Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 87: Ngọn đèn




Ý nghĩa lần bỏ trốn này là theo đuổi tình yêu, mà giờ phút này, Khương Hựu biết hắn không cần theo đuổi nữa.

Tình yêu của hắn đang ở ngay bên cạnh, ở trước mắt.

Ở thánh địa Phật môn nên cẩn thận, Khương Hựu nhịn lại xúc động muốn hôn Bùi Minh Tiêu, kéo tay đối phương đan tay vào.

Bùi Minh Tiêu hiểu ý, siết tay chặt hơn, không chừa một khe hở. Dưới sự chúc phúc của thần núi, từ nay về sau, không ai có thể tách bọn họ ra được nữa.

Nên là cái cần nhìn thấy sẽ nhìn thấy, cái cần theo đuổi sẽ theo đuổi, ở nhà còn một đống chuyện phải làm, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch cho đường về nhà.

Vì không muốn trễ nãi thời gian, Bùi Minh Tiêu đưa xe cho một công ty thay mặt, từ từ chở về, mua hai vé máy bay, cả hai bay thẳng về Tân Thành.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên Khương Hựu làm là chạy tới phòng làm việc XY, gọi tất cả nhân viên vào họp, mở một cuộc họp rất dài.

Lúc đó phòng làm việc đã sửa xong, nhờ Tĩnh Hương trang trí, văn phòng ấm áp mà cũng không mất đi không khí làm việc. Khương Hựu ngồi trong phòng họp nói, "Xin lỗi mọi người, khoảng thời gian qua tôi không có ở đây, cực khổ cho mọi người cải tạo lại văn phòng, kế tiếp chúng ta sẽ cùng nhau tác chiến. Bây giờ tôi muốn tìm hiểu tình tình về thời gian qua, Bành Thần, weibo cá nhân của em thế nào rồi?"

Bành Thần nói, "Lượng follow đột phá lên ba triệu, dự tính cuối tháng có thể đạt được ba triệu năm trăm bảy chục ngàn, chủ đề thảo luận trong siêu thoại khá cao, có thể đạt được vị trí bậc trung trong top. Ngoại trừ weibo cá nhân của cậu, anh còn mở tài khoản cho XY, bây giờ chưa đến hai trăm ngàn lượt theo dõi, dự tính sau khi tung ra sản phẩm đầu tiên có thể đạt được bốn trăm tới sáu trăm ngàn lượt theo dõi. Các kênh bán online đã liên lạc rồi, có sản phẩm sẽ lập tức đưa lên trưng bày."

Bành Thần làm vận doanh nhiều năm, Khương Hựu rất yên tâm, gật đầu, chuyển hướng sang Hao Tử --- người từ chức trưởng phòng sales ở Norns, cùng Tĩnh Hương qua đây làm, "Ba khách hàng kia đã liên lạc chưa?"

Trước đó hắn cho Hao Tử ba số điện thoại của ba trưởng phòng sale, mời mua sản phẩm coi như quà phúc lợi cho nhân viên. Hao Tử nói, "Liên lạc rồi, cả ba công ty đều có ý hợp tác, chờ xem xong hàng sẽ ký hợp đồng, ký trước một năm, đến kỳ có thể ký tiếp ba năm."

Khương Hựu biết lời từ đây rất ít, dù sao đến cuối năm mới mua quà phúc lợi tặng cho nhân viên, nhưng XY chỉ mới ra thị trường, có thể báo bao nhiêu hay bấy nhiêu, bọn họ cần vốn lưu động mới có thể đạt được mục đích hồi vốn.

Nói tới tiền vốn, Khương Hựu hỏi kế toán, "Khoản thanh toán cho tiền hàng với tiền ứng trước cho nhà máy là bao nhiêu? Có thông tin chi tiết không?"

Kế toán nói một tràng, cuối cùng đưa ra kết luận, "Bây giờ tiền vốn có thể chống đỡ tới khi sản xuất đợt thứ nhất, sản xuất lần hai thì không chắc đủ xài."

Nghe vậy, Tĩnh Hương có chút lo lắng, nói, "Dữu tử, em có đủ tiền không? Không đủ thì cứ khoan trả lương cho chị, chị có thể dựa vào tiền gửi ngân hàng trụ một thời gian."

Coi như là thư ký, một tháng tiền lương của Tĩnh Hương mới hơn bốn ngàn, chút tiền đó đâu có đủ nhét kẽ răng, Khương Hựu dở khóc dở cười, nhưng lại vì nghĩa khí của cô làm cảm động, "Mọi người chỉ cần làm việc tốt thôi, chuyện tiền bạc không cần quan tâm, cứ để tôi giải quyết."

"... Được." Mọi người cười nói, "Chúng tôi sẽ làm việc thật tốt, ông chủ!"

Khương Hựu giật cả mình.

Trước khi tới, hắn luôn sợ mình không thể đổi từ vị trí nhân viên sang sếp, lại không nghĩ rằng, bất tri bất giác mọi người đều đã xem hắn là ông chủ.

Thì ra chỉ cần dũng cảm bước đi bước đầu tiên, quãng đường còn lại so với tưởng tượng dễ đi hơn nhiều.

Sản phẩm đầu tiên của XY chính là tác phẩm tham gia <Tôi là nhà thiết kế> của Khương Hựu, cộng thêm ba hoa tai, bốn dây chuyền, hai vòng kiềng và hai vòng tay.

Bởi vì thiết kế đã vẽ xong từ lâu, nguyên liệu có sẵn, chỉ cần đưa cho nhà máy sản xuất là xong, vì vậy khoảng thời gian tiếp theo, Khương Hựu liên tục chạy qua chạy lại giữa nhà máy và phòng làm việc, tận mắt nhìn thiết kế của mình biến thành sản phẩm.

Thể nghiệm này chưa từng có, hắn từng thiết kế dây chuyền cho sư phụ, nhưng bán thiết kế với tự mình sản xuất vô cùng khác biệt, hắn có thể cảm thấy gánh nặng trên vai mình, không chỉ có gánh vác tương lai của mình, còn có tương lai của nhân viên.

Khi áp lực nhất sẽ kí.h thích tiềm năng, lúc tham gia <Tôi là nhà thiết kế> phát hiện mình thiếu chiều sâu, trong một đêm khuya ngồi phác thảo đột nhiên nảy ra ý tưởng. Khương Hựu mò được tới cổ chai, lại dùng nửa tháng không ngừng suy nghĩ, thoát khỏi cổ chai, vẽ ra một loạt bản thiết kế.

Sau đó từ thư phòng chạy về phòng ngủ nhào vào trong chăn ôm Bùi Minh Tiêu, hô to, "Anh, em vẽ ra rồi! Em vẽ ra rồi!"

Bùi Minh Tiêu đang ngủ ngon, bị đánh thức thì nhìn đồng hồ, hai giờ rưỡi sáng.

Con gấu này.

Bùi Minh Tiêu ôm Khương Hựu vào lòng, "Vậy à, cho anh xem."

Khương Hựu đưa Ipad cho Bùi Minh Tiêu, Bùi Minh Tiêu xem từng bản thiết kế. Hắn không hiểu về thiết kế, xem rất cẩn thận, "Em định làm vật liệu gì?"

Khương Hựu nói, "Lựa chọn đầu tiên là bạc Tây Tạng, nếu như liên quan đến vấn đề bảo dưỡng thì có thể đổi sang hợp kim."

Bạc Tây Tạng... Bùi Minh Tiêu hỏi, "Vậy ý nghĩa của bản thiết kế là gì, có liên quan tới dân tộc Tạng sao?"

Vừa nói hắn lật sang bản thiết kế hoa tai, rất màu sắc, "Màu của nó giống..."

"Cờ ở hồ Namtso đúng không?" Khương Hựu nói, "Đó đúng là nguồn linh cảm của em. Với lại không chỉ có Namtso, mà còn có cái này."

Khương Hựu lật sang trang kế, "Linh cảm của mặt dây chuyền này là Nguyệt Nha Tuyền, còn vòng tay này là từ chùa Trại Long, cài áo này là từ núi Kailash... Đẹp không? Em quá giỏi!"

Trong mỗi một tác phẩm của hắn là những phong cảnh họ nhìn thấy, cũng có sợ hãi từng trải qua.

Bùi Minh Tiêu hôn chóp mũi Khương Hựu, "Cám ơn."

Khương Hựu cười hồn nhiên, "Cám ơn em chi bằng cám ơn Nữ Oa, lúc nặn em có thêm một phần chăm chỉ, nên mới tạo ra cho thế giới một thiên tài nhỏ này!"

Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "... Ừ, nói em mập em lại không chịu."

Khương Hựu kinh hãi, "Em mập á?!"

Bùi Minh Tiêu nói, "Mập."

Khương Hựu: "Chỗ nào?"

"Chỗ này." Bùi Minh Tiêu cù lét hai bên hông Khương Hựu, làm đối phương cười không ngừng, cuối cùng cười tới chảy nước mắt.

Bị Khương Hựu quậy như vậy, Bùi Minh Tiêu hoàn toàn không ngủ lại được.

Khương Hựu bay lên nằm sấp trên giường, tay chống cằm, "Ca ca, vừa lúc em có chuyện muốn hỏi anh."

Cần hỏi ý kiến từ mình, chắc hẳn phải liên quan đến chuyện đầu tư, Bùi Minh Tiêu hỏi, "Em cần tài chính?"

"Duma, sao anh biết vậy? Công ty em sắp đưa sản phẩm ra thị trường mà, doanh số bán ra tốt hơn với các đồng nghiệp, nhưng thời gian thanh toán của đại lý khá lâu, không đủ tiền để chi cho nguyên liệu, nên muốn mượn chút vốn."

"Dự trù bao nhiêu?"

Khương Hựu giơ tay lên, "Ít nhất năm triệu."

Bùi Minh Tiêu không nghĩ tới người đập tiền mua sợi dây chuyền trị giá mười hai triệu, lại bị mấy triệu này làm khó, cười nói, "Ngày mai anh nói Quách Chiêu đưa cho em."

"Không được." Khương Hựu nói, "Em không muốn tiền của anh, em phải dựa vào mình tìm được đầu tư."

"À... Vậy em tính thế nào?"

Khương Hựu suy nghĩ một chút, "Em có hai tòa bất động sản có thể thế chấp, nếu như đủ điều kiện, cũng có thể tìm... cái gì đó... chính là mấy vòng tài chính, có thể dùng kỹ thuật và miệng để gạt tiền..."

Dựa vào kỹ thuật và miệng để gạt tiền... Hình dung tính ra cũng rất đúng, Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Vốn mạo hiểm?"

"Đúng đúng đúng." Khương Hựu gật đầu, "Là vốn mạo hiểm."

Bùi Minh Tiêu nói, "Nếu như em cẩn thận nhớ lại, thì chồng em cũng có phát triển về mảng vốn mạo hiểm. Ngày mai em có thể đưa tài liệu cho phòng chuyên môn của Silver, tổ hạng mục sẽ tiến hành đánh giá, cái này không tính là anh cho em tiền."

Lỗ tai Khương Hựu đỏ lên, ôm Bùi Minh Tiêu, hất cằm, bên má hiện đồng điếu, "Vậy chồng của em có đảm bảo tổ hạng mục sẽ mở đèn xanh không, có chắc chắn là công bằng không?"

Bùi Minh Tiêu im lặng hai giây.

"Cho nên, cái này không khác gì cho em tiền cả, em không cần tiền của anh, em phải đi gạt tiền từ công ty khác."

Người làm về vốn mạo hiểm trong nước không thiếu, nhưng càng nhiều hơn là những người mang tâm lý lừa gạt và dã tâm chiếm đoạt, Bùi Minh Tiêu suy nghĩ chốc lát, "Lừa gạt tiền của nước mình cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng anh dẫn em đi lừa gạt tiền của Mỹ, tiếng Anh vẫn chưa quên chứ?"

Khương Hựu hơi mơ màng, "Chắc là không."

"Chuẩn bị đi cỡ một tháng."

Khương Hựu mở lịch, "Em cần một tuần để nhận hàng, xem xét kiểm tra hàng vào kho, lúc gửi hàng thì không cần em."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, gửi tin nhắn cho Quách Chiêu, bảo đối phương đặt hai vé đi New York vào tuần tới.

Quách Chiêu đang ngủ say: "..."

Đời trước thật sự đã tạo nghiệp.

Khương Hựu vẫn còn đang trong cơn hưng phấn vì đột phá ý tưởng, không hề buồn ngủ, nằm trong lòng Bùi Minh Tiêu chơi điện thoại.

Hắn lướt lướt weibo rồi mở weixin, thấy avatar của Tra Tra Tiêu.

"Ca ca, em luôn muốn hỏi anh." Khương Hựu hiếu kỳ hỏi, "Avatar là do anh tự chụp sao?"

Avatar của Bùi Minh Tiêu là hình chụp một căn nhà trong hẻm vào đêm khuya mông lung, trông căn nhà rất cũ.

Bùi Minh Tiêu nói, "Ừ."

Khương Hựu: "Chụp ở đâu?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Hôm nay tan ca chờ anh, anh dẫn em đến đó xem."

Cuộc sống của ông chủ đi làm còn cực hơn nhân viên, Khương Hựu tan ca còn trễ hơn bình thường. Khi Bùi Minh Tiêu đón hắn, cũng là bảy giờ rưỡi.

Hai người đi ăn tối, sau đó Bùi Minh Tiêu chở Khương Hựu đi thẳng ra ngoại ô. Khoảng một tiếng sau, mắt thấy đường đi càng ngày càng hẹp, bọn họ lái vào một khu nhà cũ.

Lúc này đang có gió thu, trên thân xe có một lớp bụi mỏng, không biết đường đá gồ ghề này đã bao lâu không sửa, Khương Hựu chân trước bước xuống xe, chân sau đạp trúng vũng nước.

Những năm gần đây nhà nước cải tạo khu ổ chuột, những chỗ như thế này rất hiếm thấy. Bùi Minh Tiêu nhìn giày của Khương Hựu, bên ngoài hơi bẩn, nhưng bên trong không bị ướt. Hắn dắt Khương Hựu đi vào hẻm, không lâu lắm, Khương Hựu nhìn thấy căn nhà bốn tầng.

Căn nhà này ước chừng có ba mươi năm lịch sử, vẫn còn giữ cầu thang xây bên ngoài nhà, mặt tường có mấy vết nứt, từng chùm dây leo mọc dài len lỏi, lá cây đã rụng chỉ còn cành cây khô héo.

Khương Hựu ngẩng đầu, dựa theo góc của tấm hình nhìn lên, thấy mấy cửa sổ vỡ, cùng với ánh sáng vàng ấm áp bên trong hắt ra ngoài.

Dưới ánh đèn, có gia đình đang ăn cơm tối, có gia đình đang dạy con làm bài tập, có gia đình đang xem TV... Cho dù cuộc sống nghèo khổ, nhưng trên gương mặt họ là sự hạnh phúc không hề mất đi.

Khương Hựu hỏi, "Anh có biết họ không?"

Bùi Minh Tiêu lắc đầu, "Không biết."

"Anh biết chỗ này từ khi nào?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Ngày quyết định làm đám hỏi."

Hắn nói rất nhỏ, như là không muốn quấy rầy mấy gia đình kia. Tim Khương Hựu run lên, trong nháy mắt biết tại sao lại đến đây vào giây phút quan trọng đó.

Con người được tạo thành từ máu thịt, cho dù Bùi Minh Tiêu giỏi cỡ nào, khi sống trong gia đình không êm ấm cũng sẽ có những lúc mơ ước về một gia đình hạnh phúc, hâm mộ những ánh đèn vàng ấm áp này.

Ba ngày sau, Bùi Minh Tiêu đi tiệc về, mới bước vào sân đã thấy bên cạnh phòng thủy tinh của Yoyo xuất hiện thêm một căn nhà gỗ nhỏ. Khương Hựu xoay lưng về phía hắn, đứng lầm bầm gì đó, không biết đang nói gì.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Khương Hựu theo bản năng xoay đầu, sau đó một con chó con trắng như tuyết chui ra, vừa sủa vừa vẫy đuôi chạy tới chân Bùi Minh Tiêu, dùng đôi mắt to tròn đen lấy quan sát hắn.

"... Sao lại gâu gâu." Khương Hựu dạy dỗ, "Ba đã nói với con đây là ba, gọi baba đi!"

Tiểu Bạch: "... Gâu!"

"... Trời ơi con thiệt là đần."

Vừa nói Khương Hựu vừa đi tới định bế con chó lên, con chó lại quay đi chạy trốn. Bùi Minh Tiêu nhìn một người một chó rượt đuổi nhau, vết rạn trong tim ba mươi năm trong nháy mắt được chữa lành như kỳ tích.

+

Ngọn đèn của mọi nhà, rốt cuộc cũng có một ngọn đèn thuộc về hắn.