Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 53: Uy hiếp




Lúc này, Lâm Ngọc Lam nói: “Thái Linh và bạn trai cô ta có ngu không vậy? Của anh ta còn không cứng lên được, làm sao mà làm chuyện đó với cô ta được?”

Sở Tuyết Tương trêu: “Ngọc Lam, cậu có vẻ hiểu chuyện này thế. Nói, cậu có kinh nghiệm rồi đúng không?”

“Làm gì có chứ”, Lâm Ngọc Lam khẽ đưa mắt nhìn tôi, nói tiếp: “Tớ là gái còn trinh trắng đấy”.

“Xí, cậu không phải được Trương Sơn Thành “khai quang” cho rồi còn gì?” Sở Tuyết Tương đáp.

Lâm Ngọc Lam nói lại ngay: “Đó làm gì tính là “khai quang”! Cậu ta yếu sinh lý đấy, biết chưa?”

Tôi nghe xong thì thấy rất khó chịu, hậm hực cắt ngang câu chuyện của họ: “Hai người tìm tôi có việc gì?”

Lâm Ngọc Lam đáp: “Bố chồng tôi bảo tôi đi bẻ ngô, nhưng tôi bận quá, làm không nổi, nên gọi cậu đi thay”.

“Tôi không đi, tôi còn phải đi làm ở phòng khám thôn nữa”, tôi từ chối ngay tức khắc.

“Ê, Trương Sơn Thành cậu được lắm, cậu nghĩ mình là bác sĩ thật à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không đi thu hoạch ngô giúp tôi, tôi sẽ kể chuyện của cậu và chị Ngọc Liên cho cả làng nghe!”, Lâm Ngọc Lam uy hiếp tôi.

“Chuyện với chị Ngọc Liên? Chuyện gì cơ?”, Sở Tuyết Tương lập tức tò mò hỏi.

Tôi nói như không có việc gì: “Tôi với chị Ngọc Liên thì có chuyện gì được?”

Lâm Ngọc Lam ngẩng cao đầu, giọng hằm hè: “Tự cậu biết”, sau đó lại nhỏ giọng nói với Sở Tuyết Tương: “Tuyết Tương, tớ nói cậu nghe, cậu ta với chị Ngọc Liên...”

“Được rồi được rồi, tôi phải đến phòng khám thôn làm thật mà, mới ngày đầu đi làm đã bỏ việc thì ông trưởng thôn sẽ chửi chết tôi mất”. Thấy Lâm Ngọc Lam nhíu mày, tôi nói vội: “Nhưng mà tôi có thể nhờ một người khác giúp chị”.

Lâm Ngọc Lam hỏi: “Ai cơ?”

“Lôi Đắc Mã”, tôi nói.

“Cậu đùa phải không? Sao ông ta có thể đi bẻ ngô thay tôi được?”, Lâm Ngọc Lam hai tay chống hông, nhìn tôi chằm chằm, như là sợ tôi chạy mất.

Tôi giải thích: “Chị uy hiếp được tôi mà không uy hiếp được Lôi Đắc Mã à? Chị xem qua điện thoại của ông ta rồi còn gì? Nếu mấy việc ông ta làm bị người khác biết được thì ông ta chẳng bị dân làng đánh chết ấy chứ. Chị lấy chuyện này ra mà uy hiếp ông ta, bắt ông ta làm việc cho chị”.

Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương nhìn nhau, do dự: “Thế này có ổn không?”

“Chắc chắn là được, nếu không được thì tôi sẽ đi bẻ ngô cho chị”, tôi nói chắc.

Lâm Ngọc Lam xoè tay ra trước mặt tôi, nói: “Đưa đây”.

“Cái gì cơ?”, tôi hỏi.

Lâm Ngọc Lam nói: “Đưa điện thoại của Lôi Đắc Mã đây”.

“Cái điện thoại này không thể đưa cho chị được, nếu bị Lôi Đắc Mã cướp mất thì làm thế nào? Chị cứ nói là hai người biết bí mật của ông ta, bắt ông ta đi làm việc, nếu ông ta không làm thì sẽ nói cho mọi người biết việc ông ta chụp trộm dân làng. Còn cái điện thoại này, chị cứ nói là một người có máu mặt đang giữ”.

“Được, thế thì tôi đi tìm Lôi Đắc Mã”, nói xong Lâm Ngọc Lam đang định đi, nhưng Sở Tuyết Tương lại ngăn cô ta lại, nói: “Tớ nghĩ Lôi Đắc Mã không dễ uy hiếp thế đâu, nếu làm không khéo sợ là ông ta lại đổ cho chúng ta trộm điện thoại của ông ta đấy”.

“Chị nắm được điểm yếu của ông ta, chị sợ cái quái gì, mau đi đi, mạnh dạn lên! Cứ coi Lôi Đắc Mã như con ngựa mà sai bảo!”, tôi nói.

Lâm Ngọc Lam nghĩ một lát rồi nói: “Nói đúng lắm, Lôi Đắc Mã dám chụp trộm con gái trong thôn, đúng là loại sâu mọt, chúng ta phải trừng phạt ông ta. Tuyết Tương, chúng ta đi tìm ông ta ngay đi”.

Sau khi Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương đi, tôi liền đến phòng khám thôn.

Phòng khám được quét dọn sạch sẽ như mới. Tôi mới đi chưa bao lâu mà đã có thêm mấy bệnh nhân, nhưng thường chỉ là bệnh vặt, uống vài thang thuốc là khỏi.

Đến chiều, Lâm Ngọc Lam đến phòng khám, sắc mặt hớn hở, nói với tôi: “Cách của cậu hữu dụng đấy, tôi bắt Lôi Đắc Mã đi bẻ ngô, thế mà ông ta ngoan ngoãn đi ngay. Nhưng mà ông ta đòi tôi trả lại điện thoại cho ông ta”, nói xong cô ta giơ tay lên trước mặt tôi, đòi: “Cậu trả lại điện thoại của ông ta cho tôi”.

“Không được, nếu chị trả điện thoại cho ông ta thì chị đâu còn nắm được điểm yếu nào của ông ta nữa, sau này chị không uy hiếp được ông ta đâu”, tôi đáp.

Lâm Ngọc Lam mặt đầy khinh bỉ: “Cậu đần à, tôi chỉ cần chuyển số ảnh ông ta chụp trộm con gái trong thôn đến máy tôi là được”.

Tôi lấy máy của Lôi Đắc Mã ra đưa cho Lâm Ngọc Lam, ngay sau đó, Lâm Ngọc Lam lấy luôn máy mình ra, bật bluetooth, chuyển hết ảnh chụp trộm trong máy Lôi Đắc Mã sang máy mình.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Tên Lôi Đắc Mã đã lén đi theo Lâm Ngọc Lam đến đây, chắc là muốn biết ai đang giữ điện thoại của ông ta, bây giờ ông ta đang đứng ngoài kia nghe lén đấy”.

Tôi kéo Lâm Ngọc Lam sang một bên, nhỏ giọng nói với cô ta việc này, Lâm Ngọc Lam vô cùng sửng sốt, vội vã cất điện thoại đi. Tôi nháy mắt ra hiệu cho Lâm Ngọc Lam, cô ta vô cùng thông minh, nhìn ra phía cửa, cố ý nói to: “Trương Sơn Thành, hôm nay bụng tôi khó chịu quá, cậu khám cho tôi đi”.

“E là chị ăn nhiều ngô quá, khó tiêu ấy mà”, tôi đường hoàng nói.

Lôi Đắc Mã đi vào, nhìn thấy tôi với Lâm Ngọc Lam, đã đánh phủ đầu ngay: “Trương Sơn Thành, mày trộm điện thoại của tao đúng không?”

“Tôi có biết dùng điện thoại đâu, tôi trộm máy ông làm gì? Huống chi tôi đâu phải trộm, đâu có giống ai kia, làm mấy việc lén lút lưu manh vô liêm sỉ...”

“Mày!”, Lôi Đắc Mã giơ tay lên định đánh tôi, Lâm Ngọc Lam đột nhiên nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi về trước”, nói xong, cô ta liền chạy ra ngoài cửa.

Lôi Đắc Mã nhìn theo bóng lưng mảnh mai và cặp mông căng mẩy được quần bò bao chặt lấy của Lâm Ngọc Lam, không hề tức giận nữa, mà nói với tôi: “Nghe nói, cậu biết chữa bệnh?”

“Biết chút ít, có việc gì không?”

Lôi Đắc Mã nói: “Vợ chồng tôi lâu lắm không này kia rồi, hình như cô ấy không muốn quan hệ với tôi. Cậu có cách nào khiến cô ấy chủ động cởi quần áo nằm sẵn đó đợi tôi không?”

“Không”, tôi đáp không hề do dự.

“Không? Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc. Mau kê đơn thuốc cho tôi đi, cái loại mà phụ nữ ăn vào sẽ hứng tình ngay ấy”, Lôi Đắc Mã gằn giọng nói.

Tôi thử bày kế cho Lôi Đắc Mã: “Có thể vợ ông bị dị ứng với tinh dịch của ông, sau khi quan hệ với ông thì chị ta sẽ khó chịu, thậm chí có thể tái phát bệnh nào đó, thế nên mới không cho ông chạm vào. Ông chỉ cần đeo bao vào, để tinh dịch không bắn vào trong cơ thể vợ ông là được”.

“Thật sao?”, Lôi Đắc Mã bán tín bán nghi.

“Tin hay không tuỳ ông”, tôi mặc kệ Lôi Đắc Mã, vừa nhớ lại việc ông ta muốn cưỡng bức Triệu Linh Nhi trên núi là tôi hận không thể nghiền ông ta thành tro ngay tức khắc.

“Hay cậu cứ kê cho tôi một đơn thuốc phụ khoa đi, chỉ cần để vợ tôi chủ động một lần là được”, Lôi Đắc Mã nói.

“Tôi không có thuốc đó thật, nếu ông muốn đối phó với bệnh của vợ ông theo kiểu này, thì lên trấn mua một bình thuốc mê hồn là xong ngay còn gì. Xịt cho chị ta một phát, chị ta sẽ quấn lấy ông như ăn phải thuốc kích dục ngay”, tôi nhớ lại vẻ sung sướng đến cùng cực của Viên Khắc Lương.

Mắt Lôi Đắc Mã sáng lên, khoé miệng nhếch lên, cứ như là nhớ ra chuyện gì vui lắm, cười hềnh hệch mấy tiếng.

“Khụ khụ”, tiếng ho khan của ông trưởng thôn cất lên.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trưởng thôn loạng choạng bước lại gần.