Sửa soạn xong xuôi, hai chúng tôi về trường. Đến phòng kí túc xá, cậu ta đi tắm. Tôi thì cầm điện thoại đặt đồ ăn online.
Lướt review một hồi thì quyết định đặt 2 phần cháo. Chắc giờ cậu ta ăn đồ nhạt nhạt chút sẽ tốt hơn á, nên tôi chịu khó đổi vị theo vậy.
Lúc cậu ta bước ra, đồ ăn cũng ship tới rồi. Cậu ta vừa lau tóc vừa hỏi tôi đang ngồi bày cháo phía đối diện: "Sao mua cháo vậy?"
Tôi lo bị hiểu làm là ngủ với người ta rồi còn không cho người ta ăn ngon, đành nhỏ giọng đáp: "Sợ cậu đang khó chịu trong người á."
ads
Cậu ta sửng sốt, im lặng mà ngồi xuống. Ẩy, hình như tôi thấy bả vai cậu ta hơi run.
Thôi chết, chắc tại tôi mới lần đầu tiên đã "vồ" người ta như sói như hổ rồi. Tưởng tượng cảnh cậu ta bất lực giãy giụa mà lương tâm tôi cắn rứt quá chừng.
Kí tức xá của bọn tôi là kiểu phòng 4 người á. Cậu ta giường trên, còn tôi giường dưới.
Bình thường 4 thằng đực rựa bọn tôi ngoài mì gói nước suối cũng chả mua thêm gì nhiều, nên giờ muốn kiếm cái đệm lót ghế êm êm cũng chả có.
"Ờm, hay là cậu lên giường tôi ăn đi, ngồi nệm êm thì dễ chịu hơn chút á." Tôi vừa nhìn cậu ta húp hớp cháo vừa nói.
Cậu ta ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn tôi: "Không đến mức đó đâu."
Ờ thì thôi, cậu ta đã nói vầy rồi, tôi cũng không tiện nói gì thêm nữa. Đàn ông con trai hay sĩ diện mà. Tôi hiểu tôi hiểu.
Húp xong hớp cháo cuối cùng thì cửa phòng bị đẩy ra một cái, Bạch Phàm và Thẩm Thực Ngạn – hai thằng bạn cùng phòng đã về rồi.
"Hai đứa bây sáng đi đâu vậy? Gọi quá trời mà không đứa nào bắt máy." Bạch Phàm xách trái dưa hấu đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh tôi.
"Ể?" Tôi check điện thoại thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ. Chắc lúc sáng rối quá không phát hiện. "Hôm qua uống nhiều quá nên ngủ tới trưa luôn."
"Hai đứa bây ngủ chung á hả?" Thẩm Thực Ngạn đội nhiên hỏi.
"Ừa" – Tôi thuận miệng đáp. Ngẩng đầu lên thì thấy hai đứa nó nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, làm tôi nổi hết cả da gà.
Bạch Phàm ho một tiếng; Thẩm Thực Ngạn bên cạnh hỏi: "Rồi có xảy ra chuyện gì không?"
Tôi sửng sốt ngu người. Thấy mẹ rồi!!! Tụi nó phát hiện rồi hả?
"Hể? Chuyện gì cơ? Không có gì hết á." Tôi cúi đầu đáp.
"Không có gì hết." Cố Chiêu Hòa cuối cùng cũng mở miệng cứu bồ. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không thở phào nhẹ nhõm, trái lại, cứ thấy lòng băn khoăn điều gì.
"À..." Bạch Phàm kéo dài giọng, cơ mà sao tôi thấy nó có vẻ hơi tiếc nuối?
Bạch Phầm vỗ vỗ vai tôi: "Ok biết rồi. Mày bình tĩnh lại đi."
"Ể?" Tôi mờ mịt. Sao thằng này nói câu nào cũng kì quái vậy? Bình tĩnh lại là sao?