Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 71




Editor: Mai

Thời điểm Thẩm Chấp nhận được điện thoại do Bùi Uyển gọi tới là lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng buổi tối, vẫn là vị bác sĩ khi sáng, nhìn cậu trêu ghẹo: “Bạn gái nhỏ nhà cháu đi rồi à?”

Thẩm Chấp gật đầu cười cười, đúng lúc điện thoại kêu lên.

Cậu cúi đầu nhìn, một dãy số xa lạ.

Nhưng Thẩm Chấp không giống ngày thường trực tiếp cúp điện thoại mà cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, khi tiếng chuông sắp ngừng cậu ấn nút nghe.

“Chào cậu, Thẩm Chấp.” Giọng nói bên kia rất dễ nghe, vẫn tiếng thanh lãnh đầy xa cách đó: “Tôi là Bùi Uyển, mẹ Kỷ Nhiễm, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Có thể nói chuyện không?

Đương nhiên.

Thẩm Chấp trả lời lại: “Người cho cháu địa chỉ, bây giờ cháu qua.”

“Không cần, cậu là bệnh nhân mà.” Bùi Uyển không cao ngạo đến mức như vậy, biết rõ người ta không tiện đi lại còn bắt đối phương đi ra ngoài, bà nói: “Bây giờ tôi tới bệnh viện.”

Bùi Uyển tới rất nhanh.

Nhanh đến mức như khi gọi điện bà đã đứng ngay dưới lầu rồi, vốn Thẩm Chấp còn đang tính mở cửa sổ để trong phòng bệnh có chút không khí tươi mát.

Cậu vừa đi tới cửa sổ, cửa phòng bệnh phía sau đã mở ra.

Vừa quay đầu lại thấy Bùi Uyển đứng ở cửa, trong tay cầm theo giỏ trái cây được đóng gói tinh xảo.

Thẩm Chấp đi qua, giọng nói cũng xem như khách sáo kêu một tiếng: “Cháu chào dì.”

Bùi Uyển đặt giỏ trái cây lên ngăn tủ kế bên giường bệnh xong quay người nhìn lại mắt cá chân cậu rồi chỉ chỉ lên giường bệnh: “Ngồi đi, chân cậu không nên đứng trong thời gian dài.”

Xem ra Bùi Uyển biết cậu bị thương chỗ nào, cho dù giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng cũng được xem như hòa nhã.

Thẩm Chấp không hề am hiểu trong chuyện nói chuyện với người lớn, bình thường người lớn mà cậu tiếp xúc nhiều nhất chính là Thẩm Kỷ Minh, cậu luôn lạnh nhạt chống đỡ chó cùng rứt giậu với Thẩm Kỷ Minh, còn với Bùi Uyển thì cậu không biết phải dùng thái độ như thế nào.

Hiển nhiên cuộc nói chuyện này sẽ không phải cuộc trò chuyện vui vẻ.

Hoặc nói đây hẳn là hồng môn yến.

Nhưng người trước mặt là mẹ Kỷ Nhiễm, là người mẹ sinh ra cô nuôi cô 17 năm, thậm chí cậu có thể tìm được bóng dáng Kỷ Nhiễm từ trên mặt Bùi Uyển, bộ dáng hai người lúc im lặng suy nghĩ vô cùng giống nhau.

Trong lòng Thẩm Chấp thở dài một hơi.

Mặc kệ Bùi Uyển nói gì cậu đều sẽ chịu đựng, dù sao cũng tại cậu tính lừa mất con gái bảo bối mà người ta chăm sóc nuông chiều 17 năm.

Bùi Uyển hỏi trực tiếp: “Cậu với Nhiễm Nhiễm là bạn cùng bàn?”

Câu hỏi thứ nhất không quá mức sắc bén, Thẩm Chấp gật đầu: “Vâng.”

“Qua năm mới chắc Kỷ Nhiễm sẽ không về trường học kia nữa, con bé sẽ ở lại Dương Châu.”

Câu thứ hai giống như một quả bom ném vào lòng thẩm Chấp khiến trái tim cậu nổ tung chia năm xẻ bảy, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy đây đúng là phong cách của Bùi Uyển.

Cậu không khỏi cười khổ một tiếng.

Thẩm Chấp cúi đầu, khẽ hỏi: “Người có hỏi qua ý muốn của cô ấy không?”

Bùi Uyển cười lạnh, trẻ con quả nhiên là trẻ con. Ở cái tuổi này của bọn họ vẫn luôn cảm thấy cha mẹ phải cho họ quyền được quyết định chuyện của mình, nhưng chính bản thân họ cũng hiểu được ngay từ đầu mình đã không có quyền tự lựa chọn rồi.

Bà bình thản nói: “Tôi không cần hỏi ý nó, chỉ cần ý của tôi là đủ rồi.”

Thẩm Chấp nhìn ra được Bùi Uyển thuộc kiểu người cường thế, việc bà muốn làm bà sẽ không thèm quan tâm tới quá trình chỉ cần đạt được mục đích, bà không cần hỏi và cũng sẽ không hỏi ý kiến của cô.

Thẩm Chấp gật đầu, cậu biết cậu không thể nào thuyết phục được Bùi Uyển.

Cậu nhàn nhạt nói: “Có lẽ người cảm thấy cháu còn nhỏ tuổi nên không xác định được tính chất vấn đề hoặc là nói tuổi như chúng cháu không nên suy tính đến chuyện tình cảm. Nhưng cháu chỉ muốn nói cho người biết, nếu người nhất định bắt Nhiễm Nhiễm ở lại Dương Châu thì cháu tôn trọng quyết định của người. Cháu sẽ chờ cô ấy, chờ tới khi chúng cháu đủ tuổi tự quyết định.”

Bùi Uyển cảm thấy xem ra người trước mặt không hề sợ lời bà nói, bà cười lạnh: “Cậu cho rằng cậu còn có thể gặp mặt con gái tôi nữa sao? Tôi hiểu con gái tôi, con bé không phải người dễ dàng chủ động. Cho dù không nói tôi cũng biết giữa hai đứa ai là người chủ động.”

“Vốn tôi không nên nói những lời này với cậu, dù sao cậu cũng không phải con tôi nên tôi không có tư cách dạy bảo cậu. Nhưng cậu cần phải hiểu, chuyện bây giờ cậu cần làm là gì. Tôi nghe Nhiễm Nhiễm nói thành tích học tập của cậu rất tốt, cho nên tôi càng không thể để hai đứa tiếp tục đi sai hướng nữa, không cần ỷ vào tư bản của mình bây giờ mà tiếp tục làm bậy.”

Thẩm Chấp ngẩng đầu: “Dì, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của Nhiễm Nhiễm.”

Bùi Uyển hít sâu một hơi, vốn bà cho rằng chỉ cần làm kẻ xấu thì có thể giải quyết được nhưng xem ra bà vẫn nên nói rõ ràng hơn nữa.

Sáng nay nhìn thấy bọn họ xong, Bùi Uyển đã cho Kevin đi điều tra.

Kỷ Nhiễm nói cậu nhóc đó đứng nhất trường họ cho nên chuyện này rất dễ điều tra.

Lúc Kevin đưa tài liệu cho bà thì Bùi Uyển mới biết được thân thế cậu thiếu niên này rắc rối cỡ nào. Bà không hề xa lạ với tập đoàn Hằng Trì, gia thế đứa nhỏ này không tệ.

Nhưng đây cũng là nguyên nhân bà tới bệnh viện.

Đúng, tình cảm thời niên thiếu đều như có như không, nói không chừng chỉ nói một câu cũng làm cho người người ầm ĩ chia tay hoặc chỉ cần lúc thi vào trường đại học chọn trường khác nhau đều có thể khiến bọn họ đường ai nấy đi.

Nhưng Bùi Uyển làm việc vẫn luôn dứt khoát.

Bà không thể đánh cuộc vào những ngộ nhỡ kia, dù sao cũng không phải không có người yêu nhau từ trung học đi đến cuối cùng. Bùi Uyển không thể trơ mắt nhìn họ đi tiếp được.

Bà mở miệng nói: “Tôi phản đối hai đứa không phải chỉ vì lý do bây giờ hai đứa còn nhỏ tuổi, cũng không phải chỉ vì chuyện học tập.”

“Mà là gia đình cậu.”



Sự việc kế tiếp như ban nãy, Kỷ Nhiễm len lén chuồn ra ngoài đúng lúc gặp cảnh này. Cô vừa thất vọng vừa khổ sở, cho dù Bùi Uyển mượn danh vì muốn tốt cho cô nhưng Kỷ Nhiễm không thể nào chấp nhận được.

Lúc cô gào ra câu con cảm thấy hổ thẹn vì mẹ, Bùi Uyển đứng đối diện chấn động.

Ánh mắt bà không tự giác được trợn to nhìn Kỷ Nhiễm, hiển nhiên bà chưa từng nghĩ tới Kỷ Nhiễm sẽ nói với bà như vậy.

Ngay cả chính bản thân Kỷ Nhiễm cũng chưa từng nghĩ tới.

Từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã bị bà quản thúc, thói quen luôn nghe theo sắp xếp của bà, huống chi tính cách Bùi Uyển lại cố chấp nói một không nói hai, ngay cả lúc Kỷ Khánh Lễ và bà ly hôn cũng chưa từng nói với bà như vậy.

Thế mà Kỷ Nhiễm vẫn luôn nghe lời lại vì một thiếu niên mà nổi giận với bà.

Hai mẹ con đều kinh ngạc chấn động, nhất thời cả phòng bệnh rơi vào yên tĩnh.

Cuối cùng Bùi Uyển nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Chuyện mẹ hối hận nhất đó chính là để con chọn ba con. Con xem đi, không quá nửa năm mà con đã biến thành bộ dạng gì rồi.”

Kỷ Nhiễm nhìn bà, trong mắt cũng là thất vọng.

Cô mở miệng, giọng nói nghẹn ngào khổ sở gần như sụp đổ không chỗ trốn: “Mẹ có nghĩ tới, người bệnh trong miệng mà mẹ nói kia đối với mẹ chỉ một người xa lạ, mẹ không thèm để ý. Nhưng đó lại là mẹ anh ấy, là sự tồn tại mà mỗi lần anh ấy nghĩ tới đều cảm thấy ấm áp trong lòng.”

“Giống như mẹ đối với con vậy.”

Mỗi người mẹ đều không giống nhau, như Bùi Uyển đối với Kỷ Nhiễm vậy, cho dù Bùi Uyển đưa ra rất nhiều yêu cầu với cô, cố chấp độc tài thu xếp mọi chuyện của cô khiến cô hít thở không thông.

Nhưng mỗi lần bà đi công tác về, nếu cô đã ngủ thì ngày hôm sau tỉnh dậy cô sẽ thấy món quà để trên tủ đầu giường. Là do lúc Bùi Uyển về nhẹ nhàng vào phòng cô rồi để ở đó.

Lúc đưa cô đi dạo phố, nhìn Kỷ Nhiễm thử quần áo nét mặt bà sẽ lộ ra sự vui vẻ, mặc dù vẻ mặt ấy chỉ thoáng qua chốc lát nhưng Kỷ Nhiễm vẫn có thể thấy được.

Nhờ những ký ức nhỏ bé đó nên cho dù Bùi Uyển có nghiêm khắc với cô thế nào thì cô vẫn sẽ mềm lòng, tin tưởng đến cuối cùng chỉ do bà yêu thương mình mà thôi.

Cho nên ở trong lòng cô, Bùi Uyển là sự tồn tại vừa nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhưng cách Bùi Uyển làm bây giờ khiến cô không thể nào tiếp nhận được.

Bùi Uyển đứng đối diện như bị câu “Giống như mẹ đối với con vậy.” làm kinh ngạc, quan hệ giữa hai mẹ con trước giờ đều không phải kiểu mở lòng nói ra suy nghĩ với nhau, hầu như Bùi Uyển chưa từng nghe thấy Kỷ Nhiễm nói qua một câu kiểu con yêu mẹ, Kỷ Nhiễm không giống những cô bé bình thường khác luôn ỷ lại quá mức vào mẹ.

Thế mà bây giờ bà lại có thể cảm giác được sự ỷ lại và nhớ nhung của Kỷ Nhiễm đối với bà.

Bùi Uyển mở miệng lần nữa, nhưng lần này đã không còn lạnh lùng cứng rắn, mang theo ý giải thích: “Nhiễm Nhiễm, có lẽ con không đồng ý cách làm của mẹ nhưng mẹ không hối hận. Hai đứa không thích hợp, con không hiểu gia đình cậu ấy, không hiểu xuất thân của cậu ấy mà con cứ chui đầu vào. Mẹ không thể trơ mắt nhìn con đi nhầm đường.”

“Đường đúng là gì?” Kỷ Nhiễm nhìn bà, cười tự giễu.

Đương nhiên cô biết con đường đúng đắn trong mắt Bùi Uyển là gì, bởi đời trước cô vẫn luôn đi trên con đường đó, không đi sai một bước, mỗi bước đều theo kế hoạch bà định sẵn.

Hốc mắt Kỷ Nhiễm đẫm lệ, đôi mắt đen tuyền bị một tầng nước mắt che đậy.

Cô nói: “Có lẽ mẹ không tin nhưng con từng đi qua con đường đó, đi qua con đường đúng đắn như lời mẹ nói, trong lòng không có gì khác ngoài học tập, công việc, không bị bên ngoài can thiệp vào. Mẹ có biết không? Nó không hề hạnh phúc.

“Con đường mẹ nói không hề hạnh phúc.”

Đêm khuya, cô mở danh bạ điện thoại ra không thấy một người nào có thể nói chuyện. Không bạn bè, không người trong lòng, không biết hóa ra lúc toàn tâm toàn ý thích một người lại có thể hạnh phúc đến vậy.

Cho dù chỉ cần hai người cùng uống một ly trà sữa thôi vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Ngọt đến mức cô không muốn đi con đường chính xác kia nữa.

Cô đã nhìn thấy tương lai khi chỉ có một mình, cho nên bây giờ cô muốn đi cảm thụ một tương lai khác, tương lai của cậu với cô.

Cô muốn biết tương lai này khác nhau thế nào.

*

Bùi Uyển không muốn tiếp tục tranh chấp với Kỷ Nhiễm ở trước mặt Thẩm Chấp nữa, cho nên bà quyết định kết thúc tính đưa Kỷ Nhiễm về nhà. Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng ngồi trên giường bệnh yên tĩnh nhìn cô.

Cô hỏi: “Mẹ, con có thể nói vài câu với anh ấy không?”

Ánh mắt Bùi Uyển phức tạp nhìn Thẩm Chấp, tối nay bà có buồn bực, có lạnh lùng và cũng có áy náy. Lời Kỷ Nhiễm nói quả thực khiến bà hơi xúc động, là một người mẹ mà bà lại nói như vậy với cậu quả thực quá mức tàn nhẫn.

Bởi vậy người từ trước đến nay chưa từng lui bước lại khẽ nói: “Mẹ xuống lầu chờ con.”

Bùi Uyển đẩy cửa rời khỏi, tiếng giầy cao gót va chạm với mặt đất dần dần đi xa.

Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp, ánh mắt cậu vẫn rơi trên người cô, vẻ mặt dịu dàng quyến luyến: “Được rồi, nhanh về nhà đi, muộn lắm rồi.”

Kỷ Nhiễm không ngờ cậu nói với mình những lời này, cau mày tính mở miệng nhưng không nói thành lời, cô hít nhẹ mũi một cái, hỏi: “Anh không muốn nói gì với em sao?”

Hỏi xong lại cảm giác như ý gì khác nên bổ sung thêm: “Nếu anh giận thì anh có thể nói với em, có thể mắng em. Nhưng anh yên tâm, về sau không một ai được nói anh như vậy, dù mẹ em cũng không được.”

Thẩm Chấp nhìn cô, không nói chuyện.

Ánh mắt vẫn dịu dàng như thế.

Lúc này trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thật may mắn khi người cậu thích là Kỷ Nhiễm.

Đều nói cuộc đời con người dài như vậy, quá trình trưởng thành của một người luôn thay đổi không ngừng. Nhưng mặc kệ Kỷ Nhiễm lúc đầu cậu gặp hay bây giờ thì cô vẫn là ánh mặt trời nhỏ có trái tim mềm mại.

Thẩm Chấp đứng lên giang hai tay, khóe miệng nhếch lên, cười: “Nhiễm Nhiễm, tới đây.”

Kỷ Nhiễm đi qua, Thẩm Chấp vòng tay ôm cô vào lòng, gương mặt cậu khẽ lướt qua mặt cô, giọng dịu dàng: “Nhiễm Nhiễm, anh buồn nhưng anh không giận.”

Nói câu đó xong Thẩm Chấp buông cô ra, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Thẩm Chấp nói: “Lời mẹ em nói là sự thật, cho dù bà ấy không nói thì nó vẫn tồn tại. Quả thật mẹ anh là người bị bệnh tâm thần, anh không dám đảm bảo đây có phải bệnh di truyền hay không, có di truyền cho anh không. Cho nên em đừng thất vọng với mẹ em, bà ấy chỉ nói sự thật mà thôi.”

Sự thật mà ngay cả cậu cũng đang trốn tránh.

Kỷ Nhiễm liều mạng lắc đầu, nước mắt cô rơi xuống, vừa rồi dù cãi nhau với Bùi Uyển cô cũng không cho phép mình khóc.

Nhưng bây giờ cô lại khóc.

Bởi vì đau lòng.

Thế giới không đối xử tốt với cậu, người bên cạnh cô tổn thương cậu. Nhưng giờ khắc này cậu còn muốn an ủi cô.

Nước mắt Kỷ Nhiễm rơi trên vai cậu, rõ ràng đang mặc áo bệnh nhân nhưng nước mắt giống như xuyên thấu qua lớp áo dày làm da cậu nóng cháy.

Kỷ Nhiễm nghẹn ngào bật khóc, cô ôm cổ cậu, lắc đầu nói: “Anh tốt lắm, anh vẫn luôn tốt mà.”

Đột nhiên Kỷ Nhiễm rất muốn trở lại năm 27 tuổi lần nữa, bởi vì khi đó mặc dù Thẩm Chấp lạnh lùng kiêu căng nhưng anh vĩnh viễn luôn có thể kiêu ngạo, anh không cần lo lắng những tổn thương người khác gây ra cho anh.

Anh của khi đó, không ai có thể tổn thương tới.

Trong lòng cô vẫn rất đau, rốt cuộc Thẩm Chấp 27 tuổi kia đã phải trải qua những chuyện như thế nào mới có thể đi tới như vậy.

Là tổn thương và chửi bới như thế nào mới biến anh thành người đàn ông kiêu ngạo dựng lên những tường đồng vách sắt phòng hộ bản thân mình.

Vốn Thẩm Chấp muốn an ủi cô nhưng không ngờ lại làm tiếng khóc của cô gái nhỏ càng lớn hơn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào lòng cậu cứ như cơn mưa xối xả.

Như có ai đó đang bóp chặt tim cậu.

Ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Cậu giữ mặt cô, chóp mũi chạm chóp mũi cô, giọng khàn khàn: “Nhiễm Nhiễm, anh vẫn luôn cảm thấy anh không phải một người may mắn. Hai chữ may mắn này giống như trời sinh đã không có quan hệ gì với anh vậy.”

“Nhưng đột nhiên anh lại phát hiện ra, anh không hề bất hạnh.”

Cậu tạm dừng một chút, trên mặt là nét cười, cho dù nhạt vẫn có thể cảm nhận được nụ cười này đến từ đáy lòng.

“Tất cả sự may mắn của anh chỉ để gặp được em.”

Cô gái nhỏ của cậu như một chiến sĩ vậy, vĩnh viễn hò hét cổ động vì cậu.