Tôi Làm Cha Vai Ác

Chương 23




Thiếu chút nữa Lâm Lạc Thanh bị câu này chọc cười ra tiếng, khép hờ mắt nhìn Quý Dữ Tiêu một cái, cảm thấy hắn thật dễ thương.

Nhưng y thấy dễ thương, Đàm Khải thì không thấy vậy.

Hắn nhìn Quý Dữ Tiêu, cười nhạo một tiếng, rút tay lại, "Sao tôi lại quên chứ, bây giờ chân của Quý thiếu tàn phế rồi, tất nhiên là tâm trạng nhạy cảm vô cùng, không thể vừa mắt những người tay chân đầy đủ như tụi tôi, là tôi thất lễ, không nên vô ý như vậy trước mặt người tàn phế."

Lâm Lạc Thanh nghe vậy, lạnh mặt, trào phúng, "Anh đầy đủ tay chân sao? Sao tôi lại thấy anh tứ chi phát triển mà đầu óc lại ngu si nhỉ? Như anh, bình thường tụi tôi gọi là úng não, đề nghị chữa trị tại nhà."

Quý Dữ Tiêu cười, không nói gì.

Đàm Khải không nghĩ ngờ y sẽ nói những lời như vậy, khó tin nhìn y, "Cậu biết cậu đang nói gì không?"

"Sao, không chỉ đầu óc không xài được mà lỗ tai cũng hư luôn rồi?" Lâm Lạc Thanh ra vẻ bất ngờ, "Vậy tốt nhất là anh mau tới bệnh viện đi, có bệnh thì trị sớm, làm ơn làm phước đừng giấu bệnh sợ thầy."

Đàm Khải giận tới bật cười, "Cậu đang biểu đạt lòng chân thành với Quý Dữ Tiêu ấy à? Xem ra, cậu rất hài lòng với cành cao mới vừa leo lên được nhỉ."

"Trước giờ tôi đều hài lòng với anh ấy." Lâm Lạc Thanh cười nói.

"Phải không?" Đàm Khải cố ý nói, "Vậy lúc cậu tìm mọi cách dụ dỗ tôi, sao không nhớ rõ người cậu vẫn luôn hài lòng này?"

Hắn vừa dứt câu, Ngụy Tuấn Hòa và Trang Việt đều biến sắc mặt, bất ngờ nhìn Lâm Lạc Thanh, hình như không ngờ y còn có một đoạn quá khứ như thế.

Nhưng mà thật ra Khúc Anh Triết không có biến hoá gì vì đã biết chuyện trước kia của bọn họ rồi, chỉ nhìn y, chờ một lời giải thích.

Từ ánh mắt đầu tiên Lâm Lạc Thanh nhìn thấy Đàm Khải, đã biết đây là một cục phiền toái.

Y yêu thầm Quý Dữ Tiêu là giả, nhưng nguyên chủ thích Đàm Khải là thật, rất nhiều lần đến gần hắn như mê muội, chưa lần nào thành công cũng không làm ảnh hưởng việc nguyên chủ si mê hắn.

Chỉ là trước giờ Đàm Khải vẫn chướng mắt nguyên chủ, gặp mặt cũng lười liếc hắn một cái, bởi vậy y mới nghĩ chỉ cần mình không đi tìm hắn, thì tất nhiên Đàm Khải cũng sẽ không đến tìm mình, như vậy mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc.

Không ngờ, hôm nay lại đụng trúng.

Càng không ngờ, Đàm Khải không tiếp tục xem nguyên chủ là người vô hình nữa, mà lại chủ động đến gây sự.

Lâm Lạc Thanh cảm thấy hắn thật phiền.

Y bình tĩnh thở dài, nghĩ ra được cái cớ, "Ai nói với anh tôi không nhớ, tôi nhớ rõ quá đi chứ, không thì anh nghĩ tại sao tôi lại chú ý đến anh? Chỉ vì diện mạo dưa vẹo táo nứt này ấy à, cho không tôi còn thấy chướng mắt. Nếu không phải thấy anh giống anh ấy, đều xuất thân hào môn, sao tôi phải nhẫn nhục chịu đựng xem anh là thế thân của anh ấy."

Đàm Khải:???!!!

Khúc Anh Triết:!!!

Ngụy Tuấn Hòa:!!!

Trang Việt:!!!

Lâm Lạc Thanh ngồi xổm xuống, vừa thâm tình vừa áy náy nhìn Quý Dữ Tiêu, "Có một việc em vẫn chưa nói với anh."

Quý Dữ Tiêu nhìn hai mắt lã chã chực khóc của y, thầm nghĩ, chuyện em chưa nói với anh không chỉ có một đâu nhỉ?

"Em nói đi." Hắn phối hợp nói.

"15 năm yêu thầm anh, yêu với anh hết lần này đến lần khác mà không thành, muốn buông bỏ anh nhưng không cam tâm, muốn thoả mãn sự nhớ nhung của mình, em biết là em không đúng, biết làm như vậy là không nên, nhưng em vẫn là một chuyện ngu xuẩn. Em tìm một thế thân, ảo tưởng quên nhớ anh, làm mình đừng si tâm vọng tưởng bằng cái cách không đáng tin này."

"Thế thân này, chính là anh ta." Lâm Lạc Thanh nói xong, giơ tay chỉ Đàm Khải.

Đàm Khải:!!!

Quý Dữ Tiêu:......

Ngụy Tuấn Hòa, Khúc Anh Triết và Trang Việt kế bên nhìn theo hướng ngón tay y, ba gương mặt khiếp sợ nhìn Đàm Khải, ánh mắt đó, rõ ràng viết: Thảm quá vậy, ồn ào nửa ngày, hoá ra cậu là thế thân!

Đàm Khải:......

"Tôi không phải thế thân!" Đàm Khải giận dữ.

Lâm Lạc Thanh không thèm để ý tới hắn, tiếp tục tự mình thâm tình: "Em có lỗi với anh, em không nên vì yêu anh mà không xem anh ta là một người độc lập tự chủ, em cũng không nên vì tình cảm với anh mà không để tâm tới những người khác, em càng không nên cố chấp với anh thành điên cuồng, làm ra những chuyện không có đạo đức như vậy. Nhưng em thật sự không còn cách nào nữa, em quá thích anh, 15 năm, em thích anh đã xâm nhập vào cốt tuỷ, em không ruồng bỏ được, em chỉ có thể làm mình bước ra khỏi đó bằng cách này, thật xin lỗi."

Quý Dữ Tiêu:......

Quý Dữ Tiêu thấy y không phải là nhân tài nữa rồi, cmn đây là thiên tài.

Hắn ngước mặt nhìn Đàm Khải, giọng thâm trầm, "Biết rõ không được mà vẫn làm, thâm tình đến nước này tôi còn thấy hơi cảm động, cậu cảm động không?"

Đàm Khải:???

Đàm Khải thật không thể tin nổi hắn có thể thốt ra những lời này.

"Cmn tôi cảm động cục c*t! Lâm Lạc Thanh, cậu nói rõ coi, mẹ nó ai là thế thân của Quý Dữ Tiêu!"

Lâm Lạc Thanh nghe vậy, ghét bỏ nhìn hắn một cái, "Thái độ này là sao đây, tuy là tôi xem anh là thế thân, nhưng anh có thể làm thế thân của anh ấy đã là vinh hạnh rồi, anh nên biết đủ đi chứ."

Đàm Khải:??? Mịa nó đây là lời người nói sao?!

Phải chăng tôi còn nên cảm ơn cậu chưa nói thẳng là tôi không biết điều!

"Anh đừng có không biết điều." Giây tiếp theo, Lâm Lạc Thanh đã bổ sung.

Đàm Khải:......

Đàm Khải tức giận đến bật cười, "Được, được lắm, Lâm Lạc Thanh, mày giỏi."

"Giỏi hơn anh nhiều." Lâm Lạc Thanh nhìn hắn, cười nói, "Anh không cảm thấy tôi thích anh thật đó chứ? Không phải đâu không phải đâu, có người cảm thấy tôi thích anh thật đó hả?"

Đàm Khải:......

"Cậu không thích tôi sao mỗi ngày một cách thả thính tôi?! Chỉ cần tôi vừa xuất hiện là cậu y như ruồi bọ, đánh hơi chạy tới, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói cậu không thích tôi!"

Lâm Lạc Thanh khinh thường, "Không phải là không thấy bạch nguyệt Quang thì lại ngó cải trắng một cái cũng tốt, nhìn thấy anh thì càng làm nổi bật dáng vẻ cao quý ưu nhã của anh ấy, làm tôi nhớ đến gương mặt anh tuấn của anh ấy."

Đàm Khải:......

"Cuối cùng là tôi giống cậu ta chỗ nào!" Đàm Khải nghiến răng nghiến lợi.

"Anh đùa gì vậy?" Lâm Lạc Thanh bất ngờ nói, "Sao anh giống anh ấy được! Anh đừng làm nhục nam thần của tôi được không!"

"Vậy cmn sao mày nói tao là thế thân của nó!"

"Haizz," Lâm Lạc Thanh thở dài một hơi, "Có vài người tìm thế thân là vì khuôn mặt của họ có điểm tương tự, có vài người tìm thế thân là vì khí chất của họ có điểm tương đồng, nhưng tôi tìm thế thân chỉ là vì thân phận của hai người có điểm giống nhau, tuy là thực tế mà nói thì đây là làm nhục nam thần của tôi, nhưng đối với tôi, thân phận bối cảnh của hai người đều một trời một vực với tôi, nên tôi nhìn thấy anh là biết, mối tình đơn phương của tôi nhất định phải chết trong lòng mình."

"Dù sao, ngay cả loại đồ dỏm như anh còn chướng mắt tôi, nói chi là nam thần như bạch nguyệt quang như vậy."

Nam thần bạch nguyệt quang cười, dịu dàng ấm áp.

Lâm Lạc Thanh vội vàng khen ngợi, "Nam thần anh cười lên thật đẹp."

Ý cười trên mặt Quý Dữ Tiêu càng sâu.

Hắn nhìn Lâm Lạc Thanh, chỉ thấy y thật đáng yêu, người đáng yêu như vậy cho dù không làm gì hết, nuôi bên cạnh cũng làm người ta vui vẻ.

"Tình yêu nhẫn nhục chịu đựng như vậy, tôi nghe xong còn nhịn không được phải cảm động, cậu cảm động không?" Máy móc cảm động vô tình Quý Dữ Tiêu lại nhìn Đàm Khải.

Đàm Khải:...... Hắn cảm động cục c*t!

"Không có lần sau." Quý Dữ Tiêu thu mắt lại, nói với Lâm Lạc Thanh, "Chuyện trước kia anh nể mặt em yêu thầm anh 15 năm, anh không tính toán nữa, sau này không được có chuyện như thế nữa."

"Tất nhiên rồi." Lâm Lạc Thanh không chút do dự, "Giờ ngày nào em cũng nhìn thấy anh mà còn phải đi ngó đồ dỏm khác nữa sao, em không có bị mù."

Đồ dỏm Đàm Khải:......

"Lâm Lạc Thanh cmn mày thật sự không biết xấu hổ mà." Đàm Khải nổi giận, "Năm đó lúc mày lấy lòng tao hận không thể quỳ xuống làm con chó của tao, giờ mày leo lên Quý Dữ Tiêu thì hoàn toàn không nhận tao nữa? Sao, Quý Dữ Tiêu mày không tin chuyện ma quỷ của nó thật đâu nhỉ? Chỉ mới tháng trước thôi, nhân lúc tôi say rượu nó còn ngã lên người tôi, hỏi tôi có muốn đi thuê phòng với nó không, ong bướm lả lơi như vậy, cậu còn......."

"Bộp" một tiếng, Đàm Khải chỉ thấy mặt mình đau nóng rát, hắn nghiêng đầu, thấy cái túi giấy rơi xuống bên cạnh mình, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Chú ý cách dùng từ của cậu." Quý Dữ Tiêu dựa vào xe lăn, rút tay lại, giọng điệu nghênh ngang, biểu tình lạnh nhạt, "Biết bây giờ tôi nhạy cảm dễ tức giận thì quản lý cái miệng mình đi chứ, đừng có lời bậy bạ nào cũng dám nói."

Đàm Khải ngước mặt lên, má trái bị đánh đỏ một mảng, góc túi giấy bay qua mặt hắn, để lại một vết trầy nhẹ, hắn cắn răng, vọt thẳng đến chỗ Quý Dữ Tiêu.

Lâm Lạc Thanh vội vàng đứng lên, muốn che Quý Dữ Tiêu lại, nhưng bị Quý Dữ Tiêu giơ tay đè lại.

Lâm Lạc Thanh quay đầu nhìn hắn, thấp thỏm chột dạ, "Em không có."

Y thật sự không có làm, tuy là nguyên chủ có ý đồ đó thật, nhưng mà y không có, hơn nữa, nguyên chủ cũng không thành công.

"Em không có thật mà." Y nhìn Quý Dữ Tiêu, giọng hoảng loại khó phát hiện, như sợ hắn không tin, "Em và anh ta không làm gì hết, thật đó."

Nói xong, còn hạ giọng kêu một tiếng "anh", ngoan ngoãn lấy lòng.

Quý Dữ Tiêu nhìn ánh mắt vô tội không biết làm sao của y, giơ tay sờ sờ đầu y trấn an, "Anh tin em."

Lúc này Lâm Lạc Thanh mới thở phào nhẹ nhỏm, thầm mắng Đàm Khải trong lòng lần nữa, thuận tiện diss nguyên chủ thêm một lần.

Lúc này y ngước mặt lên mới phát hiện, trong thời gian y và Quý Dữ Tiêu nói mấy câu, Trang Việt và Khúc Anh Triết đã ấn Đàm Khải trên tường.

"Sống yên ổn chút đi." Trang Việt bất mãn nói, "Không phải xem mày là thế thân chút thôi sao, mày có cần thẹn quá thành giận tức hộc máu chạy khắp nơi cắn người vậy không? Anh dâu chủ là khổ sở vì tình thôi mà, ly rượu tình yêu ai uống vào mà không say, cậu ấy đã say rồi, mày còn tính toán với một con ma men chi nữa."

"Mày đánh rắm!" Đàm Khải cả giận.

Trang Việt sợ hắn nói thêm gì nữa chọc tới Quý Dữ Tiêu, nhấc tay lên che miệng hắn lại, "Đừng nói nữa đừng nói nữa, người ta 15 năm si tâm tuyệt đối, cho dù mày không không cam tâm cũng chẳng có tác dụng gì, thừa nhận mình thua bởi tình yêu không mất mặt tí nào, làm càn vu oan hãm hại vô sỉ lắm đó. Mày như vậy cũng chỉ làm mình xấu xí hơn thôi."

Đàm Khải:......

Đàm Khải có lòng mà không mở miệng được.

Quý Dữ Tiêu thấy hắn im miệng, mặt mày lạnh lùng mới thả lỏng ra, hắn kêu người phục vụ gói một phần bánh ngọt khác, ra khỏi khách sạn với Lâm Lạc Thanh, lên xe.

Lâm Lạc Thanh bị Đàm Khải quấy rối một trận, lòng bất an nãy giờ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngoan ngoãn bế Quý Dữ Tiêu xuống xe, ngoan ngoãn đẩy hắn về phòng.

Thậm chí y còn ngoan ngoãn chủ động hỏi Quý Dữ Tiêu nói, "Hôm nay có cần em diễn cảnh nào cho anh xem không?"

Dứt lời, còn tỏ vẻ dễ thương chớp chớp mắt.

Quý Dữ Tiêu:......

Quý Dữ Tiêu thấy mắt cười.

Không còn cách nào, ở bên cạnh Lâm Lạc Thanh, không hiểu sao hắn thấy thả lỏng lạ thường.

Hắn lấy một quyển sách, chọn một đoạn ngắn chỉ Lâm Lạc Thanh, "Cảnh này đi, lúc anh xem phim đến cảnh này, anh không mấy hài lòng."

"Được thôi nam thần, không thành vấn đề nam thần, nam thần hay là anh nằm xem đi."

Vậy ngủ tiện hơn —— tất nhiên, y không dám nói câu này.

Quý Dữ Tiêu nhìn dáng vẻ săn sóc của y, nhấc cầm y lên, kề sát hỏi, "Ngoan vậy à?"

"Em ngoan đó giờ mà." Lâm Lạc Thanh chớp mắt ra vẻ dễ thương.

Quý Dữ Tiêu cười khẽ, lắc lắc cằm y, thả tay ra, tháo nút áo sơmi, "Em xem trước đi, anh đi tắm đã, lát nữa em hẵng diễn cho anh xem."

"Cần em tắm cho anh không?" Lâm Lạc Thanh chủ động nói.

Quý Dữ Tiêu quay đầu lại, "Giờ thì em hết ngoan rồi đó."

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh vội vàng rụt cổ lại, giả bộ mình là một con chim cút nhỏ ngoan ngoãn.

Quý Dữ Tiêu lại bật cười, tâm trạng vui vẻ cầm áo ngủ, vào phòng vệ sinh.

Lâm Lạc Thanh đọc sách một lát, thấy Quý Dữ Tiêu còn chưa ra, ra khỏi phòng, cầm lắc tay đổi vận mình mua lúc chiều vào phòng Quý Nhạc Ngư.

Quý Nhạc Ngư đã ngủ rồi, Lâm Lạc Thanh tay chân nhẹ nhàng đặt cái hộp xuống bàn học của Quý Nhạc Ngư, chờ sáng mai bé thức sẽ có một bất ngờ.

Y ra ngoài, nhìn cửa phòng Lâm Phi đã đóng chặt —— giống như lúc về, khe cửa không lọt sáng, chắc cũng ngủ luôn rồi.

Lâm Lạc Thanh không làm phiền nhóc, xoay người về phòng mình và Quý Dữ Tiêu.

Mãi cho đến khi y về lại phòng mình, Quý Nhạc Ngư mới lật người mở đèn nhỏ của bé, ngước mặt nhìn bàn học.

Bé ngủ chưa say, Quý Dữ Tiêu chưa về thì bé không yên lòng, nên cửa vừa mở ra, bé đã thức.

Bé xuống giường, mở cái hộp trên bàn, thì ra là một chiếc lắc tay hạt đổi vận.

Hạt châu rất đáng yêu, là một con cá nhỏ màu vàng kim, nhưng từ nhỏ Quý Nhạc Ngư đã nhìn quen mấy thứ này, không còn thấy thích thú từ lâu rồi, bởi vậy bé chỉ nhìn thoáng qua, rồi đóng hộp lại.

Giờ này đặt cái hộp ở đây, là mong sáng sớm mai bé sẽ nhìn thấy nhỉ, bé đoán, xem ra, sáng mai phải biểu hiện thật mừng rỡ mới được.

Việc này với bé mà nói thì rất đơn giản, Quý Nhạc Ngư cười, bỏ cái hộp vào ngăn kéo, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Bé đi chân không, im lặng không tiếng động đi tới ngoài cửa phòng Quý Dữ Tiêu, đứng sát vào tường, muốn nghe xem Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh nói gì bên trong.

Người lớn luôn gạt bé rất nhiều chuyện, Quý Nhạc Ngư lại muốn biết quá nhiều, thậm chí còn nhiều hơn nữa, nên bé im lặng như mèo dán lên tường.

Lúc này Quý Dữ Tiêu đã tắm xong, thay đồ ra ngoài.

Lâm Lạc Thanh thấy hắn ra, bèn chuẩn bị vào tắm.

"Lần sau không cần chờ anh, vào phòng khách bên cạnh tắm là được." Quý Dữ Tiêu nhắc nhở y.

"Em còn tưởng anh sẽ nói lần sau đừng chờ anh, vào tắm chung với anh là được." Lâm Lạc Thanh không chút giấu giếm suy nghĩ của mình.

Quý Dữ Tiêu:......

Mỗi lần đến lúc này, Quý Dữ Tiêu lại cảm thấy em ấy có thích mình thật sao, nếu không sao lại chủ động như vậy!

"Anh bằng lòng không?" Lâm Lạc Thanh dán sát vào.

Quý Dữ Tiêu bất lực, "Em cảm thấy anh không dám thật à?"

"Không." Lâm Lạc Thanh lắc đầu.

Quý Dữ Tiêu vừa định nói vậy thì còn được, thì nghe Lâm Lạc Thanh cười nói, "Anh chỉ thẹn thùng thôi."

Quý Dữ Tiêu:......

Quý Dữ Tiêu tức giận giơ tay đánh mông y một cái.

Lâm Lạc Thanh thiếu điều nhảy cao ba thước, "Anh làm gì vậy?"

"Ai bảo em không ngoan."

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh lầu bầu, hừ một tiếng, xoay người vào nhà vệ sinh.

Quý Dữ Tiêu nhìn y, nhức nhức cái đầu.

Rốt cuộc, em ấy đang nghĩ gì?

Hắn đang nghĩ ngợi linh tinh thì điện thoại vang lên.

Quý Dữ Tiêu cầm lấy, mới phát hiện Khúc Anh Triết nhắn cho hắn vài tin trên WeChat trong lúc hắn đang tắm.

【Hồi nãy lúc ăn cơm tôi định tối nay về mới nói với cậu, trước kia tôi từng gặp anh dâu và Đàm Khải ở quán bar, hình như cậu ấy thích Đàm Khải, quan tâm Đàm Khải ân cần lắm, nhưng tôi quan sát vài lần, đúng là không có tiếp xúc thân mật gì.】

【Chắc là hai người họ không có gì thật đó, tôi nghe người trong quán bar nói hình như Đàm Khải không có hứng thú với cậu ấy, nên đó giờ không quan tâm cậu ấy bao giờ.】

【Hôm nay Đàm Khải nói vậy là để chia rẽ tình cảm của hai người thôi, nên không loại trừ khả năng nó nói bậy nói bạ.】

【Anh dâu có ở gần cậu không? Hay chúng ta nói chuyện điện thoại đi.】

Quý Dữ Tiêu nghĩ ngợi, đẩy xe lăn đến ban công, gọi lại cho hắn.

"Tôi biết rồi." Hắn mở miệng trước, "Cảm ơn."

"Có gì đâu. Chuyện này tôi không thể nào giấu cậu được, tối nay tôi nhìn thấy cậu ấy tôi cũng bất ngờ lắm, nhưng tôi không tài nào nghĩ được, giữa các cậu lại như vậy."

Quý Dữ Tiêu cười, "Tôi cũng không ngờ tới."

"Cậu ấy thích cậu thật à?" Khúc Anh Triết tò mò, "15 năm?"

Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Tất nhiên rồi, tôi giỏi giang như thế, yêu thầm tôi từ nhỏ không bình thường quá sao."

Khúc Anh Triết:......

Khúc Anh Triết cảm thấy mình uổng công lo lắng!

"Vậy cậu ấy xem Đàm Khải là thế thân thiệt đó hả?"

"Không thì sao nữa? Đã gặp tôi rồi còn thích thằng đó được sao? Dù có đui cũng không làm được chuyện này."

Khúc Anh Triết:......

"Giờ cậu khoẻ như vâm ý à?"

"Đó giờ đều khoẻ như vâm."

Khúc Anh Triết cười, thầm nói có ma nó tin.

Hắn nhớ sau vụ tai nạn, hắn, Ngụy Tuấn Hòa, Trang Việt cùng đến thăm Quý Dữ Tiêu, khi đó, Quý Dữ Tiêu im lặng ngồi trên xe lăn.

Trên tay hắn cầm một con dao găm cổ xưa, tay còn lại cầm khăn, chầm chậm lao dao, ánh đao lạnh thấu xương, gương mặt lạnh lùng chiếu ngược lại, không nói câu nào, áp suất nặng nề làm bọn họ gần như không thở nổi.

Bỗng dưng Khúc Anh Triết không muốn hỏi tại sao hắn lại chọn Lâm Lạc Thanh làm vị hôn phu, tuy hắn không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng rõ ràng, sự xuất hiện của Lâm Lạc Thanh làm giảm sự nặng nề trên người Quý Dữ Tiêu.

Một lần nữa hắn sống động trở lại, nhẹ nhàng như ngày xưa.

Vậy nên, nguyên nhân là gì cũng không quan trọng đến vậy.

"Thôi được rồi, tôi chỉ nói với cậu một tiếng, mắc công hai người hiểu lầm nhau, cậu về với anh dâu đi, tôi cúp."

"Ừm." Quý Dữ Tiêu cúp máy, dựa vào xe lăn.

Đúng là em ấy từng ân cần săn sóc với Đàm Khải rồi, hắn nghĩ, Lâm Lạc Thanh không thích Đàm Khải thật đấy chứ?

Không thể nào không thể nào, em ấy không mù tới vậy chứ?

Quý Dữ Tiêu nghĩ vậy, cẩn thận nhớ lại tình cảnh trước đó, cuối cùng vẫn cảm thấy, rõ ràng là Lâm Lạc Thanh quan tâm hắn hơn là Đàm Khải.

Tuy không biết tại sao trước kia y lại ân cần với Đàm Khải như thế, nhưng, đó cũng chỉ là chuyện quá khứ, không cần nắm chặt không buông.

Chỉ là......

Quý Dữ Tiêu nghiến răng, sao em ấy có thể đi xum xoe Đàm Khải được hả?!

Đui rồi!

Quý Dữ Tiêu thấy lòng mình rất khó chịu!

Khó chịu!

Quý Dữ Tiêu tâm trạng khó chịu, sau khi Lâm Lạc Thanh tắm xong ra ngoài, lạnh nhạt đẩy xe lăn tới mép giường, cao ngạo nhìn y, ngạo mạn nói, "Ôm anh."

Lâm Lạc Thanh:???

Lâm Lạc Thanh "ò" một tiếng, tuy hiểu dụng ý của hắn, nhưng vẫn rất phối hợp khom người ôm lấy hắn.

Quý Dữ Tiêu:???

"Ai kêu em ôm anh như vậy, anh nói là em ôm anh lên giường!"

Đừng có sơ hở là rờ mó nam thần của em được không?!

Lâm Lạc Thanh bật cười, "Không phải trước giờ anh đều tự lên giường sao."

Quý Dữ Tiêu nhìn y, "Em không muốn?"

Lâm Lạc Thanh lập tức cười lố hơn.

"Em cười cái gì?"

Cười anh đáng yêu, Lâm Lạc Thanh thầm nghĩ, nhưng y không dám nói, cúi đầu bế Quý Dữ Tiêu lên.

"Trước kia em từng ôm Đàm Khải chưa?" Quý Dữ Tiêu nhỏ nhẹ hỏi, giọng bình tĩnh, không hề quan tâm gì cả.

Thật sự! Hắn không hề quan tâm chút nào!

"Tất nhiên là không." Lâm Lạc Thanh không chút do dự, "Em ôm anh ta làm gì, em đâu có thích anh ta."

Y đặt Quý Dữ Tiêu trên giường, kề sát hắn, thâm tình nói, "Vòng tay của em, chỉ mở ra vì anh."

Quý Dữ Tiêu không thèm tin chuyện ma quỷ của y.

"Thật ấy à? Hay là Đàm Khải không muốn em ôm cậu ta."

Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng Lâm Lạc Thanh kiên quyết không thừa nhận!

Bởi vậy y cơ trí đổi chủ đề: "Anh hỏi em chuyện này, ý là anh đang ghen í à?"

Quý Dữ Tiêu:???!!!

Quý Dữ Tiêu cảm thấy hắn tưởng quá nhiều!

"Anh ghen, em đùa cái gì vậy, bộ dáng lấm la lấm lét của thằng đó cũng đáng để anh ghen sao? Anh chỉ muốn nói cho em biết, lần sau chọn thế thân, thì chọn người tương tự, đừng có thứ xấu xa gì cũng lấy làm thế thân của anh, đây không phải là đang sỉ nhục anh sao?!"

Lâm Lạc Thanh rất hoang mang, "Có lần sau nữa hả?"

Quý Dữ Tiêu:...... Em còn muốn có lần sau!

Lâm Lạc Thanh ngoan ngoãn chớp chớp mắt, "Không phải em đã chiếm được bạch nguyệt quang rồi sao? Còn cần chọn thế thân nữa à? Em không cần."

Quý Dữ Tiêu:...... Tạm.

"Bởi vậy anh đừng để ý anh ta nữa." Lâm Lạc Thanh cười nhìn hắn, "Giờ em còn không nhớ rõ anh ta trông thế nào, nếu không phải anh ta bất ngờ xuất hiện, em đã sắp quên còn có một người như anh ta."

"Em đối xử với thế thân của anh vậy à?"

"Có thể trở thành thế thân của anh là sự vinh hạnh của anh ta, em khuyên anh ta thất đủ thì dừng được rồi, đừng không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu."

Quý Dữ Tiêu bị lời nói không biết xấu hổ của y chọc cho tức cười, giơ tay tóm cái miệng y, cảm thấy kẻ lừa đảo này thật biết ăn nói, nhanh mồm dẻo miệng lanh trí thích biện luận.

Lâm Lạc Thanh bất ngờ bị hắn tóm mỏ, vẻ mặt đực ra, chu mỏ như vịt con nhìn hắn.

Quý Dữ Tiêu trạng tốt đẹp lắc lắc tay.

Lâm Lạc Thanh:???

Quý Dữ Tiêu chọc ghẹo xong, vừa lòng, lúc này mới thả tay ra.

"Rồi, bắt đầu màn trình diễn của em đi." Hắn nói xong, kéo chăn ra nằm vào.

Lâm Lạc Thanh:...... Anh nằm thật à? Anh lễ phép dữ chưa!

Nhưng lời này là do y nói, bởi vậy Lâm Lạc Thanh chỉ có thể cầm sách đến trước mặt hắn, bắt đầu màn showtime của mình.

Y diễn rất nghiêm túc, diễn nhập tâm thật sự, nhưng mới diễn được nửa tuồng, ánh mắt lơ đãng liếc ngang Quý Dữ Tiêu, Lâm Lạc Thanh thoát vai ngay lập tức.

—— quả nhiên, nam thần của y ngủ nữa rồi.

Lâm Lạc Thanh không sao hiểu nổi, rốt cuộc Quý Dữ Tiêu không ngấm nổi diễn xuất của y đến mức nào, sao mới nhìn đã mệt ngủ rồi, tác dụng còn nhanh hơn cả thuốc ngủ!

Lâm Lạc Thanh tức giận đi tới trước mặt Quý Dữ Tiêu, cầm giấy note trên tủ đầu giường, viết lại ba chữ: 【kẻ lừa đảo】.

Ngày nào cũng nói muốn xem y diễn, ngày nào cũng ngủ, tên lừa gạt này!

Nhưng lúc gán lên, y hơi chột dạ, dù sao cũng mới qua chuyện Đàm Khải.

Lâm Lạc Thanh thoáng do dự một lát, vẫn quyết định làm người phải làm đến nơi đến chốn —— không được nước lấn tới quá được, vì thế y cất lại tờ giấy kẻ lừa đảo, biết tờ mới: 【nam thần đẹp trai quá】.

Câu này không thành vấn đề nhỉ, Lâm Lạc Thanh nghĩ, y xé ra nhẹ nhàng dán lên trán Quý Dữ Tiêu.

Sau đó vòng đến cúi giường, nằm ở bên kia, tắt đèn, ngủ.

Quý Nhạc Ngư nhìn ánh đèn dưới khe cửa tắt rồi, thầm nghĩ chắc là họ ngủ rồi.

Trái tim vẫn treo trên cổ họng mới hạ xuống, cả người cứng còng thả lỏng ra.

Nhưng bé mới chuẩn bị quay người về phòng, thì nghe bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, "Em làm gì ở đây?"

Quý Nhạc Ngư hoảng sợ, sợ hãi quay đầu lại, bèn nhìn thấy Lâm Phi không biết đứng sau bé từ lúc nào, im lặng như đã thấy rõ hành động của bé.

Thần kinh bé không khỏi căng lên, nhanh trí nghĩ ra một cái cớ, ánh mắt đầy ngây thơ, vô tội.