Không có sinh viên năm nhất nào không nghiêm túc chấp hành nội quy của trường, có người cố gắng lấy điện thoại di động ra để liên lạc với bên ngoài, nhưng cuối cùng tất cả đều phải đặt điện thoại xuống trong nỗi kinh sợ, ôm đầu bất lực.
Điện thoại di động không có tín hiệu.
"Đàn... Đàn anh, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Có mấy tân sinh viên lấy hết dũng khí hỏi, đổi lại là một ánh mắt thương hại: "Báo danh xong sẽ biết. Nếu sợ, chỉ cần ghi nhớ một điều, đừng vi phạm nội quy."
Trong thông báo nhập học có đề cập rằng "bạn không được phép đến sớm, và bạn không được đến muộn hay không được phép không đến".
Các tân sinh viên không dám đến muộn hay không đến, chỉ có thể rời khỏi khách sạn trong sự sợ hãi, đi đến trường đại học cách đó hai trăm mét hoàn thành thủ tục nhập học.
Lâm Dị, người trong đám đông, đi được một đoạn xa rồi quay lại nhìn.
Bề ngoài của khách sạn không khác nhiều so với những nhà khách thị trấn bình thường, đó là một ngôi nhà hai tầng cũ kỹ. Trong khách sạn không có bảng hiệu, nhưng một bảng thông báo được dựng trước cửa: Xin miễn sinh viên, giảng viên và nhân viên trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.
So với khuôn mặt nhợt nhạt của tân sinh viên, vị đàn anh dường như đã quen với cái chết. Cách tiếp cận của họ không phải là gọi cảnh sát mà là đem thi thể bọc vào túi đựng xác.
Lâm Dị nhìn lướt qua, có sáu bảy túi đựng xác, vẫn có người kéo thi thể ra khỏi khách sạn.
Số túi đựng xác nhiều như số người chết đêm qua.
Vị đàn anh thân thiện kia đang ngồi khoanh chân trước túi đựng xác, miệng ngậm điếu thuốc. Xem ra hắn có chút nghiện thuốc lá, không phải ai cũng có thể mở túi đựng xác ra kiểm tra, hay sau khi nhìn thấy cái chết tàn khốc lại nhớ tới việc phủi tàn thuốc xuống đất.
"Còn không?" Tần Châu hỏi.
"Hết rồi, đều ở đây cả." Người bên cạnh đáp, mặc dù đã quen với người chết, nhưng suy cho cùng vẫn không đành lòng liếc nhìn túi đựng thi thể.
"Bảy." Tần Châu kéo khóa túi thi thể, ngữ khí vô cảm nói: "Năm nay học sinh năm nhất không nghe lời rất nhiều."
Đột nhiên, Tần Châu nghĩ tới điều gì, hỏi: "Tên nhóc ba gai* ngày hôm qua tôi nhờ cậu mang về."
*Ba gai: hay sinh sự, cứng đầu khó dạy dỗ.
Vừa nói, hắn vừa nhìn sang những chiếc túi đựng xác: "Có ở trong đó không?"
"Cậu ta vẫn còn sống." Người kia nhớ lại, trả lời: "Tên nhóc đó rất thành thật, cậu ta không hỏi bọn tôi đưa cậu ta đi đâu. Cậu ta ở lại đây một đêm, cực kì hợp tác mà không nói một lời nào. So với những người sinh viên năm nhất ồn ào khác, cậu ấy là người ít nói nhất, trông chẳng giống cái đồ ba gai gì cả."
Tần Châu trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu cảm thấy ầm ĩ mắng chúng ta có bệnh, hay như cậu ta là bình thường?"
Người trả lời kia im lặng.
Tần Châu đứng dậy: "Trong vali của cậu ấy toàn dao."
"Hả?"
"Cậu cho rằng tôi uy hiếp cậu ta và đưa cậu ta đến đồn cảnh sát chỉ là đùa thôi sao?" Tần Châu nói: "Cậu ta rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu ta biết tình hình ở đây."
Người bên cạnh đáp: "Vãi chó. Làm sao cậu ta biết được? Chẳng lẽ chỉ nhờ nội quy của trường mà suy diễn ra sao?"
"Khi nhận được loại nội quy này của trường, cậu sẽ nghiêm túc chứ? Coi như nghiêm túc đi, tên nhóc kia cũng nên thành thật, sau rạng sáng đến trường mới đúng." Tần Châu nói.
Những người khác đều cảm thấy Tần Châu nói có lý, vì vậy càng thêm kinh ngạc: "Không phải, không phải, làm sao có người biết được trước khi nhập học chứ?"
Tần Châu không thể trả lời, liền dập tắt điếu thuốc nói: "Phải để mắt tới tên nhóc này."
---
Lâm Dị đến cổng trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, cậu ngước lên nhìn.
Trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên khó có thể chạm tới "Trường học nổi tiếng thế kỷ", dù sao thì các tòa nhà của nó cũng có vẻ ngoài hàng trăm năm tuổi, theo tiêu chuẩn phong cách kiến trúc Trung Hoa Dân Quốc.
Tuy nhiên, các sinh viên năm nhất không thèm đánh giá cao khuôn viên trường, hầu như những ai ra khỏi khách sạn đều cúi gằm mặt.
Cũng có những tân sinh viên đến trường sau rạng sáng ngày 29. Loại tân sinh này trên mặt đều có đặc điểm giống nhau, liên tục dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác khó tin.
Có vẻ như họ không đăng ký dự thi ở đây, và những giấy báo nhập học mà họ được gửi tới có thể bị coi là trò đùa ác ý. Bọn họ học ở một trường Đại học bình thường nhưng thay vào đó lại đến đây.
Lâm Dị phát hiện ra rằng loại sinh viên năm nhất này đang cố gắng hỏi người khác, vì vậy cậu nhanh chóng trốn sang một bên, sợ rằng sẽ bị để mắt tới.
Thế là những câu hỏi và câu trả lời quỷ dị vang lên bên tai.
"Bạn học, xin lỗi, cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không? Điểm đến của tôi rõ ràng không phải ở đây."
"Tôi không biết, nhưng cậu nên tuân theo nội quy của trường, nếu không cậu sẽ... cậu sẽ..."
"Sẽ làm sao?"
"Sẽ chết."
Quá trình nhập học cũng khác, sau khi vào cổng trường, có thể nhìn thấy các điểm báo danh trên đường, điểm báo danh không nhiều, chỉ có hai.
Một điểm báo danh có trách nhiệm giải quyết những tân sinh viên mang giấy báo nhập học đến. Điểm báo danh còn lại phụ trách những tân sinh viên để quên giấy báo nhập học ở nhà, xem ra là vì mấy tân sinh viên rối rắm này.
Lâm Dị đi đến điểm báo danh đầu tiên, hàng đợi rất dài, nhưng tốc độ xử lý rất nhanh. Một lúc sau, Lâm Dị đã đứng ở đầu hàng, nhìn tân sinh viên báo danh khi nãy, chỉ cần đưa giấy báo nhập học cho người phụ trách, sau đó nộp lệ phí.
"Thưa cô." Tân sinh viên phía trước Lâm Dị run giọng hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"
"Nhìn bên kia kìa." Người phụ trách chỉ về phía xa: "Ở đó có hội sinh viên và các câu lạc bộ, sau khi báo danh xong, cầm biên lai của em đến hội sinh viên để chọn chuyên ngành và ký túc xá, nếu em muốn tìm hiểu chuyện gì xảy ra, em cũng có thể hỏi họ."
Nói xong liền đưa biên lai cho tân sinh viên, nhìn Lâm Dị: "Người tiếp theo."
Lâm Dị bước lên phía trước, đưa giấy báo nhập học và thẻ ngân hàng một lượt cho người phụ trách. Người phụ trách lấy thẻ ngân hàng của cậu quẹt vào máy POS, sau đó lập biên lai, đồng thời trả lại phiếu ngân hàng, biên lai và thẻ cho cậu.
Vốn dĩ Lâm Dị không có ý định đặt câu hỏi, bởi vì tân sinh viên khi nãy đã hỏi vấn đề mà cậu muốn hỏi rồi. Nhưng khi nhìn thấy hóa đơn và biên nhận, cậu không kìm lòng được.
"Thưa cô." Lâm Dị: "Chỉ là. . . Không ai có thể xử lí được sao?"
Người phụ trách an ủi: "Chỉ cần tuân thủ nội quy, nghe theo sắp xếp của hội học sinh, tỷ lệ sống sót vẫn rất cao."
"Không phải." Lâm Dị buồn bực nhìn thanh toán phiếu: "Học phí hàng năm bốn... bốn mươi bốn ngàn?"
Cho dù là để tạo ra bầu không khí đáng sợ, nhưng mà 'mỡ nó rán nó, ngỗng ông lễ ông' (*) không phải là hơi quá sao?
(*):羊毛出在羊身上: lấy của người lại biếu cho người, mình không bị mất mát thua thiệt gì. Suy cho cùng, cái giá đến từ lợi ích mà ta phải trả.
Khái niệm 44.000 là gì? Là số dư thẻ ngân hàng hiển thị trên biên lai ngân hàng của cậu, mẹ nó bị trừ thành một con số âm chết tiệt rồi đấy.
"..." Người phụ trách không ngờ trọng tâm mà Lâm Dị muốn hỏi là cái này, giải thích: "Hầu hết học phí đều sẽ dùng mua bảo hiểm, nếu như xảy ra chuyện, bọn tôi vẫn phải an ủi những người còn sống."
Lâm Dị trầm mặc một hồi: "Không mua bảo hiểm được không ạ?"
Người phụ trách liếc cậu một cái: "Hội sinh viên phụ trách mua bảo hiểm cho cậu, nếu có hoàn cảnh đặc biệt, cậu có thể đến hội sinh viên."
Lâm Dị suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói: "Cô à, nghèo khó có thể coi là hoàn cảnh đặc biệt sao?"
Người phụ trách: "...cậu đi hỏi đi."
Lâm Dị: "Cảm ơn cô ạ."
Lâm Dị mang đồ của mình đến bên hội sinh viên. So với báo danh, tin tức bên này chậm hơn rất nhiều, vài người đang chọn chuyên ngành, có vài người mới hỏi hội sinh viên nội quy, hội sinh viên cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói sẽ có thời gian nói cho bọn họ biết tình hình, và nhiều lần nhấn mạnh rằng tuyệt đối không được vi phạm.
Cậu quan sát từ phía sau đám đông, cảm thấy mọi người trong hội sinh viên rất hung dữ. Vì vậy, cậu nhìn xuống tờ biên lai trong tay, rồi bực bội bỏ nó vào trong túi.
Cậu không dám, cậu sợ bị đánh. Dù sao cũng có nhiều người đang ở đây mà.
Sau đó, Lâm Dị chuyển sang bên tuyển dụng thành viên mới từ các câu lạc bộ ở đối diện với hội sinh viên. So với hội sinh viên đông đúc, câu lạc bộ vắng vẻ và hầu như không ai quan tâm.
Lâm Dị đã tìm được lý do, mặc dù các chuyên ngành đại học do hội sinh viên cung cấp không được ưa chuộng, nhưng đó lại là điều bình thường, song, các câu lạc bộ hoàn toàn không có chút nghệ thuật gì...
Hiệp hội nghiên cứu quái vật, hiệp hội nghiên cứu quy tắc, Hội tin tức quái vật...
Với mấy cái tên câu lạc bộ quái lạ, các sinh viên năm nhất mà sẵn sàng tham gia thì cực kì cục luôn còn gì.
Lâm Dị nghiêng người về phía trước, và cuối cùng tìm thấy dấu vết của một trường đại học bình thường ở đây. Không giống như những người khác luôn giữ thể diện, các hội trưởng câu lạc bộ đối xử với Lâm Dị rất ấm áp.
"Bạn học, cậu có muốn biết về Hiệp hội nghiên cứu quái vật không?"
Lâm Dị gật đầu.
Hội trưởng lập tức đưa tờ rơi của câu lạc bộ cho cậu : "Hiệp hội nghiên cứu quái vật là phân tích sở thích của quái vật trong từng quy tắc."
Lâm Dị hỏi: "Quái vật?"
Hội trưởng bất ngờ hỏi: "Hội sinh viên còn chưa nói cho cậu biết tình hình à."
"Nhưng không sao cả." Để Lâm Dị hiểu rõ hơn về câu lạc bộ, hội trưởng nói: "Quái vật chính là quy tắc trong nội quy, mỗi quy tắc tương ứng với một con quái vật, người vi phạm nội quy sẽ bị kéo vào Thế giới Quy tắc. Đó là thế giới của những con quái vật."
"Nếu cậu chết trong Thế giới Quy tắc, đồng nghĩa với việc cậu sẽ chết trong hiện thực. Vì vậy, miễn là chúng ta phân tích sở thích của quái vật, thì có thể tăng tỷ lệ sống sót lên đáng kể."
Lâm Dị lại hỏi: "Sở thích của quái vật?"
Cậu vừa hỏi đã hiểu ra vấn đề, nụ cười cũng đông cứng lại: "Sở thích giết người của quái vật."
Lúc này, hội trưởng Hiệp hội nghiên cứu quy tắc bên cạnh cậu lại gần: "Bạn học, cậu mở quyển nội quy trường ra đi, ở trang thứ nhất đọc nội quy thứ nhất, sau đó đọc đến trang thứ bảy nội quy thứ bảy."
Lâm Dị làm theo, đoán cậu đã đọc xong, nữ hội trưởng nói: "Cậu có phát hiện chỗ nào không đúng không?"
Lâm Dị do dự gật đầu.
Quy tắc 1-1: Khuôn viên trường chỉ có một cổng duy nhất. Nếu phát hiện có nhiều hơn một cổng, vui lòng liên hệ với giáo viên cố vấn ngay lập tức. Tuyệt đối không được bước thử vào trong cổng.
Quy tắc 7-7: tất cả các cửa sổ trong khuôn viên trường đều được niêm phong, khi có một cửa sổ mở ra (sẽ được bổ sung)
Nữ hội trưởng nói: "Hầu hết quy tắc đều có biện pháp đối phó, ví dụ nội quy 1-1, nếu nhìn thấy nhiều cửa, chỉ cần không tiến vào cửa, thì sẽ không bị cuốn vào thế giới quy tắc, sau đó liên hệ giáo viên cố vấn, giáo viên cố vấn sẽ giúp cậu thoát. Nhưng cũng có những quy tắc được thêm vào như 7-7, tức là nếu cánh cửa sổ bị niêm phong đột ngột mở ra, chúng ta không có cách nào trốn thoát, và chỉ có thể tham gia vào thế giới quy tắc của con quái vật 7-7-- Hội học sinh đặt tên cho những con quái vật bằng mã số."
"Sở dĩ có quy tắc có biện pháp đối phó, có quy tắc thì không, đều nhờ sự đánh đổi bằng vô số sinh mạng của các anh chị khóa trên." Nữ hội trưởng tiếp tục: "Cậu có biết tại sao hội sinh viên lại đặt tên là 'Thế giới Quy tắc' không? Bởi vì ở thế giới của quái vật sẽ lập ra những quy tắc tử vong . Một khi họ tham gia và phạm vào những quy tắc này, họ sẽ bị quái vật giết chết. Những người trong quá khứ đã trốn thoát khỏi thế giới quy tắc và mang theo những manh mối vô giá. Sau đó, từ những manh mối này, hội sinh viên sẽ tiến hành tổng kết lại, và tạo thành giải pháp mà cậu thấy như bây giờ."
Lâm Dị nhìn lại nội quy 7-7.
Nữ hội trưởng thở dài nói: "Nếu như bị con quái vật 7-7 kéo vào thế giới của nó, gần như tương đương với cái chết. Ngay cả người trong hội sinh viên cũng không thể sống sót đi ra khỏi thế giới quy tắc 7-7, chứ đừng nói đến chúng ta. Điều mà Hiệp hội Nghiên cứu Quy tắc có thể làm là sử dụng trí tưởng tượng của mình trong các quy tắc, thay thế quái vật và đoán những điều kiện giết người mà nó sẽ hình thành trong thế giới của nó, để giúp đỡ những sinh viên tham gia vào thế giới quy tắc càng nhiều càng tốt."
Hội trưởng của Hiệp hội nghiên cứu quái vật nói: "Bây giờ, điều quan trọng nhất là nghiên cứu sở thích giết chóc của quái vật. Nói chung, điều kiện giết chóc do quái vật xây dựng có liên quan đến sở thích giết chóc của chúng. Ví dụ như quái vật 7-7, Hiệp hội của chúng tôi cho rằng, nó phải có sở thích đặc biệt với những cửa sổ đang mở, vậy nên quy tắc tử vong của nó có thể sẽ liên quan đến cửa sổ! Ví dụ, nếu cậu đến gần cửa sổ, cậu sẽ chết."
Lâm Dị cả kinh: "Còn có thể như vậy sao?"
Nam hội trưởng cúi đầu: "Nhưng... cũng không giúp được bao nhiêu."
"Kỳ thực cũng không có tác dụng gì, có thì tỷ lệ tử vong của 7-7 đã chẳng cao như vậy rồi." Nữ hội trưởng nói: "Đoán được quy tắc tử vong trong Thế giới Quy tắc khó hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng, nếu không thì hội học sinh đã không gọi bọn tôi là Hiệp hội rác rưởi rồi."
Lâm Dị: "..."