Về nhà, Lâm Lạc Thanh chuẩn bị nấu cơm, trời mưa nên y định nấu lẩu, làm ấm cơ thể.
"Con đi đọc sách đi." Lâm Lạc Thanh nói với Lâm Phi, "Cậu rửa đồ ăn xong rồi lát nữa mình ăn lẩu."
Lâm Phi gật gật đầu, về phòng mình.
Lâm Lạc Thanh đang rửa đồ ăn thì nghe được tiếng điện thoại reo.
Trên điện thoại hiện tên là "Tiểu Mã", Lâm Lạc Thanh nhớ lại, hình như người này là một trong những người bạn của nguyên chủ.
Y nhấc, bèn nghe được Tiểu Mã la làng bên kia, "Mau tới đây đi Lạc Thanh, Đàm thiếu tới."
Lâm Lạc Thanh:??? Đàm thiếu?
Y đành phải lục lọi lại trong trí nhớ, giờ mới nhớ ra Đàm thiếu này mới là người chân chính nguyên chủ thích, người nguyên chủ luôn chăm chú dõi theo.
Nhưng y không có hứng thú gì với Đàm thiếu này, bởi vậy từ chối, "Không được, tao bận lắm."
"Bận cái gì?" Tiểu mã cười nói, "Còn có gì quan trọng hơn Đàm thiếu nữa sao?"
Lâm Lạc Thanh khẽ cười, thầm nghĩ vậy thì quá nhiều.
"Cúp." Y nói xong, cúp máy.
Tiểu Mã như không thể tin được y thật sự có thể chống cự lại được sức quyến rũ của Đàm thiếu, nhanh chóng gọi lại, "Mày làm gì vậy? Hiếm khi Đàm thiếu tới đây, mày không muốn gặp anh ta à? Tao nói cho mỳ biết, qua thôn này không còn cửa hàng tiếp theo đâu*."
*ý nghĩa: bỏ qua cơ hội này thì không còn cơ hội tiếp theo nữa
"Không muốn." Lâm Lạc Thanh lạnh nhạt nói, "Bây giờ tao không có hứng thú với Đàm thiếu."
Tiểu Mã cười nhạo, "Mày lại nữa, lần nào anh ta đi xem mắt, mày cũng nói mày không yêu anh ta nữa, đây đã là lần thứ mấy rồi."
"Lần này là thật." Lâm Lạc Thanh cười nói, "Nên sau này đừng nói chuyện của anh ta với tao nữa."
Tiểu Mã không thèm tin, "Dù sao tối nay Đàm thiếu cũng ở đây suốt đó, tao nói cho mày rõ ràng rồi nha, sau này đừng nói anh em không giúp đỡ mày."
"Ừ." Lâm Lạc Thanh cúp máy, thầm nghĩ còn sau này gì nữa, sau này y phải làm cha của đại vai ác biến thái Quý Nhạc Ngư.
Đây không đủ làm người ta kích động hơn Đàm thiếu sao?!
Lâm Lạc Thanh nhanh tay rửa xong rau dưa, rồi cắt lát khoai tây và khoai lang đỏ, lấy thịt bò cuộn ra.
Y đặt nồi lên bàn ăn, đổ nước cốt lẩu vào, bỏ thêm nước, rồi mới đi gọi Lâm Phi.
Lâm Phi nhìn nồi lẩu trước mặt, cảm thấy mình hơi đói bụng.
Lâm Lạc Thanh đổ tương vừng cho nhóc, hai người cùng ngồi ăn với nhau.
"Lát nữa làm bài tập xong nhớ thu dọn đồ đạc, nếu ngày mai không mưa thì chiều mai cậu rước con tan học xong chuyển nhà luôn."
Lâm Phi kinh ngạc, "Ngày mai cậu cũng tới đón con?"
"Đúng vậy." Lâm Lạc Thanh bình tĩnh nói, "Gần đây cậu không bận, rảnh rỗi, đúng lúc có thể đưa đón con đi học."
Nhưng trước kia cậu rảnh rỗi cũng không đưa đón con mà, Lâm Phi thầm nghĩ.
Nhóc nhìn Lâm Lạc Thanh, trong mắt lại cái biểu đồ thống kê quen thuộc đó.
Lâm Lạc Thanh đã quen, gắp miếng thịt bò vào chén cho nhóc, "Ăn thịt đi."
Lâm Phi thử một miếng, "Shhhh" nhỏ một tiếng, "Cay."
Lâm Lạc Thanh cười nhìn nhóc, "Ai biểu con ghét bỏ cậu."
Y nói thì nói như vậy, nhưng chỉ đang chọc Lâm Phi thôi, chọc đủ rồi thì đưa chén mình qua, "Cho cậu đi."
Lâm Phi nhìn y, cúi đầu gắp miếng thịt lên, ngay lúc Lâm Lạc Thanh cho rằng nhóc sẽ gắp cho mình, đột nhiên đũa chuyển hướng, nhét thẳng vào miệng mình.
"Cay con cũng ăn được." Lâm Phi không phục nói.
Lâm Lạc Thanh bị hành động tức giận của thằng nhóc chọc cười, cười mở cho nhóc hộp sữa chua, gắp thịt bò trong nồi nước không vào chén cho nhóc.
Lâm Phi ăn ăn một hồi, lại tò mò nhìn nhìn cái nồi đỏ đỏ của y, thử thăm dò gắp đô ăn trong nồi.
"Con coi chừng cay." Lâm Lạc Thanh nhắc nhở nhóc.
"Con không có sợ đâu." Lâm Phi chấm chấm tương vừng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lâm Lạc Thanh cảm thấy nhóc con thật đáng yêu, mặc kệ nó.
Cơm nước xong, hai người bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình.
Thật ra hành lý của Lâm Phi cũng không nhiều lắm, bản thân nhóc dọn từ nhà mẹ đến nhà Lâm Lạc Thanh, giờ lại dọn đến nơi khác, vẫn là cái vali nhỏ, cặp nhỏ đeo sau lưng là được rồi.
Hành lý của Lâm Lạc Thanh cũng không khác gì nhóc lắm, y không phải nguyên chủ, tất nhiên không có tình cảm gì với đống đồ này, chỉ đóng gói một ít quần áo và dụng cụ sinh hoạt mới mua.
Y đang dọn dẹp, lại nghe tiếng sấm bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng rơi, Lâm Lạc Thanh quay đầu nhìn ra cửa sổ, trận mưa này sẽ tạnh vào sáng mai chứ?
Quý Dữ Tiêu kiểm tra bài tập của Quý Nhạc Ngư xong thì về phòng ngủ, bèn nghe được tiếng sấm bên ngoài.
Từng tiếng từng tiếng vang lên, đánh đến hắn phiền lòng.
Hắn rất đau đầu, làm tâm trạng cũng trở nên bồn chồn.
Quý Dữ Tiêu biết hắn nên ngủ, đã hơn 50 tiếng đồng hồ kể từ lần ngủ trước, cơ thể hắn bắt đầu nhắc nhở, hắn cần ngủ, cần nghỉ ngơi, nhưng cố tình là, hắn không ngủ được.
Quý Dữ Tiêu đẩy xe lăn đến ban công phòng ngủ, nhìn mưa bên ngoài, từ từ châm điếu thuốc.
Ban đầu lúc hắn mất ngủ, từng có một lần hắn rất hoang mang tại sao lại xuất hiện tình huống này.
Đến một ngày, tự nhiên hắn nhớ ra, bởi vì trước đây, là hắn bài xích giấc ngủ trước.
Khi đó hắn vừa mới xuất viện, mỗi lần nhắm mắt đều như đã trở về hiện trường tai nạn hôm đó, anh trai hắn che chở vợ mình ở ghế phụ, anh ấy ôm rất chặt, đè chị dưới người mình, hy vọng mình có thể bảo vệ chị ấy, nhưng chị mãi mãi nằm trong lòng anh, cuối cùng cũng không mở mắt ra được nữa.
Bọn họ cứ vậy mà chết trong vụ tai nạn đó, hắn bảo vệ Quý Nhạc Ngư trong lòng, trơ mắt nhìn anh chị mình chết ngay trước mắt mình, chết trong chiếc xe hắn đang ngồi.
Quý Dữ Tiêu cứ bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lần nào mồ hôi cũng ướt đẫm quần áo.
Nên hắn bắt đầu chống lại việc ngủ, hắn không muốn quay về hiện trường tai nạn hôm đó, không muốn quất xác mình nữa, làm mình đắm chìm trong cảm xúc áp lực.
Hắn làm rất thành công, thậm chí quá thành công, hắn không còn mơ thấy vụ tai nạn hôm đó nữa, bởi vì hắn hoàn toàn ngủ không được.
Hắn mất ngủ.
Trừ khi ép buộc uống thuốc để ngủ, nếu không, cơ bản là hắn không ngủ được.
Tất nhiên Quý Dữ Tiêu biết thuốc có ba phần độc, đặc biệt là thứ như thuốc ngủ này còn có tính gây nghiện, không thể uống nhiều, nên hắn cẩn thận kiểm soát, chỉ khi cảm xúc đến cực hạn vì mất ngủ, hắn mới thả mình uống thuốc ngủ.
Nhưng mỗi lần uống thuốc, hắn đều sẽ gặp ác mộng, không thức được như bị bóng đè, dù hôm sau mở mắt ra cũng sẽ đau đầu, hốt hoảng.
Hắn biết cứ tiếp tục như vậy thì không được, đến lúc đó chưa làm được chuyện mình muốn thì sức khoẻ đã không chống đỡ nổi.
Nên hắn tích cực phối hợp chữa trị, nhưng mà không có tác dụng gì, dù là bác sĩ sinh lý hay tâm lý, đều bó tay không có cách nào với bệnh tình của hắn.
Ngay khi hắn gần như từ bỏ, hắn gặp Lâm Lạc Thanh.
Hắn phát hiện Lâm Lạc Thanh không những làm mình ngủ được, mà còn ngủ rất ngon.
Không có ác mộng, không có bóng đè, sau khi thức tâm trạng sảng khoái, như trước vụ tai nạn.
Không thể không nói đây là một tin tức tốt, vì thế, hắn không chút do dự lựa chọn cột Lâm Lạc Thanh vào người mình.
Cậu ấy tới quá đúng lúc, Quý Dữ Tiêu nghĩ, không chỉ với chứng mất ngủ của hắn, mà còn những mặt khác, đều quá đúng lúc.
Có cậu ấy, hình tượng mình khổ tâm xây dựng mới thêm chân thật hơn.
Cậu ấy đúng là, món quà trời cao ban tặng cho mình.
Quý Dữ Tiêu nghĩ đến đây, tạm bình tĩnh lại, muốn gặp y.
Hắn lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Lâm Lạc Thanh:【Đang làm gì đó?】
Trước giờ Lâm Lạc Thanh đều nhận tin WeChat rất kịp thời:【Dọn hành lý.】
【Nhiều không? Để hôm đó Tiểu Lý đi đón em.】
【Cũng bình thường.】Lâm Lạc Thanh nói,【Không nhiều lắm, cảm ơn anh.】
【Đừng khách sáo.】
Trên trời lại có tiếng sấm, ồn ào làm hắn phiền lòng, vì thế hắn chủ động gọi video cho Lâm Lạc Thanh.
Lâm Lạc Thanh bất ngờ với cuộc gọi video này, nghĩ ngợi, ngồi trên giường nhấn nghe.
Quý Dữ Tiêu mặc áo ngủ màu đen, sắc mặt hơi tái, hắn dựa lưng trên ghế xe lăn, biểu tình lười biếng, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, xinh đẹp đến hư ảo.
Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Thanh nhìn thấy hắn như vậy, không quá giống hắn trong ấn tượng của mình.
Y hơi cân nhắc một chút, chần chờ hỏi, "Anh gọi video với em mà còn phải mở filter nữa hả?"
Nam thần làm giá quá đi, cái filter trắng da này nè, sắp trắng hơn cả tường nhà bọn họ, không cần làm vậy đâu mà!
"Anh ở trong lòng em đã đủ tuấn tú rồi, người đàn ông đẹp trai nhất trên đời này chính là anh, nên anh không cần phải bật filter gì nữa đâu mà." Y khuyên Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu nằm mơ cũng không ngờ khúc mở đầu video của bọn họ lại thế này, bật cười.
Lâm Lạc Thanh nghi ngờ, "Cười cái gì? Em nói không đúng sao?"
"Đúng vậy." Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Nói rất đúng. Nhưng mà......"
Hắn nhìn Lâm Lạc Thanh, dịu dàng nói, "Dựa vào đâu mà em cảm thấy nam thần của em gọi video cho em mà còn bật filter?"
"Hay là ngày nào em cũng muốn giữ hình tượng hoàn mỹ khi gặp nam thần, nên tự mình bật filter."
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh cảm thấy hắn nghĩ nhiều quá.
Nhưng thấy hắn cười, Lâm Lạc Thanh cũng an tâm rồi.
—— lúc mới mở video lên, dáng vẻ lười biếng của Quý Dữ Tiêu, lờ mờ cảm thấy như bị bệnh.
Lâm Lạc Thanh chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, y quen dáng vẻ tự tin vui vẻ của Quý Dữ Tiêu lúc đối mặt với y, nên vô thức hy vọng hắn vui vẻ hơn.
Như bây giờ, hắn đã quay về dáng vẻ mình quen thuộc.
"Em không có bật filter đâu, em cũng đẹp lắm mà, cần gì bật filter." Lâm Lạc Thanh kiêu ngạo nói, "Sao tự nhiên anh lại gọi video cho em?"
"Ồ." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói, "Không phải do sét đánh sao?"
"Sét đánh thì làm sao?" Lâm Lạc Thanh cười chế nhạo hắn, "Dù sao thì chắc cũng không đến mức người nào đó bề ngoài thì anh minh thần võ, sau lưng thì sợ sét đánh chứ?"
Quý Dữ Tiêu nghe vậy, từ từ nhếch mép.
"Không, anh chỉ nhớ tới một câu."
"Câu gì?"
Ý cười trên mặt Quý Dữ Tiêu tăng dần, "Như là tĩnh như nhất trụ kình thiên, động như giao long nhập động, rú lên như sấm chợt đánh động, rung rinh như mọc cánh thành tiên, có thể nói là dục sinh dục tử, muốn dừng mà không được!"
Hắn nhìn Lâm Lạc Thanh, giọng nói chân thành, ánh mắt tha thiết, "Điểm ngữ văn của anh không tốt lám, rú lên như sấm chợt đánh động, ý là gì? Là dùng để hình dung một người nhah chuẩn tàn nhẫn, hay là mạnh mẽ hữu lực, là nói động tác hay là nói âm thanh? Em có thể giải thích cho anh chút không?"
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh xấu hổ và giận dữ cúi đầu.
—— vợ bạn đã offline!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lạc Thanh: Bạn đã mất vợ!
Quý tổng: Không sợ, chương sau anh sẽ dỗ ẻm về ~
Việc hằng ngày của Quý tổng —— ăn cơm ngủ chọc Thanh Thanh.
Quý tổng: Ồ, không ngủ, vợ không ở cạnh không ngủ được, nên chỉ có thể chọc Thanh Thanh tiếp hoi ~
Lạc Thanh:??? Anh có lễ phép hong?
Quý tổng: ^_^