Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 436: Sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương




Tiên nữ Thanh Thuỷ gọi điện cho Trần Kế Tần: "Về thôn ngay lập tức, đợi tôi ở cổng thôn!"

Không đợi Trần Kế Tần trả lời, cũng không cần biết Trần Kế Tần đang làm gì, cô ấy cúp máy luôn.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nằm trên ghế sau, vô cùng yếu ớt, tôi hỏi: "Tiên... Tiên nữ... Tình hình hiện tại như thế nào rồi? Cô... còn chống đỡ được không?"

Tiên nữ Thanh Thuỷ trả lời: "Tim của ngươi đã thủng nhiều lỗ, các cơ quan của ngươi đang chảy rất nhiều máu, lưu lượng máu trong động mạch và tĩnh mạch ngày càng chậm, đang bắt đầu ngừng lại".

"Cơ thể ngươi sẽ khô dần cho đến khi chết..."

Tôi sững sờ: "Tiên nữ, rốt cuộc còn cách nào cứu tôi được không?"

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nhờ sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương, bây giờ sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang bảo vệ cơ thể của ngươi, trì hoãn sự suy kiệt của cơ thể ngươi, cộng với việc ta đang kiểm soát cơ thể ngươi, trong vòng mười hai tiếng, ngươi không chết được".

"Chỉ cần ta có thể tới hồ nước ở vách núi, ta mới có thể cứu ngươi..."

"Bây giờ đừng làm phiền ta, ta phải quan sát từng bộ phận trên cơ thể ngươi mọi lúc, nếu không, ngươi thật sự sẽ chết..."

Tôi lo lắng không thôi, thời gian dường như trôi qua rất chậm.

Hơn hai tiếng sau, xe dừng ở cổng thôn chúng tôi, xe của Trần Kế Tần cách chúng tôi hơn mười mét.

Trần Kế Tần ngay lập tức xuống xe rồi đưa tôi vào xe của anh ta.

Cặp người yêu đó đã lái xe rời đi, họ đã nhận tiền của tôi, nên đương nhiên họ sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Trần Kế Tần và Trương Lệ rất sợ hãi khi nhìn thấy tôi bê bết máu, mặt mày tái mét, họ hỏi rất nhiều nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời mà chỉ nói: “Trần Kế Tần, anh có nhớ vách núi mà chúng ta từng đi qua không? Đưa tôi đến đó".

Trương Lệ sợ đến tái mặt, nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nức nở, nói: "Sơn Thành, sao lại không đi bệnh viện mà đi tới vách núi đó làm gì? Vết thương của anh nghiêm trọng quá".

"Tay anh quá lạnh, mạch đập của anh, mạch đập của anh rất yếu, cứ như không còn đập nữa..."

Tiên nữ Thanh Thuỷ ho nhẹ một tiếng: “Anh vốn là bác sĩ, anh biết rõ vết thương của mình. Đừng lo lắng, chỉ cần đưa anh đến nơi anh vừa nói, anh sẽ không sao".

"Bây giờ, đừng làm phiền anh...", tiên nữ Thanh Thủy rất khó chịu, dường như cứ mở miệng nói chuyện là cô ấy sẽ chịu rất nhiều đau đớn.

Trần Kế Tần khởi động xe, phóng nhanh về phía trước: "Đại ca, anh cố gắng gượng, tôi đưa anh đi đây".

Hai người họ thấy tôi vô cùng yếu, không còn sức để nói, khóe miệng còn ứa máu nên không hỏi nhiều, không cho tôi nói nữa.

Trần Kế Tần lập tức lái xe đến cuối thôn, Trương Lệ chỉ băng bó qua vết thương trên người cho tôi, sau đó Trần Kế Tần cõng tôi lên núi, chạy thật nhanh.

Cả đường đi Trương Lệ cứ khóc suốt, lo lắng không thôi.

Trần Kế Tần mệt rồi nên Trương Lệ thay anh ta cõng tôi.

Dù gì thì Trương Lệ cũng là một cảnh sát, cô ấy có sức khỏe tốt, mạnh mẽ mà cũng thường xuyên tập thể dục.

Hai người cả chặng đường đi thay nhau cõng tôi, sau hơn năm mươi phút, cuối cùng họ cũng đưa tôi đến mép vách núi.

Cả hai cũng đã kiệt sức, ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

“Hai người trở về đi, có khả năng tôi sẽ ở đây vài ngày”, nói xong, tiên nữ Thanh Thủy leo xuống vách núi.

“Đại ca!”

“Sơn Thành!”

Phía trên vọng xuống tiếng kêu hoảng hốt của hai người, họ tưởng là tôi nhảy khỏi vách núi.

Sau khi đáp xuống mặt đất phía dưới vách núi một cách an toàn, tiên nữ Thanh Thủy lê người, bước đi một cách chệnh choạng, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tiên nữ Thanh Thủy cũng bắt đầu không ổn nữa, sức sống trong cơ thể tôi đang mất đi nhanh chóng, đã không còn sức mạnh nào để điều khiển cơ thể nữa, cô ấy cũng đang rất cố gắng.

Xung quanh toàn là đầm lầy, chướng khí ở khắp mọi nơi.

Mãi đến bảy, tám phút sau, tiên nữ Thanh Thủy mới đến được bên hồ.

Hồ nước trong xanh, trên bờ có rất nhiều khóm hoa đủ màu sắc, trong môi trường đầm lầy này thì ngột ngạt vô cùng.

“Thụ Yêu…”, tiên nữ Thanh Thủy ngồi trên mặt đất, giọng nói rất yếu ớt, ánh mắt cô ấy bình tĩnh, nhìn về phía mặt hồ: “Ban đầu, ngươi bị trấn áp dưới đền thờ, vĩnh viễn không thể thấy tương lai, cho dù ta không hủy diệt bản thể của ngươi, cuối cùng ngươi cũng sẽ bị các pháp sư khác phát hiện và giết chết".

"Ông trời có đức hiếu sinh, ta và ngươi đều là yêu quái, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi. Ta để ngươi ở đây tu luyện, tin rằng linh lực ở đây giúp ích rất lớn cho ngươi, bản thể của ngươi sẽ nhanh chóng thành hình" .

"Bây giờ ta gặp đại nạn, chỉ có linh lực nghìn năm của ngươi mới có thể cứu ta, giữ mạng cho ta".

"Thụ Yêu, nếu hôm nay ngươi giúp ta, sau này ta sẽ báo đáp ngươi gấp mười lần".

Thụ Yêu? Tiên nữ Thanh Thủy đang kêu gọi linh hồn cây phía dưới đền thờ trước đó.

Linh hồn cây có thể cứu tôi!

Một lúc sau, trên mặt hồ phẳng lặng có từng đợt sóng nhỏ, sau đó, bỗng có một dây mây màu xanh biếc lao lên khỏi mặt nước, từ từ vươn đến bờ, bắt đầu quấn lấy người tôi.

Dây mây này giống hệt dây mây bên dưới đền thờ trước đây, chỉ khác là màu sắc sáng hơn một chút.

Thụ Yêu quấn lấy cơ thể tôi nhấn chìm xuống hồ.

Càng xuống phía dưới càng có nhiều dây mây quấn lấy tôi, tôi có thể nhìn thấy tôi đang rơi xuống đáy hồ.

Bên dưới là hồ rất rộng, nước hồ trong vắt, có thể nhìn thấy mọi vật trong bán kính từ bốn mươi đến năm mươi mét.

Trong hồ không có cá, có thể nhìn thấy một số hòn đá hình thù kỳ lạ, cũng có thể cảm nhận được một chút linh khí mờ ảo.

Linh khí màu xanh nhạt tỏa ra trong nước, biến cả hồ nước trở thành một không gian thơ mộng, rất đẹp mắt.

Chính giữa đáy hồ có một cây đại thụ cao hơn năm mét cành lá xum xuê, điều kỳ lạ là hình dáng cành lá chính là những dây mây này, nói cách khác là linh hồn cây mà trước đây chúng tôi đã gửi tới chỗ này, nay đã sinh trưởng. Nó đã trở thành một cây đại thụ cao năm mét!

Sức mạnh màu xanh lá tỏa ra từ dây mây, đi vào cơ thể dọc theo vết thương của tôi.



Khi Thụ Yêu đang chữa trị cho tôi, từ trong ngọc bội Cửu Dương cũng toả ra luồng sức mạnh màu trắng bí ẩn chảy vào tim tôi.

Tôi vẫn đang quan sát mọi thứ từ góc độ của một người đứng ngoài, tôi không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì trong cơ thể mình. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tiên nữ Thanh Thuỷ.

Tôi thấy làn da trắng lạnh của mình dần xuất hiện sắc máu, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của tiên nữ Thanh Thuỷ.

Ngọc bội Cửu Dương đã trở nên trắng tinh, sức mạnh phía trên càng ngày càng nhiều, khoảng nửa tiếng sau, tôi phát hiện ngọc bội Cửu Dương đang nứt ra từng chút!

Tôi vô cùng ngạc nhiên!

“Đừng ngạc nhiên”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Mạng sống của ngươi có thể cứu được là nhờ vào sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương”.

"Dòng máu của ngươi đã kích hoạt ngọc bội Cửu Dương, có nghĩa là ngọc bội Cửu Dương đã chọn ngươi làm chủ nhân".

"Cũng chỉ có người mang thể chất Cửu Dương, dòng máu của người đó mới có thể kích hoạt sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương và trở thành chủ nhân thực sự của ngọc bội Cửu Dương".

"Ngọc bội Cửu Dương không phải bị nứt, mà là nó đang từ từ hoà vào làm một với ngươi, hòa vào dòng máu của ngươi, kết hợp với sức mạnh có thuộc tính mộc của Thụ Yêu nghìn năm mới có thể hoàn toàn hồi phục trái tim của ngươi".

Chủ nhân? Hoà vào làm một?