Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 405: Tôi là ông chủ




Lý Cương nhàn nhạt nói: "Còn thiếu hơn mười tám triệu tệ".

Tôi bật cười, nói: "Giám đốc Lý, tất cả số tiền còn lại ghi tên tôi đi, bao gồm cả tiền của các bạn học và toàn bộ những tổn thất khác, tất cả đều ghi tên tôi".

Lý Cương vô cùng lễ phép với tôi, mỉm cười rồi nói: "Tổng giám đốc Trương, không có vấn đề gì. Anh có thể trả tiền bất cứ khi nào anh muốn".

“Cũng không phải viết giấy nợ đâu”.


Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Lư Phi Phi thiếu nợ, nhà hàng không đồng ý, nhưng Lư Phi Phi có thân phận gì chứ, cô ta là con gái của Lư Thần Dương đó!

Mà tôi chỉ cần nói bâng quơ một câu, không cần phải viết giấy nợ mà giám đốc đã đồng ý rồi!


Nhà hàng không nể mặt Lư Phi Phi mà nể mặt tôi!

Sắc mặt mọi người khi nhìn tôi đều thay đổi, họ ngạc nhiên, sửng sốt và khó hiểu, tất cả đều đang suy đoán thân phận của tôi.

Sau đó, các bạn học cảm ơn tôi rất nhiều, nói rằng bọn họ sẽ góp sáu triệu tệ đưa cho tôi.

“Không cần đâu”, tôi nhàn nhạt nói: “Lưu Thiến là bạn gái của tôi. Muốn cảm ơn thì cám ơn Lưu Thiến. Tôi không thiếu chút tiền này, dăm ba đồng bạc thôi”.

Sau đó Lý Quốc Thắng mới biết đêm nay cậu ta nhìn nhầm rồi, cậu ta cũng nhớ ra tôi là người đặt chỗ ở nhà hàng này!

Lư Phi Phi không thể đặt được, nhưng tôi lại đặt được!

Lý Quốc Thắng hối hận không thôi, sớm biết tôi giàu có và quyền lực thế này, cậu ta căn bản không nên đắc tội với tôi.

Tôi nói với Lý Quốc Thắng: "Tiền tôi đã trả hộ cậu, còn hơn mười tám triệu tệ, cậu viết giấy nợ cho tôi".

"Tính tròn mười tám triệu tệ cũng được".

“Tổng giám đốc Trương, cảm ơn cậu rất nhiều”, Lý Quốc Thắng nhìn thấy tôi như nhìn thấy vị cứu tinh, cậu ta nắm lấy tay tôi, cảm ơn rối rít.

Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Cậu tưởng là tôi cho cậu mượn tiền không chắc?

Tôi nói: "Tôi muốn thông tin thân phận của cậu, địa chỉ nhà của cậu, thông tin chi tiết về cha mẹ và chị em của cậu, cả thông tin của tất cả những người thân trong gia đình cậu nữa".

"Tiền tôi cho cậu mượn đều tính lãi. Lãi suất hàng năm là ba mươi phần trăm, lãi hàng năm là bảy triệu năm trăm nghìn tệ".

"Tiền lãi được tất toán mỗi năm một lần và mỗi tháng một lần. Khi nào đủ tiền thì tất toán cả gốc và lãi. Cậu đồng ý không?"

Đây là cho vay nặng lãi!

Lý Quốc Thắng nghe vậy liền nở nụ cười nịnh nọt, nói: "Tổng giám đốc Trương, lãi suất này không phải... quá cao sao?"

Tôi nói: "Lãi suất ba mươi phần trăm là tiêu chuẩn cho vay tư nhân cao nhất trong nước, không vượt quá phạm vi lãi suất. Hơn nữa, tôi không yêu cầu cậu trả nợ gốc và lãi hàng tháng, chỉ để cậu trả lãi hàng tháng".

“Đây là tôi nể mặt cậu là bạn học của Lưu Thiến rồi đấy!”

"Ngoài ra, khoản vay của cậu sẽ được liên kết với hệ thống báo cáo tín dụng của cậu ở trong và ngoài nước. Nếu cậu không trả nợ, bất kể ở trong nước hay nước ngoài, tất cả tài khoản của cậu sẽ đều bị đóng băng. Tới lúc đó, cậu không đi được tàu điện ngầm, không mua được xe, không mua được nhà, không tìm được việc. Nếu ở nước ngoài thì càng nghiêm trọng hơn, cậu sẽ bị Học viện Công nghệ Massachusetts đuổi học!"

"Ở nước ngoài, thất tín sẽ bị đưa vào danh sách đen của các cuộc điều tra tín dụng, cậu sẽ không thể làm gì được, càng không về nước được".

Tôi không sợ cậu ta không trả nợ.

Lý Quốc Thắng rơi vào trầm tư, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng đau khổ, có lẽ những khoản nợ này mà không xử lý tốt, cậu ta sẽ phải trả cả đời!

Tôi nói: "Đương nhiên, nếu cậu không muốn mượn thì quên đi, coi như tôi chưa nói gì".

Bây giờ chỉ có tôi mới giúp được Lý Quốc Thắng, không có tiền thì nhân viên nhà hàng sẽ không cho cậu ta đi mà gọi cảnh sát đến xử lý, khi đó cậu ta sẽ không thể về nước ngoài được, tòa án sẽ giữ cậu ta lại để điều tra.

Ở nước ngoài, nếu cậu ta không về nước thì visa của cậu ta sẽ hết hiệu lực. Mà một khi chuyện ở đây bị truyền ra nước ngoài, cuộc sống của cậu ta sẽ hết sức u ám, bao năm nỗ lực vất vả sẽ mất trắng.

Tôi có hàng trăm cách để chơi đùa cậu ta.

Lý Quốc Thắng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng không ngừng giật giật: "Tổng giám đốc Trương... có thể... có thể... không tính lãi không?"

“Cậu nói xem?”, tôi nhàn nhạt nói: “Cho cậu mượn tiền cũng là vì nể mặt Lưu Thiến, sao lại không tính lãi? Tôi có mười tám triệu tệ, có thể đầu tư kinh doanh rất nhiều. Tiền lãi một năm cao hơn gấp mấy lần tiền lãi khoản nợ tôi cho cậu mượn”.

"Tôi đang giúp cậu mà cậu lại cho rằng tôi đang kiếm tiền lãi từ cậu?"

"Nói khó nghe một chút, cho dù gửi tiền vào ngân hàng lãi cũng không thấp, tại sao tôi lại không tính lãi cho cậu chứ?"

“Chúng ta thân quen lắm sao?”

Cho dù Lý Quốc Thắng có thể vay tiền từ ngân hàng, cậu ta cũng không thể vay được mười tám triệu tệ!

Đến ngân hàng vay không phải để mua nhà, mua xe, hay vay thương mại thì lãi là mười phần trăm, lãi của tôi chỉ cao gấp đôi ngân hàng mà thôi.

Lý Quốc Thắng cân nhắc lợi hại một hồi, chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: "Trương Sơn Thành... cậu... Mọi chuyện tối nay, có phải là do cậu... sắp đặt không!"

Tên này có thể trúng tuyển vào Học viện Công nghệ Massachusetts, IQ đương nhiên rất cao, rất thông minh, cậu ta đã nghĩ ra mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.

“Ồ?”, tôi bình tĩnh cười, nói: “Lý Quốc Thắng, sao cậu lại nói như vậy?”

Lý Quốc Thắng nói: "Lư Phi Phi không thể đặt chỗ ở nhà hàng, nhưng cậu chỉ gọi một cuộc là đặt được".

"Lúc trước tôi cũng từng gọi vài cuộc điện thoại, những người bên đó nói rằng chúng tôi đã đắc tội ai đấy và người đó đang đối phó với chúng tôi".

"Tôi và Lư Phi Phi đều cho rằng là do Đàm Văn của tập đoàn Vân Dương sắp đặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có điều gì đó không đúng lắm".

"Chúng tôi đã đắc tội Trương Nghị của nhà hàng Kiến Quốc và Đàm Văn, còn có cậu, Lưu Thiến và Dương Quang".

"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu, nhưng lúc cậu thanh toán ở đây, tôi đã nghi ngờ cậu".

"Người trong nhà hàng còn không nể mặt Lư Phi Phi, nhưng lại nể mặt cậu".

"Món ăn là cậu đặt, cậu nói... mọi chuyện tối nay có phải cậu đã lên kế hoạch từ lâu rồi không?"

Tôi cười, nói: "Lý Quốc Thắng, cậu đang nói cái gì thế? Ý của cậu là, tôi cố ý xử lý các người?"

"Không phải sao?”, Lý Quốc Thắng tức ra mặt: “Trương Sơn Thành, Lưu Thiến, chắc chắn là các người!"



"Ha ha...", tôi bật cười: "Nhà hàng là do tôi đặt. Các người không còn lựa chọn nào khác, nên tôi đã đặt giúp còn gì".

"Đồ ăn và rượu cậu gọi là tôi bắt cậu gọi sao?"

"Không có tiền để thanh toán cũng là do tôi sao?"

"Đánh nhau là tôi sắp đặt à?"

"Tất cả mọi thứ không phải là các người tự gây ra sao!"

"Bây giờ tôi cho cậu mượn tiền, cậu lại nói do tôi sắp đặt?"

"Cậu nói xem, tôi sắp đặt cái gì?"

“Chính là cậu!”, Lý Quốc Thắng nói một cách chắc chắn: “Không có chuyện trùng hợp như vậy. Tối nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Mọi thứ dường như có người tính kế tôi, khiến tôi trắng tay, mất hết tiền, để lại cho tôi món nợ khổng lồ, khiến cuộc đời tôi đi vào bế tắc! ”

Quả thực là do tôi sắp đặt, thực ra tôi chỉ muốn dạy dỗ Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi một bài học nhớ đời. Tôi cũng biết rằng khi nhìn thấy hoá đơn nhiều tiền như vậy bọn họ chắc chắn sẽ gây chuyện, tới lúc đó tôi cũng sẽ sỉ nhục bọn họ nặng nề một phen.

Tôi cũng không ngờ rằng bọn họ lại không có khả năng chi trả, lại còn đánh nhau, rồi dẫn tới kết cục này.

Tôi nhìn chằm chằm Lý Quốc Thắng nói: "Cho dù tôi tính kế cậu, cậu làm gì được tôi?"

"Tôi nói thật với cậu vậy, tôi... là ông chủ của nhà hàng này".

Vừa dứt lời, mọi người trong nhà hàng đều kinh hãi!