Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Ảnh căn bản không để ý đến những chi tiết này, cậu chỉ biết nếu làm không tốt, Chu Tường sẽ hủy hôn ước với nhà Vu, đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.

“Ngài Chu!” Cậu dùng sức siết chặt Chu Tường mà khẩn cầu: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý xúc phạm ngài, tôi chỉ muốn giải thích cho ngài rõ, tôi rất xem trọng cuộc hôn nhân này, tuyệt đối không có nửa phần qua loa!”

Trong tai Chu Tường ầm ầm vang vọng, căn bản không nghe nổi đối phương đang nói gì, hắn chỉ biết là, chính mình đang dán chặt vào cái lồng ngực lưu manh này, gió thổi không lọt!

Gió thổi không lọt!

Mặt hắn bắt đầu đỏ rần lên…

“Đồ vô liêm sỉ!” Chu Tường run rẩy, lúc thì cảm nhận được cơ ngực nóng bỏng đẫm mồ hôi, lúc thì thấy cánh tay tên này bám chặt không buông khiến người bực bội, hắn tức tới mức thở không ra hơi: “Còn không mau thả tôi ra?”

“Ngài rốt cuộc cũng nghe tôi giải thích sao?” Tiêu Ảnh cảm thấy lồng ngực mình như được tự do, không còn bị bóp nghẹt nữa, cậu yên lòng thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”

Cậu ngừng một chút, vẫn hơi sợ Chu Tường chạy mất, nên đổi từ siết chặt tay thành ôm vai: “Xin mời, ngài Chu.”

Thái tử nhà họ Chu được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ thấy tình cảnh của mình, bị người ta ép phải quay lại, lại có vẻ còn bị người ta buộc phải kết hôn, hắn tức đến mức suýt thì văng tục: “Vu Phong, cậu có ý gì?”

Nhịn không nổi nữa muốn bước chân vào Chu gia đến vậy à?

Ngay cả mặt mũi cũng không cần luôn?

Chu Tường không tin một thằng con trai lại có thể vì lợi ích của gia tộc mà vứt bỏ toàn bộ liêm sỉ của chính mình.

“Ngài Chu sao lại hỏi như vậy? Tôi muốn kết hôn với ngài chứ sao?” Tiêu Ảnh vốn là một người ngay thẳng, đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và Vu Phong, lúc bình thường còn bắt chước dáng vẻ của Vu Phong, nhưng lúc bối rối thì chỉ biết đi đường thẳng.

Mà hôm nay, cậu rất là bối rối.

“Cậu…..” Chu Tường nghẹn họng, trừng mắt nhìn thanh niên mới gặp lần đầu, hắn tiếp thu không nổi cái phong cách bất cần, phóng đãng này của đối phương!

“Đến rồi.” Lúc hắn còn đang tức giận, Tiêu Ảnh đã lẳng lặng mang hắn tới phòng khách, tự mình dẫn hắn đến chỗ ghế ngồi: “Ngài Chu muốn uống trà Long Tỉnh(1) hay Bích Loa Xuân(2), để đứa em này tự pha cho ngài một ấm, coi như là bồi tội.”

“Cậu nói gì?” Dường như Chu Tường nghe được chuyện gì khiến hắn giận tím mặt, bàn tay trắng nõn đã quen sống trong nhung lụa vỗ cái rầm vào khay trà làm bằng gỗ hoàng hoa lê(3): “Tôi cùng một thế hệ với cha cậu, cậu có tư cách gì mà dám xưng em trước mặt tôi?”

Đúng là làm xằng làm bậy!

Tiêu Ảnh bối rối, thì ra mình đến tư cách khiêm tốn làm em cũng không có…

Cũng may tính tình cậu rất cương quyết, vô cùng ham học hỏi, lại còn cố chấp.

Tiêu Ảnh lập tức nói: “Chú(4) đừng tức giận, là do đầu óc cháu không tỉnh táo, không biết thân biết phận, bây giờ cháu sẽ châm trà xin lỗi ngài.”

Vì Vu Phong, vì Vu gia, cậu làm gì cũng không oan ức.

Cậu lập tức cầm lấy tay Chu Tường vỗ lên, vuốt nhẹ: “Tay chú có đau không? Có muốn đi băng bó chút không?”

Có lẽ Chu Tường bị dọa sợ rồi, đến nỗi quên cả động tác, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy ngón tay đang xoa trên chiếc nhẫn phỉ thúy của mình.

Lúc Chu Tường phản ứng lần thứ hai, hắn lập tức rút tay về giấu trong ống tay áo mùa thu, hai tay siết chặt thành đấm: “Cút đi pha trà!”

Tiêu Ảnh: “Vâng vâng vâng.”

Cậu cũng không dám hỏi lại Chu Tường, rốt cuộc là hắn thích uống Bích Loa Xuân hay Long Tỉnh.

Chỉ sợ tình huống này, có cho Chu Tường uống rượu Quỳnh Tương, thì hắn cũng không cao hứng nổi.

Nhưng mà Tiêu Ảnh vẫn ngoan ngoãn pha hai chén Bích Loa Xuân, một chén cho Chu Tường, một chén cho ông nội Vu đang lén lút giơ ngón tay cái với cậu.

Ông ghé vào tai cậu khẽ giọng: “Làm một thằng đàn ông đích thực là phải vậy, Phong Nhi cứ thể hiện tiếp đi.”

Xong lại nở nụ cười nhìn Chu hiền chất ngồi đối diện.

“Hừ.” Chu Tường nhấp một ngụm trà, miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình lại cho ổn định.

“Chú thân cao bảy thước, khí chất bất phàm, mặt sáng như ngọc, con người tao nhã lại sâu sắc, thật đúng là tướng mạo đẹp, chỉ sợ Phan An(5) thời cổ cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Khụ!” Chu Tường suýt chút nữa thì phun sạch chỗ Bích Loa Xuân trong miệng ra, ho tới đỏ cả mắt, trợn trừng nhìn Tiêu Ảnh: “Cậu, cậu cái tên này…” Sao mồm mép cợt nhả thế kia hả!

Vừa nghe đã biết là một tay tình trường lão luyện, một tên công tử nhà giàu không sạch sẽ!

“Chú bị sặc à? Mau lấy khăn giấy lau chút đi.” Tiêu Ảnh rút hai miếng khăn giấy ra đưa cho Chu Tường, lại cảm thấy hành động của mình phải có thành ý, vậy nên cúi thẳng xuống bên ghế Chu Tường, lau sạch chỗ nước dính trên khóe miệng đối phương.

Chu Tường cứng đờ người, đặc biệt là ngón tay của Tiêu Ảnh còn chạm phải môi hắn trong chốc lát, cảm xúc tê dại xa lạ khiến cán bộ kỳ cựu ba mươi tuổi còn chưa mất “zin” như hắn sợ hãi: “Cậu làm gì đấy? Tránh ra! Tôi không cần!”

“Được rồi…” Tiêu Ảnh ngơ ngác, thật ra điều cậu muốn nói là đã lau xong rồi.

“Còn nữa!” Chu Tường liếc cậu một cái, cắn răng nói: “Cậu đi mặc quần áo vào trước đi.”

Ông nội Vu ở bên cạnh phụ họa thêm: “Đúng vậy, Phong nhi cứ đi mặc quần áo vào trước đã, cởi trần đi lại trước mặt người ta thì còn ra thể thống gì nữa.”

Tiêu Ảnh ngượng ngùng, cảm thấy có chút xấu hổ: “Vâng, vậy ông tiếp đãi chú Chu trước nhé, con đi một lát sẽ quay lại.”

Chu Tường ngoảnh mặt đi không muốn nhìn cậu, hầu kết hơi cử động.

Chờ đến khi Tiêu Ảnh mặc quần áo xong, lần thứ hai quay lại phòng khách, thì cậu phát hiện sắc mặt Chu Tường đã khôi phục vẻ lãnh đạm, còn có hơi lạnh lùng và âm trầm.

Chỉ lúc nào nhìn thấy cậu thì ánh mắt mới nổi lên chút tức giận.

Điều này khiến đầu óc Tiêu Ảnh trở nên rối rắm, vội nghĩ xem có phải mình xin lỗi còn chưa đủ thành ý hay không?

“Phong Nhi.” Ông nội Vu chịu không nổi bầu không khí như vậy, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho đứa cháu thứ hai: “Mau lên, tới ngồi bên cạnh chú Chu đi, nói suy nghĩ của con cho chú Chu nghe.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt hai người trong phòng liền đổ về một chỗ.

Tiêu Ảnh vội dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua phía bên kia ngồi xuống, Chu Tường há mồm không nói được gì, chỉ đành ném cho cậu ánh mắt hình viên đạn: “Lưu manh.”

Tiêu Ảnh thật không hiểu, mình ngồi ghế nhà mình thì liên quan gì tới lưu manh?

Tiêu Ảnh nói: “Chú Chu, ngài có yêu cầu gì với cháu thì cứ nói đi, chỉ cần trong phạm vi cháu làm được.”

Chu Tường vừa bình tĩnh xong lại bắt đầu nổi giận, cái gì gọi là có yêu cầu đối với cậu ta thế, sao hắn phải có yêu cầu với cậu: “Thứ cho tôi nói thẳng, có phải cậu đánh giá cao bản thân mình quá không?”

Chuyện kết hôn hắn còn không thèm để trong lòng, vậy mà đối phương cứ làm như… làm như mọi chuyện đã định vậy!

Ai thèm kết hôn với cậu ta!

Bích Loa Xuân trong tay nặng nề đặt xuống bàn trà.

Tim Tiêu Ảnh run lên, suýt chút nữa đã chạy thẳng qua ôm lấy hai chân của Chu Tường, chẳng qua mọi chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đấy: “Chú đừng nóng giận, cháu không có ý đó, do cháu không biết ăn nói thế nào…”

Chu Tường lại nổi giận, bàn trà gỗ hoàng hoa lê lại chịu tội lần nữa: “Cậu không biết ăn nói?! Cậu không biết ăn nói chỗ nào?!” Đùa nhau à, có ai ăn nói vụng về mà nói được câu thân cao bảy thước không?! Nói được câu tao nhã sâu sắc không?!

Cái này mà còn bảo là không biết ăn nói, vậy thì lũ mồm miệng ngu xuẩn thì phải gọi thế nào?!

Tiêu Ảnh bị mắng tới mức máu chó tạt đầy đầu, không dám mở miệng nói lời nào.

“Chu hiền chất, bớt giận bớt giận.” Ông nội Vu nhìn không nổi, đánh bạo khuyên vài câu: “Cậu hiểu nhầm Phong nhi rồi, thằng bé là một người thật thà, lời vừa nãy kia nhất định là nghĩ thật lòng rồi thốt ra đấy.”

Tiêu Ảnh vội nói: “Đúng vậy đúng vậy.”

Chuyện kết hôn đột nhiên trở nên không ổn định, khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực.

“Hừ.” Dường như Chu Tường nghe rất lọt tai mấy câu của ông nội Vu, ngay lập tức bình tĩnh lại được chút, sau đó cầm chén Bích Loa Xuân bị hắn đặt xuống kia, kiên nhẫn uống một ngụm: “Các người phải biết rằng, Chu gia không quan trọng có đồng minh hay không…”

Ông nội Vu vội vàng nói: “Đúng vậy, mọi thứ đều là Vu gia muốn dựa vào hiền chất. Haiz, con không cười cha, bác cũng không còn cách nào.” Bằng không cũng sẽ không để đứa cháu duy nhất có tố chất đi kết hôn với nhà họ Chu: “Hiền chất,” ông cầu xin thanh niên ngồi đối diện: “Phong nhi là đứa trẻ tốt nhất mà ta nuôi lớn, nói gì thì nói cũng chỉ mong cậu nuôi dạy nó khoảng ba bốn năm, đến lúc đó hiền chất có muốn ly hôn hay tái giá, thì đều tùy ý hiền chất.”

Chu Tường lạnh lùng nhìn ông nội Vu, con cáo già này, nói tới nói lui còn không phải đem đứa cháu ra tính toán ư, cái gì mà dạy dỗ ba bốn năm, phi, mò được chỗ tốt muốn nhờ cậy thì có, cũng không nhìn xem Chu Tường hắn là cái loại tính nết gì.

“Cũng được.” Chu Tường đột nhiên đổi giọng, vừa rồi còn vô cùng mâu thuẫn, nháy mắt như đã nghĩ thông suốt, nói: “Tôi tình nguyện cưới cậu ta vào cửa, nhưng mà, tôi có điều kiện.”

Ấn đường Tiêu Ảnh nảy một cái, cậu có linh cảm không lành.

Ông nội Vu tỏ vẻ hạnh phúc tới quá mức đột ngột, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì? Cậu cứ việc nói ra.”

Chu Tường nhìn ông nội Vu, cười lạnh một tiếng: “Chu mỗ một khi đã cưới Vu nhị thiếu gia nhà ông, thì cậu ta chính là người của nhà họ Chu, không còn bất kỳ mối quan hệ gì với nhà Vu các ông nữa, ông có hiểu ý tôi không?”

Ông nội Vu sửng sốt, ánh mắt phức tạp gật gật đầu, điều này ông hiểu.

“Thứ hai, nếu cậu ta đã theo tôi, thì trừ tôi ra, trong lòng hay trong mắt đều không thể có thêm người khác.” Chu Tường đột nhiên nhìn Tiêu Ảnh, ánh mắt sắc bén mà nham hiểm: “Vu Phong, cậu làm được không?”

Tiêu Ảnh nghe thấy tên anh Phong ngu ngốc của cậu, không chút áp lực mà gật đầu: “Chú Chu, cháu làm được.”

Thấy cậu trả lời không hề do dự, sắc mặt Chu Tường lúc này mới tốt lên được một chút, chỉ là hắn vẫn có phần chưa tin lắm: “Thật không?”

Tiêu Ảnh nào dám lắc đầu: “Thật, cháu ngây thơ trong sáng, trong lòng không có ai, về sau kết hôn cùng ngài, thì trong lòng cũng chỉ có mình ngài.”

“Ha.” Chu Tường nghe được câu ngây thơ trong sáng, trong lòng không có ai này, tâm tình lại tốt thêm chút nữa: “Có cho cậu cũng không dám nói dối.” Hắn cúi đầu nhấp thêm ngụm trà, sau đó nhấc chén trà đưa cho Tiêu Ảnh: “Châm nước đi.”

Ông nội Vu sáng mắt lên, biết mọi việc đã thành, vội vàng thúc giục Tiêu Ảnh: “Phong nhi, đứng đờ ra đấy làm gì, mau đi châm nước cho chú Chu.”

Tiêu Ảnh nhận lấy chén, rót thêm ít nước mang tới, Chu Tường muốn gây khó dễ với cậu, giả vờ như không thấy.

Tiêu Ảnh trong lòng thầm niệm chờ kết hôn xong về sẽ cho hắn biết tay, ngoài mặt lại thành khẩn nói: “Chú thân ái ơi, chú mau nhận trà đi, chú cứ như vậy sẽ khiến lòng cháu hoảng hốt đấy.”

“Được rồi, im miệng đi.” Chu Tường nhận chén trà, trợn mắt tức giận, hắn có vẻ rất phẫn nộ với cái miệng nói toàn lời cợt nhả kia của Tiêu Ảnh, thấp giọng đe dọa: “Lần sau cậu còn dám nói câu nào như thế nữa, tôi sẽ lập tức cắt lưỡi cậu.”

*********

Chú thích:

(1) Trà Long Tỉnh: hay còn gọi là Ngự trà, là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Nó hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5. Loại trà này khi được ngâm vào nước thì sinh ra màu vàng lẫn xanh lá cây, mùi thơm dịu, vị đậm, có chứa Vitamin C và axit amin.



chapter content





(2) Trà Bích Loa Xuân: là một loại trà xanh nổi tiếng được trồng ở vùng núi Động Đình gần hồ Thái ở Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc. Bích Loa Xuân có màu sắc xanh biếc, tụ phấn trắng và kết thành từng cụm uốn cong.



chapter content





(3) Gỗ hoàng hoa lê: Ở Việt Nam loại gỗ này được gọi là gỗ sưa, đây là loại gỗ thường dùng để sản xuất ra những thứ đồ đắt tiền và tiến cung vua, nó còn được cho là loại gỗ bền, có sức chống chịu cao. Giá của gỗ sưa thường được tính bằng tiền triệu theo từng cân.

(4) Ở đây Tiêu Ảnh gọi Chu Tường là “thế thúc” (世叔), có nghĩa là người chú không có quan hệ huyết thống mà chỉ quen biết qua kết giao.

(5) Phan An: Một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc thời cổ, ông tên tự là An Nhân, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông là nhà văn nổi tiếng thời Tây Tấn, đồng thời cũng là một mỹ nam, nhưng vì bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu chốn cung đình nên bị xử tru di tam tộc. Người ta thường dùng câu “Đẹp như Phan An” để chỉ những người có giá trị nhan sắc rất cao.

Lảm nhảm: Ôi bạn công xấu tính thật sự luôn ý =))) Chờ cưới nhau xong thì ăn đủ nha =