Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 22




Nguyễn Ngưng nghĩ, vùng núi có địa thế cao, nói không chừng khi lũ lụt đến vẫn còn cơ hội giữ được mạng sống, hơn nữa dù thế nào đi chăng nữa, vẫn tốt hơn là cách biệt mãi mãi với gia đình.

"Đúng là làm thêm rất quan trọng, nhưng nếu đã được nghỉ thì nên về thăm cha mẹ một chút." Nguyễn Ngưng nói: "Tuy tôi không biết suy nghĩ của người làm cha làm mẹ thế nào nhưng tôi cảm thấy chắc chắn mẹ của cậu rất nhớ cậu, có phải thường xuyên gọi điện thoại cho cậu không?"

Chàng trai đẹp trai có hơi xấu hổ: "Ngày nào cũng gọi."

Nguyễn Ngưng: "Vậy về quê đi."

Cậu ta cười khổ: "Sắp khai giảng rồi, bây giờ em về làm gì? Vất vả lắm mới dư được ít tiền."

Nguyễn Ngưng bày ra dáng vẻ sâu xa: "Cho dù chỉ về một ngày cũng phải trở về, không phải cậu kiếm tiền để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ cậu sao, nói trắng ra cuối cùng cũng vì cha mẹ cậu thôi, đúng không? Nhưng cậu có từng nghĩ, có lẽ thứ mẹ cậu cần nhất chính là muốn nhìn thấy mặt cậu không."

"Nếu cậu nghe tôi thì ngày mai mang theo những thứ này về nhà một chuyến đi, cũng coi như là quà cho cha mẹ cậu."

"Hơn nữa, cha mẹ cậu nhớ cậu, còn cậu không lẽ không nhớ bọn họ ư?"

Có ai lại không nhớ người thân của mình, cậu ta lộ ra vẻ mặt do dự, cuối cùng cắn răng nói: "Chị, em muốn về quê."

Nguyễn Ngưng không khuyên tiếp, để cậu ta tan làm.



Đợi cậu ta đi rồi, Nguyễn Ngưng mới vào trong kho, bắt đầu nghiệp lớn bóc thùng giấy của mình.

Bóc bóc bóc!

Bận đến hơn mười giờ đêm, cuối cùng cũng dọn xong mọi thứ, Nguyễn Ngưng nhìn kho hàng trống trơn, thở dài một hơi.

Chỉ còn một ngày nữa thôi, tận thế sẽ đến.

Tâm trạng của Nguyễn Ngưng không được tốt cho lắm, cô không giống những nữ chính khác từ ngoài bỗng xuyên không vào tiểu thuyết, có thể thờ ơ với mọi thứ, nghĩ đến những gì xảy ra với con người ở vùng đất này vào ngày mốt, lòng cô nặng trĩu.

Chẳng hạn như cậu thanh niên đẹp trai trông coi kho hàng giúp cô, mới hơn hai mươi tuổi, vừa chăm chỉ lại thật thà, cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng tinh, không biết sau khi tận thế xảy ra có còn sống không?

Nhưng dù có nghĩ đến đâu cũng vô ích, Nguyễn Ngưng âm thầm động viên bản thân cố lên, phải xốc dậy tinh thần.

Cô vẫn còn cha mẹ đang trên đường đến.

Nhất định phải chăm sóc người nhà thật tốt.

Khóa cửa kho lại, Nguyễn Ngưng lái xe rời đi.

___



Ngày cuối cùng trước khi tận thế đến.

Hôm nay Nguyễn Ngưng dậy rất sớm, đầu tiên cô dọn trống tủ lạnh, sau đó kiểm tra đối chiếu với danh sách, tính toán xem bản thân còn quên cái gì không.

Cuối cùng đưa ra kết luận, vật tư cơ bản đã đầy đủ, chỉ còn mỗi vũ khí.

Đây cũng là thứ khó kiếm nhất.

Thực tế Nguyễn Ngưng đã mua cung tên ở trên mạng, dù là cung uốn ngược hay cung liên hợp bọn họ cũng có, trong phần giới thiệu còn nói thuộc nhãn hiệu cao cấp và có thể bắn xa tới bảy mươi mét, nhưng khi đến nơi, cô không thể kéo nó ra được.

Dựa theo phương pháp luyện tập trong sách, không biết phải mất bao lâu mới bắn trúng mục tiêu.

Cho nên Nguyễn Ngưng càng nghiêng về phía súng bắn đinh hơn, thứ này cực kỳ lợi hại, có người từng mua hai cái sau đó bị nhìn chằm chằm, bởi vì nguyên nhân chính của nó là có nòng súng quá lớn

Hơn nữa, tốc độ nhanh nhất mà súng bắn đinh có thể đạt được lên tới hai trăm tám mươi lăm mét, còn nhanh hơn cả súng lục mini.

Nếu không đến tận thế thì Nguyễn Ngưng thật sự không dám mua nó, bởi vì rất dễ bị chú ý.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin