặt mới lấy được ban nãy rồi cất máy bay không người lái vào.

Khoảng chừng được mấy trăm chiếc.

Sau khi thu thập tất cả chiến lợi phẩm, Nguyễn Ngưng cười tươi không ngớt, vui vẻ hài lòng chạy xe điện quay về nơi xuất phát.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin