Editor: Mai
Ánh đèn đường bắt đầu chiếu sáng, cảnh đêm Dương Châu vẫn đẹp không sao tả xiết như cũ. Nhìn những cảnh vật qua đang không ngừng lùi về sau cửa kính xe, Kỷ Nhiễm mới phát hiện ra Dương Châu vẫn là Dương Châu như cũ, nơi cô lớn lên và yêu thích.
Bùi Uyển đưa cô tới nhà ông bà ngoại ăn cơm, ông cụ Bùi đã về hưu từ lâu, bây giờ đã giao toàn bộ công ty cho Bùi Uyển quản lý.
Ông bà già chỉ ở nhà chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng trồng thêm vài cây rau trước sân.
Chỗ ông bà cụ Bùi ở cũng nằm vùng ngoại thành, chẳng qua gần hơn so với ông bà cụ Kỷ thôi.
Lúc đến nơi, bà ngoại kéo bàn tay nhỏ của Kỷ Nhiễm nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi đau lòng nói: “Gầy, ông xem đứa nhỏ này gầy mất rồi.”
Ông Bùi vừa nghe vậy liền vào phòng sách lấy kính lão ra đeo, vô cùng nghiêm túc đánh giá Kỷ Nhiễm từ trên xuống dưới.
Đợi sau khi ông nghiêm túc quan sát xong cũng gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Qủa thật gầy rồi, bình thường học tập mệt mỏi nên phải ăn cơm đúng giờ chăm sóc bảo vệ bản thân.”
“Vậy mà gầy hả?” Một tay Bùi Uyển khoác lên ghế còn một tay đang cầm ly nước ấm uống.
Bà nhìn Kỷ Nhiễm từ trên xuống dưới lần nữa, thản nhiên nói: “Mấy đứa con gái trong thời kì dậy thì nếu béo mới là tội ác. Chỉ dài cân nặng không dài đầu óc là chuyện tốt à?”
Từ trước đến nay Bùi Uyển nói chuyện luôn không khách khí, cho dù trước mặt ông bà cụ Bùi bà cũng không uyển chuyển chút nào.
Sau khi ông cụ Bùi nghe xong liền hừ lạnh: “Vậy cũng tốt hơn so với một số người làm cha mẹ mà không quan tâm đến con mình.”
“Ba, có gì ba cứ nói thẳng không cần quanh co lòng vòng.” Buì Uyển lạnh lùng nói.
Mắt thấy cha con gái hai người chuẩn bị kéo căng, bà cụ Bùi vội vàng hòa giải như từ trước đến nay, nói: “Chắc Nhiễm Nhiễm đói bụng lắm rồi, hôm nay bà kêu người làm toàn món cháu thích ăn đó, đi rửa tay rồi tới ăn cơm.”
Kỷ Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
Cô vừa đi ông cụ Bùi lập tức nói: “Mặc kệ dùng cách nào, lần này Kỷ Nhiễm về con nhất định phải giữ con bé lại.”
“Ba, ba đừng hỏi nhiều nữa tự con biết tính toán.” Bùi Uyển không hề có dự định trao đổi nhiều về vấn đề này, hiển nhiên chính bà đã có suy tính.
Ông cụ thấy vậy cũng nổi tính tình, ông chỉ Bùi Uyển nói: “Nếu con ngại chăm con mệt thì để cho ba với mẹ con chăm. Dù sao Nhiễm Nhiễm đã lớn rồi, không cần có người chăm sóc. Nếu đi học khó khăn vậy ba mẹ sẽ chuyển đến gần trường con bé.”
Ông cụ đã quen với cuộc sống thong dong nhàn nhã khi về hưu, bây giờ có thể nói ra những lời này quả thực đã kiên quyết muốn Kỷ Nhiễm rồi.
Bà cụ Bùi ở bên hát đệm, nói: “Mẹ thấy ba con nói có lý. Con với Kỷ Khánh Lễ ly hôn, không thể để quyền nuôi dưỡng Nhiễm Nhiễm vào tay nó. Đây là con cháu nhà họ Bùi chúng ta.”
“Ai nói con đưa quyền nuôi dưỡng Nhiễm Nhiễm cho ông ta?” Bùi Uyển hơi đau đầu liền thuận thế dựa lưng lên sofa, đặt ly nước lên bàn.
Hai ông bà cụ bây giờ quả thật nghe gió nói mưa.
Ông cụ Bùi chất vấn: “Vậy sao không để Nhiễm Nhiễm ở lại Dương Châu?”
“Do con không cho à? Chính con bé chọn ba nó mà.” Vẻ mặt Bùi Uyển lạnh lùng nói rõ ràng, vốn dĩ bà vẫn luôn kìm nén chuyện này, bây giờ cha mẹ hỏi tới cùng làm bà có chút tức giận.
Lần này hai ông bà cụ im lặng, sau một lúc ông cụ thở phì phì nói: “Từ nhỏ đến lớn những chuyện Nhiễm Nhiễm muốn làm ba đều không thấy người làm mẹ như con xem trọng tính dân chủ gì, bây giờ con bé chọn ba nó trái lại con bắt đầu tiến bộ.”
Lời ông cụ nói thật sự không phải đang bới móc.
Bùi Uyển đối xử với Kỷ Nhiễm nghiêm khắc có tiếng, rất nhiều phép tắc, người già hai nhà nhìn thấy đều đau lòng. Nhưng họ biết lúc cha mẹ giáo dục con cái, người lớn như họ không nên nhúng tay vào để tránh chuyện nuông chiều con.
Bùi Uyển đối xử với Kỷ Nhiễm luôn là kiểu nghiêm khắc không được đi sai dù chỉ một bước.
Nếu không lấy được vị trí đứng đầu trong cuộc thi đó chính là thất bại, lại còn không cho phép phản bác, phản bác là kiếm cớ.
Hai cụ Bùi và hai cụ Kỷ đều là bạn bè già, bằng không lúc trước cha mẹ hai bên cũng không sắp xếp cho Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ kết hôn. Vốn ông bà cụ Kỷ không thể không biết xấu hổ mà nói ra chuyện này, nào biết ông cụ Bùi không chịu nổi mở miệng châm chọc trước.
Bởi vậy bốn người già quả nhiên tìm được đề tài chung để nói chuyện.
Bùi Uyển lại không cho là đúng.
Kỷ Nhiễm rửa tay xong quay lại, bà cụ vội vàng đứng dậy kéo tay cô; “Đi, bà ngoại dẫn con đi ăn cơm.”
Bữa cơm này Kỷ Nhiễm ăn no mười phần, bà cụ không ngừng kêu cô ăn thêm chút nữa. Cho dù cô thực sự ăn không nổi nữa bà cụ vẫn còn kêu húp thêm chén canh.
Buổi tối hai mẹ con không rời đi mà ở lại đây.
Ở đây vốn có phòng cho Kỷ Nhiễm, bà cụ đã cho người đổi mới hết khăn trải giường ruột chăn, trong phòng có mùi thơm hoa cỏ dịu nhẹ.
Là mùi hương con gái thích nhất.
Sau khi Kỷ Nhiễm tắm rửa xong còn đặc biệt khóa trái cửa phòng lại, đi thật nhẹ tới giường lấy di động ra.
Từ lúc cô về vẫn chưa liên lạc với Thẩm Chấp.
Không vì điều gì khác, đơn giản vì Bùi Uyển quá mức chuyên chế.
Bùi Uyển chuyên chế được thể hiện ở chỗ nào, chính là kiểu bà có thể trực tiếp kiểm tra điện thoại Kỷ Nhiễm mà không giống như những người khác rõ ràng muốn nhìn khủng khiếp nhưng vẫn muốn lén lút, ở ngoài mặt thể hiện mình vô cùng dân chủ chính trực.
Kỷ Nhiễm không muốn xóa những tin nhắn trò chuyện giữa mình với Thẩm Chấp bởi vì tất cả là những hồi ức quý giá nhất của cô.
Cô sẽ luôn giữ gìn những tin nhắn ghi chép trong di động.
Cho dù đến khi cô già đi thì cô cũng có thể lấy ra để cho con cháu mình xem lại.
Cô gọi điện thoại qua, một lúc lâu bên kia mới bắt máy, giọng nói lười biếng từ bên kia truyền qua sóng vô tuyến chui vào lỗ tai cô, tê dại ngứa ngáy: “Nhớ liên lạc với bạn trai rồi hử?”
“Tại em về nhà mà.” Kỷ Nhiễm tìm lý do cho mình, giọng mềm nhũn làm Thẩm Chấp thật không nỡ dạy dỗ cô.
Kỷ Nhiễm nghe thấy tiếng ầm ĩ bên Thẩm Chấp, hình như cậu đang ở bên ngoài, cô liếc nhìn thời gian trên di động, hỏi: “Trễ vậy mà anh còn chưa về nhà?”
Thẩm Chấp cười khẽ, như đang cười vì sự chậm chạp của cô.
Kỷ Nhiễm đang nằm trên giường liền ngồi bật dậy, ngay cả eo lưng đều thẳng tắp, cắn môi hỏi: “Anh đang ở bên ngoài chơi sao?”
Kỷ Nhiễm cẩn thận lắng nghe âm thanh bên chỗ cậu, dù ầm ĩ nhưng không nghe được tiếng nói cụ thể.
Trong lòng cô như bị móng vuốt mèo cào từng nhát từng nhát, ngứa ngáy khó chịu.
Cô hắng giọng một cái, vô cùng nghiêm túc nói: “Bạn Thẩm Chấp, đừng trách em không nhắc nhở anh… mặc dù bạn gái không ở bên cạnh nhưng vẫn hi vọng anh ngoan ngoãn nghe lời, đừng để một lần sảy chân hận ngàn đời…”
Một lần sảy chân? Còn hận ngàn đời?
Thẩm Chấp bị ví dụ cô nói chọc bật cười, cậu nhìn xung quanh một vòng, ở đây là sân bay, cậu mới hạ cánh nên bên cạnh có rất nhiều hành khách cùng chuyến bay.
Cậu nhắc nhở: “Bạn gái, anh cũng nhắc nhở em một câu.”
Kỷ Nhiễm yên lặng nghe nhưng đối diện chậm chạp không mở miệng, mãi cậu mới bật cười giọng khàn khàn như có chút ướt át, nói: “Nghĩ ngợi lung tung sẽ bị đánh đòn.”
Câu nói đáng xấu hổ này làm Kỷ Nhiễm trố mắt ra, ngay cả câu phản bác lại cũng không nói được.
Cô không nhịn được đưa tay véo mắt con gấu bông trên giường, thiếu chút nữa tròng mắt đã bị cô bứt ra rồi đột nhiên cảm thấy bản thân mình không thể cứ sợ như vậy được.
Một câu đều không thể nói ra khỏi miệng.
Ngay lúc cô đang lấy dũng khí chuẩn bị cãi lại thì Thẩm Chấp khẽ nói: “Em ngủ sớm đi, ngày mai anh gọi điện cho em nhé?”
Đương nhiên là… Được rồi.
Sau khi cúp điện thoại Kỷ Nhiễm còn rất vui vẻ.
Ngày hôm sau mới ăn cơm trưa xong thì điện thoại bên ông bà nội gọi tới thúc giục, họ biết hôm nay Kỷ Nhiễm ở nhà họ Bùi cho nên còn đặc biệt đợi ăn cơm trưa xong mới gọi tới, hiển nhiên muốn Kỷ Nhiễm đi qua đó.
Mặc dù ông bà cụ Bùi không nỡ để Kỷ Nhiễm đi nhưng cũng biết đã lâu ông bà cụ Kỷ chưa gặp Kỷ Nhiễm nên đành kêu lái xe trong nhà đưa cô tới nhà họ Kỷ.
Còn đặc biệt chuẩn bị quà năm mới để Kỷ Nhiễm mang qua.
Lúc Kỷ Nhiễm đến thật đúng dịp gặp xe Kỷ Khánh Lễ dừng ngay phía trước. Lúc ba người từ trên xe đi xuống, Giang Nghệ đỡ cánh tay Giang Lợi Khởi, bộ dáng vô cùng cẩn thận.
Kỷ Khánh Lễ đứng bên cạnh hai người đó như đang dặn dò gì, nhìn bộ dáng ba người như kiểu ba người họ mới đúng người một nhà.
Hình ảnh này Kỷ Nhiễm đã thấy không ít lần ở kiếp trước, cô cũng không cảm thấy chướng mắt.
Chờ cô xuống xe, lái xe lập tức giúp đỡ mang quà ra.
Kỷ Khánh Lễ thấy cô liền thở phào nhẹ nhão, “Nhiễm Nhiễm, lát nữa đi vào nhất định phải chào hỏi ông bà nội cho tốt.”
Kỷ Nhiễm không nói chuyện.
Mấy người mới vừa đi vào thì cửa lớn đã mở ra, bà cụ thấy Kỷ Nhiễm mặc áo lông màu trắng liền vội vàng kéo cô vào.
Bà sờ lên mu bàn tay Kỷ Nhiễm, nhỏ giọng nhắc: “Bên ngoài lạnh lắm nhỉ?”
“Bà nội xem con mặc mấy cái áo nào, ôi, sao chỉ mặc ba cái.” Bà cụ thấy cô dựng lên ba ngón tay liền không nhịn được đau lòng, nói: “Mấy cô gái nhỏ chỉ thích đẹp đúng không? Mặc ít như vậy không thể nào không lạnh được.”
Kỷ Nhiễm lập tức lắc đầu: “Đâu có, áo lông của con ấm lắm.”
Trong mắt bà cụ chỉ có mình cô, từ đầu đến cuối đều không phản ứng tới Kỷ Khánh Lễ và hai mẹ con Giang Lợi Khởi, vẫn do Kỷ Khánh Lễ mở miệng trước: “Chúng ta đi vào trước rồi nói.”
Bà nội Kỷ nhìn qua bọn họ rồi kéo tay Kỷ Nhiễm đi vào phòng khách.
“Nhiễm Nhiễm, có phải con gầy rồi không?” Bà nội Kỷ vừa nói chuyện đã nói y chang bà ngoại, ước chừng trong mắt người lớn chỉ cần không béo thì đó chính là gầy.
Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Đâu có, sao bà nói giống bà ngoại vậy chứ, hai người thông đồng với nhau à.”
Tối hôm qua bởi vì có Bùi Uyển ngăn cản phía trước nên Kỷ Nhiễm còn không biết suy nghĩ của ông bà ngoại nhưng hôm nay sau khi Bùi Uyển tới công ty làm việc thì hai người già không băn khoăn nhiều nữa.
Ý nghĩa trong lời nói đều biểu hiện rõ ràng, ở thành phố B không ai chăm sóc cô kêu cô sớm chuyển trường về.
Nếu Bùi Uyển không có thời gian chăm sóc cô vậy họ có thể chuyển tới gần trường với cô.
Không ngờ vừa tới nhà ông bà nội, Kỷ Nhiễm lại nghe được lời mở đầu quen thuộc như vậy, hiển nhiên bốn vị người lớn đã có chung nhận thức. Muốn Kỷ Nhiễm chuyển từ thành phố B về Dương Châu.
Nếu là trước đây, có lẽ Kỷ Nhiễm sẽ do dự.
Nhưng bây giờ ở thành phố B có người trong lòng cô, có bạn học và giáo viên cô yêu thích cho nên cô không muốn về.
Bà cụ không biết suy nghĩ trong lòng cô nhưng cũng không chịu nổi mà nói ra suy nghĩ của mình: “Bà nội thấy cháu qua bên đó học xa quá.”
Lời này vừa thốt ra làm ánh mắt Giang Nghệ sáng ngời.
Mặc dù bà cụ chưa từng liếc mắt nhìn cô ta quả thực khiến cô ta căm tức không thôi nhưng với Giang Nghệ mà nói, nếu Kỷ Nhiễm có thể ở lại Dương Châu vậy cô ta có thể về nhà ở, cuối cùng không còn ai đè ép cô ta làm cô ta không thể xoay người được nữa.
Vì thế cô ta cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm và bà cụ đang nói chuyện.
Kỷ Nhiễm vội vàng lắc đầu, sợ bà cụ sẽ kêu cô về: “Bà nội, bây giờ cháu đã học lớp 11 rồi, lập tức sắp lên 12. Nếu chuyển trường thường xuyên sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cháu.”
Bà cụ vẫn không tính bỏ qua, nói nhỏ: “Không phải chuyển tới chỗ khác mà chuyển về Dương Châu, trường trước kia cháu học đó, trường Nhất Trung tốt lắm mà.”
Trước giờ Kỷ Nhiễm vẫn luôn học Nhất Trung của Dương Châu, đối với cô mà nói quả thật Nhất Trung không hề xa lạ.
“Bà nội, bà không biết lần thi tháng đầu tiên tại cháu mới chuyển trường chưa thích ứng được hoàn cảnh bên đó nên thi toán chỉ được 22 điểm. Thành tích giao động cực lớn, may mà cháu điều chỉnh lại được.”
Bà cụ không biết chuyện cô thi tháng, lúc trước bà gọi điện thoại chỉ nghe nói thành tích thi giữa kì và cuối kì không tệ lắm.
Thật sự không ngờ còn có chuyện 22 điểm kia.
Lúc này Kỷ Nhiễm bắt lấy cọng lông gà thành tích này vội vàng phát huy trình độ lớn nhất của nó, nói chuyện giật gân không có điểm mấu chốt: “Nếu giờ cháu chuyển trường ngộ nhỡ thành tích lại giảm lần nữa thì sao, có thể điều chỉnh thì tốt nhưng lỡ như không điều chỉnh được phải làm sao.”
Bà cụ bị cô lừa dối làm sửng sốt.
Ngay cả Kỷ Khánh Lễ ngồi đối diện cũng không thể nghe vô nữa, nói: “Nhiễm Nhiễm, bà nội muốn tốt cho con thôi, con đừng hù dọa bà nội.”
Kỷ Nhiễm ngậm miệng không nói lời nào.
Nhưng lời cô nói ra lại có hiệu quả không tệ lắm, quả thật bà cụ không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa.
Thoáng chốc ông cụ ngủ trưa dậy, ông từ trong phòng đi ra vừa thấy Kỷ Nhiễm lập tức kéo cô vào trong thư phòng, nói: “Nhà chúng ta còn chưa viết câu đối nữa, đang chờ cháu về viết đấy.”
“Ông nội, ông sốt ruột thật đấy, còn mấy ngày nữa mới qua năm mới.” Kỷ Nhiễm cười tít mắt đi theo ông cụ.
Vì thế hai ông cháu vui tươi hớn hở vào phòng sách, Kỷ Khánh Lễ nghĩ nghĩ rồi đang tính đi qua nhìn xem, dù sao ông vẫn còn chuyện muốn nói với ông cụ, ai ngờ ông mới đứng lên Giang Lợi Khởi đã kéo cổ tay ông lại.
Lần này bà cụ không bày sắc mặt với Giang Lợi Khởi nữa, tại Kỷ Khánh Lễ đã kết hôn với người ta rồi.
Chẳng qua thái độ của bà cụ vẫn kiểu khách sáo mà không mất xa cách, khách khách khí khí như đang đối với khách, dù sao cũng không đối xử như người nhà.
Buổi tối Kỷ Nhiễm ở lại đây.
Còn mấy người Kỷ Khánh Lễ không được ở lại vẫn quay về nhà Kỷ Khánh Lễ như cũ.
Nhưng trước khi đi Kỷ Khánh Lễ vẫn nói chuyện với ông cụ, không có gì khác chỉ nói chuyện đổi tên cho Giang Nghệ. Lý do của Giang Lợi Khởi là, chắc chắn đứa con trong bụng bà ta khi sinh ra sẽ mang họ Kỷ. Trong nhà có ba đứa con mà hai đứa họ Kỷ chỉ có Giang Nghệ họ khác thì thời gian dài trong lòng con sẽ khó chịu.
Giang Lợi Khởi nói chuyện luôn kiểu có lý, lúc nói ra lại càng tỏ vẻ hơn.
Huống hồ bây giờ bà ta mang thai, lúc trước bà ta từng lôi kéo Kỷ Khánh Kễ đi khám thai nghe bác sĩ dặn phụ nữ có thai phải giữ cho tâm trạng vui vẻ. Nên thật sự Kỷ Khánh Lễ không muốn vướng mắc với bà ta trong vấn đề nhỏ này.
Cho nên lần này về ông tính nói một tiếng với ông cụ về chuyện này, đổi họ cho Giang Nghệ.
Ông cụ ngồi trên ghế dựa trong phòng sách nghe ông nói xong liền chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua Kỷ Khánh Lễ, thản nhiên nói: “Nếu muốn sửa cứ sửa đi.”
Thái độ của bà cụ đối với hai mẹ Giang Lợi Khởi luôn luôn lạnh nhạt, Kỷ Khánh Lễ không ngờ tới ông cụ dễ nói chuyện như vậy.
Ông cười nói: “Cảm ơn ba.”
“Cảm ơn làm gì, chỉ cái họ thôi mà, nó muốn cái họ thì cứ cho nó họ.” Ông cụ đã lớn tuổi nên biết che dấu sắc mặt, lúc này vẻ mặt vẫn kiểu hòa ái dễ gần hiền lành như cũ.
Rồi ông cụ mở miệng lần nữa: “Nhưng tài sản nhà họ Kỷ không phải muốn tặng ai thì tặng.”
Giọng điệu khi ông cụ nói lời này rất nặng, cơ hồ đang trực tiếp nhắc nhở Kỷ Khánh Lễ.
Muốn họ cũng được nhưng tài sản nhà họ Kỷ chỉ có con cháu nhà họ Kỷ đến kế thừa.
*
Kỷ Nhiễm không biết mấy người Kỷ Khánh Lễ đi khi nào, cô vẫn nằm trong phòng chat nhóm.
Nhóm do Hạ Giang Minh tạo, ít người, trừ bốn chàng trai nhóm họ ra cũng chỉ có hai cô gái Kỷ Nhiễm và Văn Thiển Hạ.
Văn Thiển Hạ: [Nghỉ thật chán, thật chán, thật chán. Nhiễm Nhiễm, cậu có thấy chán không?]
Thật ra Kỷ Nhiễm thấy không tệ nhưng cô vẫn cực kỳ nể mặt mà trả lời một từ: [Ừ.]
Hạ Giang Minh: ” [Hay ngày mai ra ngoài chơi?]
Đề nghị của cậu ta khiến Văn Thiển Hạ vô cùng hăng hái, lại còn kêu Kỷ Nhiễm cùng ra ngoài. Kỷ Nhiễm đang làm bài tập nghỉ đông, những đề ôn tập mà giáo viên đã giao này cho dù một ngày viết mấy tờ thì cũng phải viết đến khi kết thúc nghỉ đông mới xong.
Huống chi sắp hết năm, mặc kệ nhà họ Bùi hay nhà họ Kỷ cũng kiểu gia đình lớn nên có nhiều bạn bè thân thích.
Phỏng chừng qua mấy ngày nữa Kỷ Nhiễm không phải đang trên đường đi chúc tết thì cũng đang chúc tết trên đường.
Kỷ Nhiễm: [Tớ không đi được, bây giờ tớ đang ở Dương Châu rồi.]
Văn Thiển Hạ thất vọng trả lời lại: [Hu hu hu hu, Nhiễm Nhiễm đi ngày thứ ba, nhớ cậu.]
Hạ Giang Minh bị sự chua xót nhiệt tình của cô ấy tin phục, không nhịn được oán hận nói: [Anh Chấp còn chưa nói nhớ đâu, tới phiên cậu à?]
Văn Thiển Hạ khó chịu, cô ấy cảm thấy cô ấy là bạn bè tốt nhất của Kỷ Nhiễm thì sao không thể nhớ được.
Thế nên cô ấy đáp lại một câu: [Nhiễm Nhiễm, cậu gửi địa chỉ nhà cho tớ, ngày mai tớ đi tìm cậu.]
Biết rõ cô ấy đang nói đùa nên Kỷ Nhiễm cũng thật sự gửi địa chỉ nhà ông bà nội qua, làm Văn Thiển Hạ gửi một đống ha ha tới đây.
Cô nhìn trạng thái đen thui chỗ tên Thẩm Chấp.
Người này nói hôm nay sẽ liên lạc với cô thế mà đến bây giờ còn chưa xuất hiện nữa. Nhưng Kỷ Nhiễm cũng biết trong nhà cậu có rất nhiều chuyện.
Huống chi được xem là người bạn gái tri kỷ, không nên có hành vi gọi điện đoạt mệnh liên hoàn.
Cô an tâm làm hai bài ôn hệ thống biện pháp xong rồi lên giường đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Kỷ Nhiễm đang ngủ say đột nhiên điện thoại để trên đầu giường ong ong rung lên, cô đưa tay sờ soạng thật lâu mới mò được điện thoại.
“Con heo lười nhỏ còn đang ngủ à?” Thẩm Chấp bên kia mang theo ý cười, nghe cực kì mềm mại.
Đầu óc Kỷ Nhiễm đang mơ hồ liền thanh tỉnh trong nháy mắt, tim đập thật nhanh rồi ngay lập tức sự uất ức vô hạn ập đến. Người này còn dám nói cô nghĩ ngợi lung tung, bây giờ mới nghỉ được vài ngày mà cậu dám cả ngày không gọi cho cô.
Cả ngày đó, đã vượt qua 24 tiếng rồi.
Người mất tích cũng có thể thụ lí rồi.
Sự mất mát trong lòng Kỷ Nhiễm giống như khinh khí cầu nhanh chóng bị thổi căng ra, ngay cả trong khoang mũi cũng có sự chua xót tủi thân.
Nhưng một giây sau Thẩm Chấp lại nói: “Nếu tỉnh ngủ vậy rời giường đi.”
“Anh đưa em ra ngoài chơi, không phải nói nhàm chán à.”
Kỷ Nhiễm bật dậy từ trên giường.
Cô mở miệng, cảm thấy giọng mình thay đổi luôn rồi, cô nói: “Bây giờ anh ở đâu?”
Thẩm Chấp biết địa chỉ nhà cô ở thành phố B, lúc trước cậu đã nhiều lần đưa cô về nhà. Nhưng bây giờ cô ở Dương Châu mà, sao cô ra ngoài chơi với cậu được.
“Không phải hôm qua em mới gửi địa chỉ vào trong nhóm rồi à.” Thẩm Chấp nghe giọng nói lờ mờ của cô thì cho rằng cô còn chưa tỉnh ngủ.
Kỷ Nhiễm hét lên một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất xong đổi bộ quần áo chạy ra ngoài, xuống lầu gặp bà cụ đang xem TV, thấy cô liền kêu: “Nhiễm Nhiễm, cháu ăn sáng không? Kêu cô làm cho cháu nhé.”
“Bà nội, cháu không ăn đâu. Cháu hẹn bạn rồi.” Cô đứng ngay huyền quan vừa đi giầy vừa trả lời.
Lúc cô chạy tới cửa tiểu khu nhìn thấy thiếu niên mặc áo khoác đen đứng cách đó không xa, tóc cậu bị ánh mặt trời chiếu lên làm hơi đổi màu.
Hai tay cậu đút trong túi quần, cúi đầu nhìn mặt đất.
Kỷ Nhiễm chạy vọt tới vài bước, thiếu niên ngẩng đầu lên, ý cười trong mắt chiếu vào lòng cô.
Trong chớp mắt cậu giang tay ra, Kỷ Nhiễm không chút cố kỵ chạy lên ôm chặt lấy cậu.
Dường như Thẩm Chấp có chút ngoài ý muốn, ôm lấy cô cười hỏi: “Lần này không sợ bị thấy nữa à?”
Kỷ Nhiễm ngửa đầu nhìn cậu, giọng nói ngọt đến tận xương: “Không sao, em muốn quang minh chính đại.”
Quang minh chính đại thích cậu.
Ôm cậu cũng vậy.