Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 71





Úc Diệc Quân.
Khương Diệc Duyên.
Trên đây là tên của cặp song sinh hoa tỷ muội này, linh cảm đến từ câu thơ “Bán duyên tu đạo, bán duyên quân” này, đây là được Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn lật khắp tất cả các thơ từ cổ rồi rút thăm lựa chọn ra đó.
Thiệt ra Khương Tri Ngôn cũng không yêu cầu phải có một đứa theo họ cô, vì cô cũng chẳng xem trọng gì với cái gọ là dòng họ này, cũng không cảm thấy truyền thừa là dựa vào dòng họ.
Mà càng không cần lo truyền thừa, chờ sau khi chết rồi ai thèm lo có người nhớ rõ cô không, lúc còn sống không lo sống cho tốt, còn để ý sau khi chết à?
Úc lão gia tử cảm thấy Khương Tri Ngôn sinh hai đứa nhỏ vất vả như vậy, lúc ấy còn lâm vào hôn mê mà không rõ nguyên nhân, tuy hiện tại qua các thiết bị kiểm tra đều cho thấy cô mạnh khỏe, nhưng tóm lại là đã trả giá rất lớn.
Hơn nữa ba mẹ Khương cũng chỉ có một mình Khương Tri Ngôn, ông cụ bèn động tâm tư đưa ra việc để một đứa nhỏ theo họ cô, cũng tỏ vẻ: “Nha đầu yên tâm, mặc kệ con bé họ gì, đều là con cháu nhà họ Úc, ông tuyệt đối xem trọng như nhau, sẽ không phân biệt đối xử!”
Ba mẹ Khương nghe vậy cũng rất là cảm động, cảm thấy thông gia bên này rộng rãi.

Phải biết rằng dù cho có tới cái xã hội dân chủ hiện tại này đây, vẫn cứ có không ít người không chịu cho con theo họ mẹ, cứ cảm thấy mất mặt hoặc là “không có quy củ”.
Khương Tri Ngôn thấy ba mẹ Khương vui vẻ cũng liền đồng ý, về phần Úc Nam Diễn thì càng không có vụ không đồng ý, dù cho để hai đứa nhỏ đều theo họ cô, tin rằng Úc Nam Diễn tuyệt đối cũng sẽ đồng ý.
Mà nhũ danh của hai bảo bảo là để Úc lão gia tử đặt cho.

Ông cụ tự hỏi rất lâu, cũng cùng với quản gia Vương nghĩ những nhũ danh đáng yêu như “Đường Đường” hay “Tiếu Tiếu” này, nhưng cuối cùng vẫn là đặt ra cái tên “Duyệt Duyệt” cùng “An An” này, chất phác lại chứa đầy lời chúc phúc chân thành nhất của trưởng bối.
“Duyệt Duyệt ~ An An ~ nào nào, cười một cái ~”
Bé con hai tháng đã có thể phản ứng với tác động đến từ bên ngoài, chỉ là thấy Úc Quân Sách đang ở đằng kia làm mặt xấu, hai cô bé sơ sinh đều không cho chút mặt mũi nào mà trực tiếp nhắm mắt lại, một bộ như “Con không muốn để ý chú”.
Phía bên này Khương Tri Ngôn càng là không chút khách khí mà cười to ra tiếng, làm Úc Quân Sách càng thêm buồn bực.
“Hai cô nhóc con này quá không cho chú nó mặt mũi!”
Khương Tri Ngôn thu liễm ý cười khoa trương lại, đẩy Úc Quân Sách ra nhìn về phía hai tiểu khả ái trong xe nôi, “Duyệt Duyệt, An An ~”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, đám nhóc tì rất nể tình mà mở to đôi mắt tròn xoe ra, lộ ra một “nụ cười vô xỉ” với Khương Tri Ngôn, nháy mắt đã manh hóa Úc Quân Sách với chú Lâm ở kế bên.
Lại nói tiếp, “nhan sắc” của hai cô bé còn thơm mùi sữa này không thể chê vào đâu được.

Cô chị Úc Diệc Quân kế thừa đôi ngươi bích sắc của Úc Nam Diễn, hơn nữa cảm giác lai còn mạnh hơn anh nhiều, còn nhỏ tuổi đã có thể nhìn ra nhóc con về sau tuyệt đối là một mỹ nữ lai tinh xảo.
Mà cô em Khương Diệc Duyên thì màu mắt lại giống Khương Tri Ngôn, đôi ngươi tròn xoe đen láy như hắc diệu thạch, mềm mại lại ngây thơ, có thêm “giá trị dễ thương” đặc hữu của em bé thêm điểm vào, đây là cô bé cười lên có thể mềm hóa lòng trưởng bối.
Hai tiểu bảo bảo tuy mới 2 tháng, nhưng đã có thể nhìn ra sự khác biệt tính cách rồi.

Hai cô bé đều rất ngoan, nhưng chị gái ngoan là ngoan kiểu sẽ mang đến cho người ta cảm giác bé rất hiểu chuyện ấy.

Ví dụ như khi không thoải mái bé sẽ hừ hừ, cũng sẽ không khóc lên liền khóc hoài không dứt, bé khóc tựa hồ chỉ như là tiếng chuông nhắc nhở, để người chăm hiểu rõ trong lòng.
Về phần em gái à… Ngoan của con bé đại khái là lười? Bình thường có bày ra các món đồ chơi trước mặt bé cũng sẽ không muốn duỗi tay đi lấy, một ngày thời gian ngủ của nhóc ta nhiều hơn chị gái ít nhất là 2 tiếng.
Mới đầu Úc Nam Diễn không yên tâm còn mời bác sĩ tới khám, kết quả người ta tỏ vẻ là bé không có vấn đề gì cả, thân thể rất khỏe mạnh, cha mẹ người lớn trong nhà giúp bé hoạt động nhiều chút là được.

Truyện Dị Năng
Cái nết lười này, hẳn không phải là giống cô chứ nhỉ?
Khương Tri Ngôn cảm thấy mình tuy rằng cá mặn, nhưng lúc nên nỗ lực vẫn là rất nỗ lực, em gái đây là… Chắc chắn là trời sinh!
Ném nồi không chút áy náy xong, Khương Tri Ngôn nhìn về phía Úc Quân Sách, ánh mắt cậu ta còn đặt trên người hai cô nhóc con, ngẫm lại vẫn là mở miệng hỏi hai câu: “Hạ Hạ nhờ tôi nói một câu cảm ơn với cậu, tình huống thế nào vậy?”
Khương Tri Ngôn là sáng nay nhận được tin nhắn của Kiều Hạ, cô hỏi một câu, Kiều Hạ chỉ nói Úc Quân Sách đã giúp cô ấy một phen, còn những cái khác có thể trực tiếp hỏi Úc Quân Sách.
Lúc ấy cũng làm Khương Tri Ngôn đầy đầu mờ mịt, cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ chờ tới chiều Úc Quân Sách tới đây mới lại dò hỏi tình huống là như thế nào.

Hai người này vốn đã có phương thức liên hệ của đối phương rồi, vì sao còn phải nhờ cô làm người truyền lời?
Giây tiếp theo, Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy tươi cười trên mặt Úc Quân Sách cứng lại, sau đó giọng nói lập tức mang theo hương vị nghiến răng nghiến lợi: “Còn nhờ chị Tri Ngôn truyền lời! Cái cô này thiệt là!”
—— Cho nên, quả nhiên là có việc?
Hai người không muốn quấy rầy đến hai cái nắm nhỏ, bèn ra khỏi phòng đến phòng đồ chơi ở bên cạnh, vừa mới ngồi xuống liền nghe được Úc Quân Sách gấp không chờ nổi mà bắt đầu bla bla mà kể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gần hai năm nay Úc Quân Sách cơ bản đều làm việc ở các phòng ban cơ sở của Nam Hằng, Úc Nam Diễn làm vậy cũng là muốn để anh ta hiểu biết Nam Hằng hơn.
Thấy Úc Quân Sách biểu hiện rất tốt, nên rèn luyện cũng đã rèn được gần được rồi, nên trong khoảng thời gian này Úc Quân Sách được thăng cấp nho nhỏ, thành một quản lý của một đoàn đội nhỏ chừng 7-8 người.
Mà rất khéo là, địa điểm làm việc của đoàn đội này vừa vặn ở tòa nhà Khương Tri Ngôn từng làm việc kia, thậm chí còn là cái tầng đó.
Tất nhiên, thế là cũng gần với chỗ Kiều Hạ làm.
Mà Kiều Hạ, năm nay cũng được thăng chức be bé, thế thân vị trí của Siêu ca thành một tiểu đầu mục của phòng ban Khương Tri Ngôn từng làm, mà Siêu ca thì lại được điều lên một cấp quản lý vài cái phòng ban như thế.
“Cái cô ả gì kia, người đàn bà kia đúng là siêu cấp đanh đá.” Úc Quân Sách biểu diễn lại cảnh tượng khi đó ngay tại chỗ cho Khương Tri Ngôn, “Cứ vậy mà ôm bụng nói đau gì đó, muốn sinh non, bảo Kiều Hạ đền mạng gì gì kia cho bảo bảo của cô ta, em thấy cô ta như thế là biết ngay đó là vờ vịt!”
Khương Tri Ngôn nhíu mày: “Người kia tên là Diêu Mộng Diệp à?”
Úc Quân Sách hồi tưởng một phen: “Hình như là vậy, chị Tri Ngôn cũng biết cô ta?”
Nào chỉ là biết, chẳng sợ không làm việc tại Nam Hằng nữa, trong lúc ngẫu nhiên Kiều Hạ chế giễu than phiền cơ bản chính là hai phần như sau —— Khách hàng ngu xuẩn cùng Diêu Mộng Diệp ngu xuẩn.
Hơn nữa gần đây Diêu Mộng Diệp mang thai, vốn đã khó chịu vụ Kiều Hạ có thể tiếp nhận vị trí của Siêu ca nên đã mượn bụng cô ta nhân cơ hội phát huy làm khó rất nhiều lần, chọc Kiều Hạ tức đến muốn đánh chết ả.
An bài công việc gì cho cũng chỉ hoàn thành có một nửa, có đôi khi cả một nửa cũng chưa xong, trực tiếp ném nồi cho thực tập sinh mới tới, phê bình thì bảo cô ta chính là mang thai nên thân thể không thoải mái.
Bị nói tàn nhẫn quá liền ôm bụng kêu đau, một bộ kiểu như Kiều Hạ cậy thế khinh người, cô ta đáng thương vô tội ấy.
Vào lúc như này lại không tiện khai trừ ả ta, lấy tính Diêu Mộng Diệp chắc chắn sẽ ầm ĩ cho long trời lở đất, nói không chừng còn sẽ tìm truyền thông hay gì kia.
Kiều Hạ chỉ có thể tạm thời thu thập chứng cứ trước đã, chờ Diêu Mộng Diệp sinh cái tấm kim bài miễn tử kia xong lại thu sau tính sổ.
Chẳng qua Khương Tri Ngôn đã kiến nghị Kiều Hạ nên tiết lộ việc này cho bên nhân sự trước đi, bọn họ chắc chắn có phương pháp hoàn thiện hơn để xử lý chuyện thế này.
Chỉ là không đợi bên bộ nhân sự ra tay, trong cuộc họp tổng kết năm của các phòng ban ấy, Diêu Mộng Diệp trực tiếp ôm bụng nã pháo về phía Kiều Hạ, rất có một bộ như tôi cứ quậy đó, cô có thể làm gì được tôi ấy.
Ngay cả Siêu ca ngồi ở vị trí chủ xị đều bị chọc tức đến, nhưng chỉ cần có người dám chạm vào Diêu Mộng Diệp, ả ta liền ôm bụng hô to, làm mọi người không dám tới gần quả bom hẹn giờ này.
Nếu cứ còn ầm ĩ như thế nữa, mất mặt không chỉ có một mình Diêu Mộng Diệp, Kiều Hạ chắc chắn cũng sẽ bị chụp mũ trị kẻ dưới không nghiêm, ở trong mắt vài người ở tầng lớp quản lý chính là Kiều Hạ quản không tốt, nên việc này đối với về sau có tấn chức hay gì đó đều có ảnh hưởng.
“Được thôi, cứ lên xách cô ta đi, báo tên của tôi là xong.”
Ngay vào lúc giằng co ấy, cửa lớn phòng họp đột nhiên bị mở ra, Úc Quân Sách – người không thuộc về mấy phòng ban này đi đến, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía Diêu Mộng Diệp, “Xe cứu thương đã ở dưới lầu, bác sĩ bọn họ cũng sẽ lên ngay lập tức, nếu có vấn đề gì cứ đến bệnh viện đi rồi nói, nếu thật sự có việc, Nam Hằng tất nhiên sẽ xử lý.”
Tựa hồ bị khí tràng hoàn toàn khai hỏa của Úc Quân Sách dọa đến, Diêu Mộng Diệp nói chuyện cũng lắp bắp, “Anh, là ai vậy?”
Úc Quân Sách cũng không khách khí, “Tôi tên Úc Quân Sách, nếu đứa nhỏ có việc, trực tiếp tìm tôi! Một triệu hay tám trăm ngàn, tôi không để bụng.”
“Chẳng qua để tôi nhắc cô một câu, Nam Hằng không phải tổ chức từ thiện, nếu cô có muốn ngọc nát đá tan, cũng nên ước lượng lại xem mình có mấy cân mấy lạng.”
Tư bản, chưa bao giờ là ôn nhu.
Diêu Mộng Diệp dám quậy vào lúc này chẳng qua cũng là ỷ vào Kiều Hạ với Siêu ca đều là dân làm công, ầm ĩ to chuyện lên không có chỗ tốt với bọn họ, mà chính cô ta thì lại tính toán dựa vào con thượng vị, gả cho người bạn trai phú nhị đại kia của mình, về sau tính làm phu nhân toàn thời gian.
Từ đó về sau cô ta với đám đồng nghiệp căn bản cũng sẽ không có gì giao thoa nữa.
Thế thì chẳng bằng trước khi đi ầm ĩ một phen cho đã, xả ác khí trong lòng mình đi.
Ai ngờ lại xuất hiện một Úc Quân Sách, anh báo tên lên là trong lòng Diêu Mộng Diệp liền lộp bộp liền.
Trong đám nhân viên công ty tất nhiên có rất nhiều tin tức đường nhỏ, Úc Quân Sách chạy tới chạy lui giữa các phòng ban, nhìn đã thấy không phải bộ dáng của người làm công bình thường nên có, lại còn họ Úc nữa, càng có người nhìn thấy anh ta hay đi chung với trợ lý Triệu, ngẫm lại là biết ngay thân phận anh ta không đơn giản.
Cô ta còn muốn sau này được gả nhà giàu, muốn lăn lộn trong giới hào môn thủ đô, tất nhiên không thể đắc tội Úc gia.
Diêu Mộng Diệp hậm hực cười, muốn nói hai câu mềm hoãn lại, ai ngờ Úc Quân Sách căn bản không nghe, sau khi bác sĩ lên tới nơi liền trực tiếp xách cổ cô ta đi, rất có tư thế ác nhân kiểu “Nếu cô muốn không có việc gì, vậy để tôi khiến cho nó có việc luôn!”.
Chẳng qua không thể không nói, Úc Quân Sách chịu ra tay, thật tốt quá.
“Cho nên, vì sao Hạ Hạ muốn để tôi truyền lời cho cậu?”
Khương Tri Ngôn nghe xong toàn bộ quá trình, vẫn là không rõ vì sao Kiều Hạ lại không tự mình nói lời cảm tạ, hai người họ lại không phải không thân.

Đối mặt với vấn đề sắc bén nhắm chuẩn ngay hồng tâm của Khương Tri Ngôn, cả người Úc Quân Sách nháy mắt héo queo.
Trốn không thoát được nên anh ta cũng bèn bất chấp tất cả, “Chính là, chính là có đoạn thời gian bọn em cùng nhau đi bar, em hỏi cô ấy cảm thấy em thế nào, có muốn hẹn hò thử không.”
Sang câu tiếp theo ngữ khí nháy mắt bi phẫn lên, “Kết quả cô ấy nói em là một người tốt, nhưng bọn em không thích hợp!”
“Không thích hợp chỗ nào hả! Không phải lúc bọn em đi chơi rất hợp rất tốt sao!”
Khương Tri Ngôn:……
Lúc này cô không biết nên mỉa rằng ‘mấy người thế mà trộm đi bar sau lưng tôi’, hay là nên nói Úc Quân Sách thế mà muốn xuống tay với Kiều Hạ?!
Có hỏi cô chưa vậy!
Chẳng qua lúc này Khương Tri Ngôn cũng hiểu rõ vì sao Kiều Hạ sẽ nhờ cô chuyển đạt lòng biết ơn thay.
“Úc Quân Sách.”
Khương Tri Ngôn cơ hồ chưa từng nghiêm túc mà gọi tên đầy đủ của anh ta đến vậy, Úc Quân Sách sửng sốt ngay tại chỗ.
Nhưng Khương Tri Ngôn không hề tạm dừng, “Không có quyết tâm mài sắt thành kim thì đừng nên trêu chọc Kiều Hạ.”
Kiều Hạ với Khương Tri Ngôn cực kỳ tương tự ở phương diện nào đó, Kiều Hạ bởi vì gia đình của mình mà cũng không muốn kết hôn sinh con, hiện tại cô ấy nỗ lực kiếm tiền chính là vì để có thể tự cung cấp bảo đảm sinh hoạt cho chính mình sau khi về già.
Không phải ai cũng có thể gặp được người như Úc Nam Diễn như cô, Kiều Hạ là bạn tốt của cô, Úc Quân Sách cũng vậy, hơn nữa lại đều ở Nam Hằng, về sau sẽ còn có cơ hội gặp mặt, cô ấy chắc chắn không muốn ầm ĩ cho sượng trân.
Cho nên cô ấy muốn mượn miệng Khương Tri Ngôn khuyên lùi Úc Quân Sách, chờ qua một đoạn thời gian rồi còn có thể như không có việc gì mà chào hỏi nhau.
Hơn nữa Khương Tri Ngôn chẳng sợ mình đã kết hôn sinh con rồi, cũng không hề cảm thấy độc thân không tốt.

Lấy tính của Kiều Hạ, cô chắc chắn cũng sẽ trở thành quý cô độc thân vui sướng, hưởng thụ cuộc sống tiêu sái của mình.
Úc Quân Sách mím môi không nói gì, anh ta thậm chí muốn hỏi các cô vì sao đều cảm thấy anh chỉ là muốn chơi chơi?
Chẳng sợ Kiều Hạ với Khương Tri Ngôn nói thẳng ra khỏi miệng những ý này ra, nhưng hai người rõ ràng là cũng không cảm thấy Úc Quân Sách xem trọng bao nhiêu.
Hẳn cũng là do biểu hiện không đáng tin cậy của Úc Quân Sách hằng ngày cùng với hoàn cảnh nói ra câu nói kia, làm các cô cảm thấy Úc Quân Sách chỉ là nhất thời xúc động vào thời điểm đó.
Rốt cuộc Kiều Hạ tướng tá xinh đẹp, tính cách sang sảng, 2Q đều cao, chỉ cần hợp tính, tuyệt đối là bạn bè tốt nhất.
Nhưng mà sau khi nhìn lại những gì Úc Nam Diễn từng làm với Khương Tri Ngôn, Úc Quân Sách lưỡng lự một hồi vẫn là không có biện pháp để có thể hỏi những lời này ra.
Vì sao anh ta lại thích Kiều Hạ?
Có lẽ là lúc cô ấy đánh người thật soái quá, có lẽ là lúc vui vẻ cười lên cũng rất hút mắt, hay hoặc là giữa hai người họ có rất nhiều đề tài nói hoài không hết?
Thấy Úc Quân Sách không nói gì, Khương Tri Ngôn bèn đứng dậy chuẩn bị đi bắt đầu thời gian tập thể dục hôm nay, tục xưng ‘khôi phục dáng người’.
“Trước hết suy nghĩ cho kỹ đi, khi nào vẫn còn nghĩ chưa rõ chúng ta lại tâm sự.”
Lưu lại những lời này xong, trong phòng đồ chơi rất mau cũng chỉ dư lại một mình Úc Quân Sách trầm mặc.
Khương Tri Ngôn ngay sau đó lại đi vào phòng khác, huấn luyện viên đã chờ ở kia chuẩn bị, chờ cô thay quần áo xong là hai người có thể bắt đầu huấn luyện khôi phục dáng người.
Từ sau khi Khương Tri Ngôn bắt đầu đi làm thì bên người cũng có không ít đồng nghiệp đã kết hôn sinh con, ngẫu nhiên nghe các cô ấy tán gẫu cũng có thể biết được bé sơ sinh là sinh vật khó chăm bẵm cỡ nào.
Đương nhiên con cái chỉ là một phương diện trong đó, còn có các vấn đề như thân thể mập lên sau khi sinh, chồng mặc kệ mọi chuyện, mẹ chồng lại ưa làm khó, mỗi một chuyện nhỏ, mỗi một thứ, ở trong thời kỳ kia tựa hồ đều thành một mồi lửa châm ngòi cho một cuộc cãi nhau.
Những việc kia đã đem rất nhiều đồng nghiệp vốn dĩ làm việc sấm rền gió cuốn, giỏi giang tinh xảo ép cho thành mẹ bỉm sữa đầy mặt tiều tụy.
Tựa hồ từ sau khi có ba chữ này treo trên người rồi, họ liền không hề là chính mình nữa, chỉ còn lại thân phận mẹ của bé này thôi.
Từ khi đó Khương Tri Ngôn liền âm thầm thề trong lòng rằng đừng nên kết hôn, càng đừng sinh con, chỉ là hai lời thề kia giờ đây đều đã bị đánh vỡ đến nát bét.
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ một chuyện, đáng sợ không phải sinh con, mà là thái độ của cái người mi nguyện ý sinh con vì hắn kia.
Chỉ cần chồng đủ ra sức, những mâu thuẫn kia có 80% đều có thể giải quyết.
Đương nhiên, 20% còn lại cũng là rất quan trọng.

Đây cũng là điểm mà mấy vị đồng nghiệp kia bảo Khương Tri Ngôn nhất định phải chú ý khi mấy chị ấy thấy cô đứng ở một bên để tránh quấy rầy.
[Tích cóp đủ tiền đi rồi hẵng sinh con!]
Hiện tại nếu Khương Tri Ngôn có thể quay trở lại thời khắc đó, cô chắc chắn sẽ cho mấy vị tiền bối kia 1 like, quả nhiên đều là lời từ đáy lòng.
Tuy rằng tiền cũng không phải vạn năng, nhưng nó có thể giải quyết được 99% khó khăn cùng mâu thuẫn trong cuộc sống.
Ví dụ như từ khi Khương Tri Ngôn bắt đầu mang thai đến bây giờ, số tiền nện trên các loại mỹ phẩm dưỡng da bôi trên người cô đều đã tới con số thiên văn, còn chưa kể là muốn mời các chuyên viên massage và điều trị hậu sản cho cô nữa.
Mỗi một hạng mục đều là tiền, đều là chi tiêu.
Nhưng mà tiền đập xuống tất nhiên cũng có thành quả.
Trong lúc mang thai Khương Tri Ngôn chỉ béo lên chừng 10 cân, sau khi sinh trừ đi cân nặng của con có thể nói cơ bản là không có biến hóa gì, sau đó là hiện tại khi đã sinh con được 2 tháng, thân thể so với trước khi mang thai không biến hóa gì lớn, dáng người lại có phần nuột hơn.
Bởi vì có nhiều người hỗ trợ, nên Khương Tri Ngôn cũng không cần nửa đêm thức dậy cho con bú, đã có sữa vắt dự trữ, cũng có sữa bột hỗn hợp.
Nói tóm lại, Khương Tri Ngôn bởi vì ở cữ tốt cho nên thân thể thậm chí còn tốt hơn trước kia, cả người thoạt nhìn tựa hồ còn trẻ ra vài tuổi, làm cho Kiều Hạ tới tham dự tiệc trăng tròn của hai đứa nhỏ thẳng hô lên hỏi có phải cô có linh tuyền gì không, bằng không thì cô ấy còn chưa từng thấy trong hiện thực có ai sinh con rồi ngược lại càng trẻ tuổi.
Lúc ấy Khương Tri Ngôn đã rất chọc người hận mà tỏ vẻ: Đều là nhờ năng lực của đồng tiền.
Chứ không thì cứ nhìn xem có mấy minh tinh ấy, sinh con không phải cũng y như chưa từng sinh à, lấy thực lực của Úc Nam Diễn, so với mấy minh tinh kia mà nói chắc chắn là dư dả.
Chính mình xinh đẹp, tâm tình tất nhiên tốt rồi, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Chẳng qua cũng không phải nói mọi người đều cần tích cóp được nhiều tiền như nhà Khương Tri Ngôn vậy, vì cái điều kiện này chắc chắn không phải ai cũng có được, nhưng cô cảm thấy ít nhất phải tích cóp được số tiền chi tiêu cho con cái và chính mình trong vòng 2 năm là ít nhất cho chắc ăn.
Bằng không lúc không có tiền, bất kỳ sai lầm nhỏ bé nào cũng sẽ bị phóng to vô hạn.
Khi Khương Tri Ngôn kết thúc 40 phút rèn luyện thân thể trở lại phòng em bé thì phát hiện hai bé cưng đều đã ngủ.

Con nít chính là như vậy, ăn no rồi liền ngủ, chỉ là Úc Quân Sách ở trong một góc đang nhỏ giọng mà nói chuyện gì đó với chú Lâm còn đang mặt mang ý cười.
Úc Quân Sách tựa hồ đã khôi phục bình thường, cái này cũng làm Khương Tri Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô dứt khoát đến gần một chút nghe thử chút xem bọn họ đang nói cái gì.
Úc Quân Sách: “Vừa nãy Duyệt Duyệt cười với con một cái đó, chú Lâm chú nói xem có phải về sau con bé sẽ thích con nhất không? Đến lúc đó anh con ghen ghét thì làm sao đây?”
Chú Lâm: “Thiếu gia Quân Sách, vừa nãy cậu nhìn lầm rồi, Quân tiểu thư rõ ràng là cười với tôi.”
Úc Quân Sách: “…… Chú Lâm, nếp nhăn trên mặt chú nhiều tầng như vậy, con nít chắc chắn là thích tiểu thịt tươi như con rồi.”
Chú Lâm: “Thiếu gia Quân Sách, tự tin quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.”
Trong lòng Khương Tri Ngôn hiện lên từng hàng dấu ba chấm cạn lời, hai cái người này tuổi cộng lại đều sắp cả trăm tuổi, sao lại có thể ấu trĩ đến nước này?
Hay là nói mị lực của con gái nhà cô quá lớn?
Đang lúc Khương Tri Ngôn nghi hoặc ấy, phòng em bé lại lần nữa lặng yên không tiếng động mà được mở ra.
Úc Nam Diễn đã trở lại.
Anh vừa vào liền nhìn về phía Khương Tri Ngôn, thấy trạng thái tinh thần cô trông rất khá, đều không có vấn đề gì thì lại nhìn về phía hai cái nắm nhỏ trên giường em bé, phát hiện hai bé con đều ngủ rồi thì Úc Nam Diễn cũng không quấy rầy hai bé, sau đó lại nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hẳn là đi thay quần áo.
Lần Khương Tri Ngôn hôn mê không rõ nguyên nhân đó vẫn là dọa đến anh, chẳng sợ sau đó đã kiểm tra rất nhiều lần đều chứng minh được thân thể cô rất tốt, không có vấn đề gì, Úc Nam Diễn cũng không yên tâm.
Về đến nhà việc đầu tiên anh làm cơ bản chính là tìm Khương Tri Ngôn, xác nhận cô mạnh khỏe tốt lành rồi mới tiến hành hoạt động tiếp theo.
Khương Tri Ngôn cũng có nghĩ tới có cần nói chuyện lần đó cho Úc Nam Diễn nghe hay không, vì hai người chung sống với nhau lâu rồi, thiệt sự là có rất nhiều chi tiết đều có thể bại lộ.
Ví dụ như Khương Tri Ngôn không cách nào giải thích vì sao cô sống trong một gia đình cha mẹ hòa thuận, gia đình hạnh phúc lại sẽ kháng cự hôn nhân cùng tình yêu đến vậy, và cũng không cách nào giải thích vì sao mình với mấy vụ lễ nghi lại không thầy dạy cũng hiểu.
Tuy Úc Nam Diễn chưa từng hỏi cô, nhưng chắc chắn anh nào sẽ không phát hiện được chứ.
Nhưng mà cứ vào mỗi lúc cô muốn thử tổ chức ngôn từ để nói ra liền phát hiện mình căn bản là không mở miệng được, chỉ cần trong đầu vừa xuất hiện ý niệm đó, mặc kệ là viết hay là cái gì, đều không thể tiến hành tiếp được nữa.
Đây là thủ đoạn mà vị đại lão kia áp dụng vì phòng ngừa sai lầm của mình bị phát hiện à?
Khương Tri Ngôn cũng chỉ có thể suy đoán như thế, bởi vậy nên cô cũng không cách nào giải thích với Úc Nam Diễn, chỉ hy vọng theo thời gian qua đi có thể làm Úc Nam Diễn tin tưởng sức khỏe cô rất tốt.
Nói không chừng còn là tốt đến có thể sống lâu trăm tuổi kia.
“Nam Diễn.”
Đi vào phòng ngủ, Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy Úc Nam Diễn mới vừa thay xong một bộ quần áo khá là hưu nhàn, và chủ yếu là cũng vô cùng thích hợp mặc lúc bế bồng con.
“Không phải nói hôm nay sẽ về muộn chút sao?”
Úc Nam Diễn quay đầu, vừa đi về phía Khương Tri Ngôn vừa trả lời: “Việc đó khá là thuận lợi, mấy đứa nhỏ có chú Lâm bọn họ rồi, đừng để mệt quá.”
Nói rồi anh dùng mu bàn tay chạm lên mặt Khương Tri Ngôn, như là đang cảm thụ nhiệt độ của cô.
—— Chú Lâm nghe được sẽ khóc, à ờm, không đúng, chú Lâm hẳn là rất vui lòng bồi hai nhóc con.

Khương Tri Ngôn thuận thế cọ tay anh một phen, buồn cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ không để mình mệt.”
Trong biệt thự nhiều người như vậy, chỉ riêng bảo mẫu chuyên nghiệp mời đến chăm con đã có 4 người, ca ngày ca đêm thay phiên nhau.
Khương Tri Ngôn vừa không cần nấu nướng lại cũng không cần thay tã gì gì đó, chỉ cần ngẫu nhiên trêu đùa hai đứa nhỏ khi tụi nó tỉnh, như thế nào mệt cho được.
Úc Nam Diễn nghe thế cũng không nói gì thêm nữa, ngược lại bắt đầu nói đến chuyện khác, “Chú Lâm nói em tính sang tuần sau liền đi học?”
Khương Tri Ngôn gật đầu, “Hiện tại thân thể em khôi phục rất tốt, con cũng không cần em nhọc lòng, ngẫm lại vẫn là đi học đi.”
Hiện tại đã vào khai giảng được 1 tuần rồi, cô cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu đã lựa về trường học tập, tất nhiên phải học tập cho đàng hoàng, mỗi ngày tiến về phía trước.
Úc Nam Diễn: “Nếu như vậy, chúng ta dọn nhà thế nào?”
Đại học A với biệt thự Úc gia vừa khéo là hai hướng ngược nhau, lái xe tới lui đã ngốn mất 4 tiếng trở lên, thật sự quá lãng phí thời gian.
“Bên đại học A anh có một căn duplex, một tầng cỡ hơn 300 mét vuông một chút, có thể mang mấy người chiếu con với đám Joy đều qua đó, tuy so ra kém nơi này nhưng em đi học sẽ thuận tiện hơn.”
Khương Tri Ngôn: “…… Vậy anh thì sao?”
Úc Nam Diễn: “Không khác so với đi từ Nam Hằng về đây là bao, em không cần lo.”
“Bên kia cái gì cũng đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta trực tiếp qua ở là được.” Úc Nam Diên lại bổ sung một câu, “Liễu Liễu em thấy thế nào?”
Úc Nam Diễn đều đã suy xét chu toàn vậy rồi, Khương Tri Ngôn đương nhiên nào có không có đồng ý, chính cô cũng đã quên vấn đề khoảng cách và thời gian, không nghĩ tới Úc Nam Diễn sớm đã tính toán xong.
Thừa dịp cuối tuần, trong sự lưu luyến không rời mà cáo biệt của chú Lâm, Khương Tri Ngôn bọn họ cũng tỏ vẻ mỗi cuối tuần sẽ về ở hai ngày, thế là cứ vậy mà dọn vào nhà mới, bắt đầu cuộc sống ở nhà mới.”
*
“Tri Ngôn, mau tới đây!”
Sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học A, mọi người đều vui vẻ mà chụp ảnh chung lưu niệm ở khắp nơi trong trường, có người nhìn thấy Khương Tri Ngôn tất nhiên cũng nhiệt tình mà ngỏ ý muốn chụp hình chung.
Nếu mối quan hệ còn được, Khương Tri Ngôn cơ bản sẽ không cự tuyệt.
Sau khi chụp mấy tấm xong, mắt cô đột nhiên sáng rỡ lên.
“Mẹ ơi!”
Một quả đạn pháo nhỏ vọt về phía Khương Tri Ngôn, một tay ôm chặt lấy cẳng chân cô, “An An rất nhớ mẹ á.”
Giọng em bé còn thơm mùi sữa, lập tức hấp dẫn lực chú ý của một vòng người chung quanh, sau đó khi lại thấy rõ dung mạo của bé con…
—— Mọe nó, lại là hệ liệt lừa tui sinh con gái.
“Không phải hồi sáng mới vừa gặp sao?” Khương Tri Ngôn bế An An lên, sau đó hội họp với Úc Nam Diễn và Duyệt Duyệt chậm vài bước ở phía sau.
So với An An hay kêu kêu quát quát, cô bé con Duyệt Duyệt rõ ràng mới 2 tuổi mà khí thế toàn thân lại lộ ra hai chữ trầm ổn, đám Úc lão gia tử đều nói đây là giống với bộ dáng Úc Nam Diễn khi nhỏ.
Chẳng qua còn may, phương diện tình cảm của Duyệt Duyệt vẫn là rất bình thường, sau khi nhìn thấy Khương Tri Ngôn cô bé liền rất tự nhiên mà buông ống quần Úc Nam Diễn ra, vươn tay phải ngắn nhỏ của bé về phía Khương Tri Ngôn.
Khương Tri Ngôn buồn cười mà cong lưng nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé, đây là phương thức chào hỏi của hai mẹ con.

Thuận tiện buông An An xuống, nhóc con này hiện tại cũng đã được mười mấy ký, bế một lát mà tay đã chua mỏi.
May mắn là An An bị thả xuống cũng không quậy, trực tiếp nắm lấy tay chị gái, sau đó hai cô bé con rất ăn ý mà lùi về sau vài bước, cứ vậy mà nhìn cha già nhà mình tặng hoa trong tay ra, sau đó hai người lớn lại bắt đầu tươi cười ngọt ngào, sến súa mười phần.
Ài, nhiều lần như vậy rồi các bé cũng đã quen.
Chú Quân Sách nói đúng, bé ngoan không thể trở ngại ba mẹ thân thiết, bằng không ba sẽ thương tâm.
“Chúc mừng em, tốt nghiệp thành công.”
Nhận được hoa, Khương Tri Ngôn cười: “Cũng chúc mừng Úc tổng không cần phụ đạo em viết luận văn nữa.”
Làm một người toàn năng, có đôi khi Khương Tri Ngôn không trị được luận văn nào thì vẫn là vị đại lão Úc Nam Diễn này ra trận, vợ chồng hợp lực…… “gian lận”?
Ba mẹ tựa hồ đã sến súa xong rồi, An An lại kéo ống quần Úc Nam Diễn một cái: “Ba ơi, bế.”
Ba khỏe hơn mẹ nhiều, bế bé cũng sẽ không quá cố sức, An An sớm đã biết đạo lý này, nên chưa đến khi tất yếu cần phải tự mình đi, hoặc là khi cơn lười của bé lên liền thích tìm Úc Nam Diễn.
Lần này Úc Nam Diễn không bế bé, “An An, chơi với chị một hồi đi, ba với mẹ có chút công chuyện.”
Nói xong câu này, chú Lâm theo ở phía sau lập tức ra trận bắt đầu trêu đùa hai đứa nhỏ, mà nhiếp ảnh gia ở một bên khác lại bắt đầu chụp chụp chụp.
Ảnh gia đình tất nhiên là có, nhưng Úc Nam Diễn cũng muốn có ảnh chụp chung riêng giữa mình với Khương Tri Ngôn.
Đối với cái này, bé Duyệt Duyệt đại danh Úc Diệc Quân nhìn về phía cô em gái ngốc đã chơi thành một đoàn với ông Lâm bên kia, trên khuôn mặt nho nhỏ lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Ba với mẹ, đều là cái…… Đúng rồi! Trên TV có nói, cái này gọi là yêu đương não.
—— Cái nhà này, về sau vẫn là phải để bé gánh vác mới được..