Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 57




Editor: Mai

Kỷ Nhiễm không biết trong lòng mình có cảm giác gì, vô cùng khó chịu, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Câu cậu nói làm cô cảm thấy khổ sở.

Kỷ Nhiễm từng suy nghĩ vì sao bản thân có cha mẹ như vậy, Kỷ Khánh Lễ yêu cô sao? Kỷ Nhiễm không cảm nhận được nhưng ngoại trừ việc Kỷ Khánh Lễ ích kỷ ra, ông không để cô thua thiệt.

Nhiều lắm ông giống như rất người cha Trung Quốc khác, không quá quan tâm đến con gái.

Còn Bùi Uyển, Kỷ Nhiễm cảm thấy bà yêu thương cô nhưng Bùi Uyển đối với cô rất nghiêm khắc, cuộc đời cô giống như bị Bùi Uyển thiết lập sẵn trên một đường, không thể đi sai dù nửa bước.

Yêu như vậy không có chút tự do nào, khiến người khác hít thở không thông.

Nhưng tối thiểu cô còn được quan tâm.

Thẩm Chấp thì sao, gia đình không quan tâm tới cậu nên một mình cậu ở trong căn nhà rộng lớn kia. Mặc dù Kỷ Nhiễm chưa từng hỏi cậu nhưng dựa vào chuyện sau khi cậu lớn lên nhà họ Thẩm mới nhận cậu về thì cô đã hiểu.

Người mẹ kế kia vì ngại mặt mũi cha cậu mới đối xử khoan dung ngoài mặt với cậu, thật ra bà ta hận cậu đến mức muốn kích thích cậu khiến cậu nổi điên.

Tên đàn ông làm cha cậu kia thật sự quan tâm đến cậu sao, nếu quan tâm thì sao qua nhiều năm như vậy mới đón cậu về.

So sánh với cô, từ lâu Thẩm Chấp đã không còn nhà nữa rồi.

Thẩm Chấp cúp điện thoại yên lặng ngồi trên sofa, mặc dù cậu không phải kiểu người nghĩ nhiều cũng không phải người giàu cảm xúc, nhưng mỗi lần Thẩm Kỷ Minh tới đây đều ảnh hưởng đến cậu.

Mỗi lần Thẩm Kỷ Minh xuất hiện đều như đang nhắc nhở cậu rằng, trên người cậu chảy dòng máu ích kỷ thế nào.

Vô cùng chán ghét.

Thẩm Chấp đứng dậy lấy gói thuốc dưới bàn rút một điếu. Cậu không nghiện thuốc lá, chỉ khi nào phiền lòng cậu mới hút một hai điếu.

Hôm nay sắc trời âm u gió lớn, ngoài cửa sổ tầng mười gió lạnh gào rít như muốn chen vào trong phòng. Tuy bên trong mở máy sưởi nhưng Thẩm Chấp chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng.

Cậu không nhịn được nghĩ, chắc bây giờ ở Dương Châu rất lạnh.

Dương Châu gần biển nên mỗi khi đến mùa đông gió rét mang theo khí lạnh chui vào từng lỗ chân lông rất lạnh. Thật ra Thẩm Chấp rất sợ lạnh, từ nhỏ thể chất của cậu đã như vậy, cứ đến mùa đông chân cậu vì lạnh mà nứt nẻ.

Lúc Nguyên Sênh không phát bệnh sẽ ôm cậu ngủ cùng, mỗi lần bà đều sờ chân cậu rồi ôm vào lòng ủ ấm.

Phương Nam không có máy sưởi như phương Bắc, thiết bị sưởi ấm không đa dạng, nhiều lắm cũng chỉ có điều hòa thôi. Nhưng tuổi ông bà ngoại đã lớn, trong nhà chỉ có duy nhất một máy sưởi cũ kỹ nên Nguyên Sênh để trong phòng ông bà ngoại.

Bà chỉ bị một số trở ngại khó vượt qua được trên tinh thần nên không cách nào làm việc như người bình thường thôi chứ không phải thực sự đần độn.

Lúc cậu mới rời khỏi Dương Châu còn thường xuyên về nhà.

Rồi có một lần cậu mới từ Dương Châu quay lại, Trình Cối và Thẩm Kỷ Minh cãi vả kịch liệt, bà ta không thèm để ý cãi nhau một trận với Thẩm Kỷ Minh ngay trước mặt Thẩm chấp.

Bà ta chỉ Thẩm Chấp nói: “Em nuôi nó nhưng mỗi ngày nó đều chạy về nhà họ Nguyên, anh có nghĩ tới cảm thụ của em không?”

Trình Cối luôn cho rằng bản thân đã thắng Nguyên Sênh, không riêng chuyện đoạt được người đàn ông Thẩm Kỷ Minh này mà còn được ngồi yên trên vị trí bà Thẩm.

Vận mệnh trêu người, cuối cùng bà ta lại phải nuôi con trai Thẩm Kỷ Minh và Nguyên Sênh.

Cho dù bây giờ Nguyên Sênh không xuất hiện trước mặt bà ta ấy mà ngày ngày bà ta đều phải nhìn đứa con trai do Nguyên Sênh sinh.

Thẩm Kỷ Minh cảm thấy không thể hiểu nổi, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không thể không cho người ta gặp con trai.”

Những lời này làm Trình Cối càng nổi điên hơn, bà ta nhìn Thẩm Kỷ Minh rồi nhìn Thẩm Chấp, cười lạnh: “Các người đừng hối hận.”

Chưa ai từng nghĩ đến chuyện Trình Cối sẽ điên lên tới Dương Châu tìm Nguyên Sênh.

Cuộc sống mấy năm nay của Nguyên Sênh trôi qua suông sẻ, đúng hạn khám bệnh uống thuốc nên vốn dĩ tình hình tinh thần đã khôi phục không ít nhưng Trình Cối lại tới cửa kích thích bà lần hai, làm Nguyên Sênh phát bệnh.

Lúc Thẩm Chấp biết chuyện này như nổi điên chạy về nhà.

Ngày đó thực sự cậu muốn giết Trình Cối, còn Trình Cối mang bộ dáng thắng lợi nhìn cậu, cười nói: “Tao đã nói các người đừng hối hận mà.”

Trình Cối vừa nói xong thì đột nhiên Thẩm Chấp đi lên hai tay bóp chặt cổ bà ta.

Trình Cối còn muốn kêu cứu nhưng một giây đồng hồ sau bà ta phát hiện ra chính mình không thể nào mở miệng được, bà ta vùng vẫy bắt gặp ánh mắt Thẩm Chấp, trong đôi mắt đen kia kia lộ ra sự hung ác bất chấp mọi thứ.

Ngày đó nếu không phải giúp việc phát hiện kịp thời kêu lái xe trong nhà đi lên giúp đỡ rồi mới kéo được Thẩm Chấp ra.

Hai người tách khỏi nhau, khuôn mặt Trình Cối sung huyết đỏ bừng không ngừng ho khan, bà ta hít thở có cảm giác như phổi mình cũng đang đau nhức.

Thẩm Chấp đứng đối diện bà ta lại cực kỳ bình tĩnh.

Vẻ mặt cậu không thay đổi nhìn chằm chằm Trình Cối, vừa lạnh lùng lại vừa cố chấp.

Cho dù lúc Thẩm Kỷ Minh chạy tới giận dữ mắng chửi cậu thì Thẩm Chấp cũng chưa từng để ý.

Bởi vì cậu phải bảo vệ Nguyên Sênh.

Mẹ của cậu.

Cuối cùng, Thẩm Chấp nói: “Nếu bà còn dám tới quấy rầy cuộc sống của mẹ tôi nữa, tôi sẽ giết bà.”

Nhất định.

Sau chuyện đó, Thẩm Chấp ít khi về Dương Châu hơn. Vì cậu mà Nguyên Sênh để lỡ rất nhiều năm, nếu lúc trước bà không chọn sinh ra cậu có phải bà sẽ có một cuộc đời khác không.

Thỉnh thoảng Thẩm Chấp quá nhớ bọn họ sẽ lén quay về.

Có một lần cậu thấy Nguyên Sênh đang cầm khung vẽ vẽ hoa trong khuôn viên nhà còn ông bà ngoại yên lặng ngồi bên cạnh nhìn bà, hình ảnh kia quá mức tốt đẹp.

Tốt đẹp đến mức làm ánh mắt cậu chua xót.

Cậu muốn chạy qua, muốn nói cho họ biết cậu nhớ họ, muốn cả nhà bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau.

Có đôi khi cậu lại hận thời gian trôi qua quá chậm, bởi vì cậu thực sự rất muốn lớn nhanh một chút.

Trưởng thành có thể bảo vệ được người mà cậu muốn bảo vệ.

Thẩm Chấp nhìn điếu thuốc trong tay đã cháy hết liền dụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi lấy một cây khác trong hộp ra cầm trên tay.

Quay bật lửa trong tay một vòng, Thẩm Chấp khẽ bật, ánh lửa nổi lên.

Cậu đang tính đưa điếu thuốc tới trước ngọn lửa bỗng nhiên một tiếng ‘ding-dong’ vang lên.

Chuông cửa.

Thẩm Chấp nhìn lướt qua cửa, tính tiếp tục châm thuốc thì chuông cửa lại vang lần nữa.

Cậu cười lạnh, tưởng Thẩm Kỷ Minh chưa từ bỏ ý định nên kêu trợ lý tới đưa cậu đi. Ông ta đã làm như vậy không ít lần.

Thẩm Chấp đứng lên đi qua mở cửa.

Cậu chưa kịp phản ứng, người đứng trước cửa đột nhiên bổ nhào vào lòng ôm chặt cậu.

Trên người cô vẫn còn hơi lạnh thêm cả mùi thơm thoang thoảng nữa, lúc cô ôm cậu mùi hương kia chui vào chóp mũi.

Thẩm Chấp cứng người, vốn hai người đã hẹn buổi chiều cùng đi thư viện nhưng tâm trạng cậu lúc này rất tệ, cậu không muốn để cô nhìn thấy mình như vậy.

Cậu không ngờ Kỷ Nhiễm chạy tới đây.

Cổ họng cậu nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng không nói thành lời chỉ ôm cô thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ cô gái nhỏ, cậu hỏi: “Sao em lại tới?”

Hôm nay bên ngoài rất lạnh, cực kỳ lạnh.

Lúc Kỷ Nhiễm đi tới dưới khu nhà cậu đôi má bị gió thổi đau rát, cô vùi mình vào lòng Thẩm Chấp, áo len cậu mặc vừa mềm vừa ấm.

Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói mềm mại: “Em tới dỗ dành anh.”

Dỗ dành cậu để cậu không khó chịu nữa.

Thẩm Chấp nghe cô nói vậy đột nhiên trái tim hơi nóng lên. Từ trước đến nay cậu chưa từng nói cho Kỷ Nhiễm nghe về xuất thân của mình.

Khi còn bé không dám nói cô nghe sợ cô sẽ giống như những bạn khác, nghe chuyện cậu là đứa trẻ không có cha sẽ ghét bỏ cậu.

Thẩm Chấp dẫn người vào phòng khách, Kỷ Nhiễm nhìn gạt tàn thuốc trên bàn mím môi lại.

Xem ra chuyện này làm cậu rất khổ sở.

Thẩm Chấp thấy cô đứng im liền quay qua nhìn gạt tàn thuốc trên bàn, cậu kéo Kỷ Nhiễm ngồi xuống: “Em ngồi đây trước, anh dọn dẹp một chút.”

Nói xong, cậu khom lưng cầm gạt tàn thuốc lên.

Chờ lúc Thẩm Chấp quay lại thì cô gái nhỏ hơi ngửa đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đen nhánh kia hơi ươn ướt làm đáy lòng Thẩm Chấp mềm mại cũng đau lòng.

Cậu mới đi qua Kỷ Nhiễm đã nắm lấy tay cậu.

Cô không nói chuyện chỉ nắm thật chặt.

Thẩm Chấp có chút buồn cười nhìn cô: “Sao thế?”

Kỷ Nhiễm hơi xấu hổ mím môi lại, cuối cùng vẫn nói: “Anh có muốn ăn bánh ngọt không?”

Cô lấy một hộp nhỏ từ trong ba lô ra.

Do cô cố tình mua mang tới.

Thẩm Chấp nhìn hộp bánh ngọt trong tay cô, hơn nữa nó còn được đóng gói rất đáng yêu, kiểu bánh ngọt này luôn được mấy cô gái nhỏ chào đón.

Thật sự cô coi cậu như trẻ con để dỗ dành mà.

Cậu nhìn Kỷ Nhiễm đang thật cẩn thận mở hộp lấy bánh ra: “Em sợ anh chưa ăn trưa.”

“Đút anh ăn à?” Thật ra câu này là câu nghi vấn.

Giây phút cậu nhìn thấy Kỷ Nhiễm thì tảng đá trong lòng giống như bị chuyển đi, không còn nặng nề ngột ngạt nữa.

Chỉ còn thoải mái.

Cậu nói câu đó cố ý chọc Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm nhìn cậu, hơi nhấp môi rồi cầm nĩa ăn bên cạnh khoét miếng bánh ngọt nhỏ đưa lên miệng cậu: “Há miệng.”

Thẩm Chấp ngây người vài giây cuối cùng ngoan ngoãn há miệng.

Kỷ Nhiễm đang tính đút miếng thứ hai cho cậu thì Thẩm Chấp đã tự mình không chịu nổi, cậu sợ mình cứ được cưng chiều như vậy sẽ biến hư đòi hỏi càng nhiều hơn nữa.

“Để tự anh ăn.” Thẩm Chấp nhận lấy bánh ngọt trong tay cô.

Kỷ Nhiễm ngồi một bên yên tĩnh nhìn cậu ăn xong.

Thẩm Chấp nhìn cô, nói: “Lúc giữa trưa Thẩm Kỷ Minh tới tìm anh.”

Thẩm Kỷ Minh?

Kỷ Nhiễm nghe tên này cũng đại khái đoán được người này có quan hệ với Thẩm Chấp. Đây là ba cậu.

Thẩm Chấp không biết phải nói sao với cô về sự nghẹn khuất của mình, nói quá nhiều thì như quá thê thảm. Cậu không muốn Kỷ Nhiễm thương hại mình.

Nhưng cậu lại muốn nói cho cô nghe chuyện xảy ra.

“Trước kia có cậu bé từ nhỏ đã không có ba, người khác đều gọi cậu là con hoang, con riêng, từ nhỏ cậu đã phải chịu sự thơ ơ từ người khác cho nên cậu vô cùng khát vọng mình có thể có ba, luôn cảm thấy rồi sẽ có một ngày ba cậu sẽ từ trên trời giáng xuống cứu vớt cậu.”

Kỷ Nhiễm yên lặng nghe, Thẩm Chấp nhìn cô, hơi trào phúng: “Suy nghĩ nực cười biết bao nhỉ?”

Vì trên đời này không phải tất cả những người cha từ trên trời rơi xuống đều là đại anh hùng.

“Rồi có một ngày ba cậu thật sự xuất hiện, cậu cho rằng sẽ không còn ai cười nhạo cậu là đứa không ba nữa. Cho nên cậu luôn cố gắng biểu hiện thật tốt, mong được người nhà của ba chấp nhận.”

Lúc nói tới đây, sự giễu cợt trên mặt Thẩm Chấp càng rõ ràng hơn, bàn tay không nhịn được nắm chặt lại.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng cậu không cảm thấy đau chút nào.

Kỷ Nhiễm nhìn vẻ mặt cô đơn của thiếu niên, đột nhiên nhớ tới câu nói khó chịu kia, anh khó chịu. Cô phủ tay mình lên mu bàn tay cậu.

Bàn tay thiếu niên dần dần buông lỏng ra.

Kỷ Nhiễm kéo tay cậu dán lên mặt mình.

Gương mặt cô không còn lạnh như khi nãy ngược lại rất ấm, làn da trơn mềm tinh tế, lòng bàn tay Thẩm Chấp dán lên mặt, nguồn nhiệt từ gương mặt cô không ngừng truyền tới tay cậu..

Nguồn nhiệt này giống như sức mạnh vậy.

Cậu cụp mắt suy nghĩ rồi nói: “Sau đó cậu mới phát hiện, sở dĩ ba cậu bằng lòng đón cậu về không phải vì trách nhiệm hay xuất phát từ tình thân mà bởi vì cậu là đứa con duy nhất của ông ta. Ông ta cần một đứa con để tranh thủ những lợi ích trong nhà, mà vừa lúc cậu bé kia lại là công cụ đảm đương chuyện này.”

Cậu vô cùng thông minh, thông minh đến mức cho dù không tới trường luyện thi ngày nào cũng có thể thắng những đứa trẻ nhận sự giáo dục hoàn mỹ từ nhỏ.

Con bác cả, bác hai đều thua cậu.

Cho dù con riêng thì sao, cậu cũng là đứa con thiên tài nhất nhà họ Thẩm.

Những chuyện cũ bẩn thỉu kia luôn bị cậu giấu tận sâu dưới đáy lòng, cậu cho rằng cả đời này sẽ không nói cho người ngoài biết.

Nhưng hiện tại, cậu nói cho Kỷ Nhiễm nghe xong mới phát hiện thì ra không khó nói như vậy.

Khi nghe Thẩm Kỷ Minh chính miệng nói ra đó, niềm tin trong lòng Thẩm Chấp sụp đổ hoàn toàn, cậu từng cố gắng bao nhiêu muốn để cho Thẩm Kỷ Minh tán thành thì sau đó cậu làm bấy nhiêu chuyện mất mặt cho người khác thấy.

Cậu đánh nhau, trốn học, thi đứng cuối.

Cái gì mà làm mất mặt nhà họ Thẩm, cái gì mà thiệt hại lâu dài, cậu cũng đều nghe qua, thậm chí lúc Thẩm Kỷ Minh tức giận còn từng ra tay đánh cậu.

Thẩm Chấp không thèm để ý.

Trước giờ tính cách cậu đều như vậy, từ nhỏ đã không chịu thua.

Thẩm Kỷ Minh càng muốn lợi dụng cậu để lấy được gì đó thì cậu càng muốn làm cho Thẩm Kỷ Minh mất cả chì lẫn chài. Cậu không quan tâm tới tiền tài địa vị nhà họ Thẩm, cậu chỉ quan tâm đến người nhà mình.

Từ lúc Trình Cối kích thích Nguyên Sênh lần thứ hai, Thẩm Chấp đã hạ quyết tâm khiến cho vợ chồng kia không chiếm được bất cứ cái gì mà họ muốn.

Sự cố chấp này trong lòng cậu giống như dây leo chui từ dưới đất lên nảy mầm càng ngày càng mạnh mẽ, mãi đến khi Kỷ Nhiễm xuất hiện.

Cho dù ngay từ đầu cô kháng cự cậu nhưng cô vẫn là ánh mặt trời nhỏ của cậu, cậu liều mạng muốn sinh trưởng về phía cô, muốn dựa vào gần hơn, muốn vì cô mà trở nên tốt hơn.

Kỷ Nhiễm thổi tan sương mù trong lòng cậu, làm cho Thẩm Chấp thấy rõ lòng mình.

Kỷ Nhiễm khẽ nói: “Vì vậy anh mới thi đứng cuối à?”

Mũi Kỷ Nhiễm chua xót, hỏi câu này cổ họng còn nghẹn ngào.

Thẩm Chấp nhìn qua cô, có chút tự giễu: “Rất ngu xuẩn đúng không?”

Cậu không thể trả thù trên phương diện nào khác chỉ có thể dùng cách địch tổn hại 1000 bản thân mình tổn hại 800 này.

Kỷ Nhiễm ngẩng đầu lên, cắn môi, cơ hồ nghiến răng nói: “Đột nhiên em muốn đánh người.”

Thẩm Chấp không hiểu lời cô nhưng thấy đôi mắt cô gái nhỏ đỏ bừng bèn dịu dàng dỗ dành: “Muốn đánh ai, anh đánh giúp em.”